Qua lời kể của nàng, làm Diệp Thiếu Dương kinh hãi không thôi, nghĩ nghĩ hỏi: “Lý Hiếu Cường là do ai giết, còn cả sư muội của hắn nữa, Dương Tư Linh, lại chết bởi tay ai?”
“Không phải ta làm.”
Lâm Du dứt khoát nói, “Hai người bọn họ đột nhập vào đây điều tra, ta chỉ định thử thực lực của bọn họ, kiếm thêm người trợ giúp, nhưng nữ sinh kia thực ngu xuẩn, cho rằng ta muốn giết họ, nên đã dùng một loại bí pháp, hy sinh chính mình, yểm hộ nam sinh kia chạy thoát……”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy, nhịn không được chen vào một câu: “Ngươi không cứu cô ta sao?”
“Lúc ấy đã không kịp nữa rồi, hơn nữa, vì sao ta phải cứu họ?”
Lâm Du oán hận nói, “Trong mắt ta chỉ có báo thù, còn chuyện sinh tử của ai khác, ta đều không để trong mắt, chỉ cần có thể báo thù, dù có phải giết chết toàn bộ con người trên thế giới này, ta cũng không một chút do dự!”
Diệp Thiếu Dương cùng Tạ Vũ Tình đưa mắt nhìn nhau, không nói gì thêm.
Lâm Du lại tự mình tiếp tục nói: “Sau khi nữ sinh kia chết, thi thể bị nam sinh đoạt mất, nhưng ta đã câu hồn phách cô ta, đem tình huống nói cô ta biết, ý của ta muốn để cô ta đi tông phái thỉnh cao nhân đến, nhưng cô ta nói muốn tự mình đi U linh lộ xác minh một chút, bởi cô ta không quá tin những lời ta nói, ta bảo nếu cô ta đi có khả năng sẽ không thể quay về, cô ta nói sẽ cẩn thận, sẽ không xung đột trực diện, sau đó…… không thấy quay lại nữa.”
Diệp Thiếu Dương nói: “ Vậy sao ta tìm không thấy hồn phách cô ấy?”
Lâm Du lắc đầu nói: “Ta không biết, nhưng nếu nói vậy, chỉ có một khả năng, hồn phách cô ta, đã bị thu vào trong Quỷ hư hóa kính……”
”
Thì ra là như thế”
Tạ Vũ Tình sực tỉnh ngộ.
Diệp Thiếu Dương trầm mặc không nói gì thêm về chuyện đó.
“Thế cái cổ mộ khi là có chuyện gì? Chẳng phải Tử Nguyệt trấn thủ cổ mộ sao, vì sao gần đây lại xuất hiện Đồng Giáp Thi?”
Lâm Du cười lạnh một tiếng, nói: “Diệp thiên sư, nếu đổi lại là ngươi, phải tự sát trong lúc lúc tuổi trẻ đẹp đẽ, hồn phách bị giam cầm ở một nơi nào đó, trong năm tháng đằng đẵng, không thể đi đâu, ngươi có thể dựa vào một loại tín niệm để tiếp tục trụ vững hay không?”
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, suy nghĩ một hồi nói: “Không biết, nhưng…… nhất định là rất khó.”
“Đúng vậy, kỳ thực trước kia Tử Nguyệt đã bị Ngô Nhạc Ý lừa gạt, trong lúc ngây thơ nhất thời, mà lựa chọn hy sinh bản thân, sau khi cô ta thật sự thành lệ quỷ, trải qua thời gian dài, tâm tình cũng sinh ra biến hóa, thời gian ta còn ở trong thân cây, vì là quỷ hồn duy nhất ở đó, nên cô ta thường xuyên nói chuyện phiếm cùng ta, ta vì để cho cô ta không có chú ý đến, cũng nguyện nghe cô ta nói.
Lúc ấy, Tử Nguyệt nói với ta, cô ta thực sự hối hận, nhưng đã muộn rồi, cô ta cũng bị trận pháp giam cầm tại U linh lộ, hồn phách không cách nào rời đi.
Tín niệm lung lay, tâm tính cũng sẽ thay đổi, hơn nữa Tử Nguyệt không ngừng hấp thu oán khí, tu vi càng ngày càng mạnh, cô ta muốn tích lũy tu vi, muốn xông ra khỏi trận pháp đó, nhưng trận pháp đó thực sự quá mạnh…… Vì thế cô ta đã nghĩ ra một biện pháp, lặng lẽ mở ra phong ấn trên cổ mộ, một khoảng thời gian thì thả ra một con cương thi, nhiễu loạn hoa viên, dẫn dụ pháp sư đến đây.
Ngươi cho rằng ngươi là pháp sư đầu tiên tới điều tra chuyện này sao.
Nói cho ngươi biết, trước ngươi ít nhất cũng có năm đợt người, kể cả hai tiểu tử kia.
Đám người này một khi tìm ra được U linh lộ, sẽ bị Tử Nguyệt giết chết, nhốt nguyên thần trong Quỷ hư hoá kính, luyện hóa hấp thu, dùng để tăng cường tu vi……”
Diệp Thiếu Dương nghe xong trợn mắt há mồm, không nghĩ tới, thì ra chân tướng lại là thế này, chính mình thiếu chút nữa cũng hy sinh, nhớ lại lúc cùng Tử Nguyệt đánh nhau, cô ta không ngừng biến hoá khuôn mặt, thì ra là của một số pháp sư đã bị cô ta giết chết, bất quá…… trận chiến đó thực cũng không quá hung hiểm, là do mình quá lợi hại, hay là do Tử Nguyệt chưa xuất toàn lực? Hắn suy đoán nhất định là ý sau, nhưng lại không tìm ra nguyên nhân vì sao.
Nghĩ nghĩ, Diệp Thiếu Dương lại hỏi Lâm Du về tình huống liên quan tới cổ mộ.
Lâm Du nói, chính mắt cô ta đã thấy U linh lộ mở ra, có Đồng Giáp Thi từ phía dưới đi ra, điều này chứng tỏ mộ cổ ở ngay dưới chân núi, bị U linh lộ đại trận trấn áp.
“Trong mộ cổ, có phải có một con Đồng Giáp Thi Vương hay không?”
Diệp Thiếu Dương hỏi.
”
Chắc vậy, nhưng ta chưa từng gặp qua, năm đó khi ta còn ở U linh lộ, có một lần nó từ phía dưới đánh sâu vào trận pháp, nhưng bị Tử Nguyệt dùng hết sức đánh trở về.”
Lâm Du bình tĩnh nhìn Diệp Thiếu Dương, “Nhất định phải tiêu diệt Tử Nguyệt, hiện tại cô ta chỉ muốn giết người để tăng cường tu vi, còn chưa có thả ra Đồng Giáp Thi Vương cùng đám cương thi, có lẽ vì sợ bản thân không thể khống chế được, ngược lại sẽ bị Thi Vương khống chế.
Chờ đến khi cô ta mạnh đến một độ nhất định, hoặc giả sử cô ta không thể kiên nhẫn được nữa, vạn nhất đem thả Thi Vương ra, quỷ thi liên thủ, thì sẽ là hạo kiếp của nhân gian.”
“Ngươi không nói ta cũng biết, một con lệ quỷ có hình thái đặc thù, còn thêm một con Đồng Giáp Thi Vương bên dưới, quả thực giống như quả bom hẹn giờ, bất quá……”
Diệp Thiếu Dương gãi đầu, thẳng thắn nói, “Nghe ngươi nói lợi hại như vậy, ta sợ mình không phải đối thủ.”
Lâm Du nói: “Ngươi hợp tác với ta, tuy ta không đánh lại Tử Nguyệt, nhưng cũng có thể giúp ngươi một phen, hơn nữa, ta phải đích thân báo thù! Thi thể của ta vẫn còn nằm trong Kim ti hương mộc, cây thứ ba bên trái U linh lộ, ngươi giúp ta cướp thi thể về trước, làm cho ta quỷ thi hợp nhất, tu vi sẽ tăng hơn nhiều.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Tử Nguyệt nhất định sẽ không đứng yên mà nhìn.”
“Đó là chuyện của ngươi, bây giờ ta không ra khỏi toà nhà này được, sao có thể giúp ngươi?”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát, nói: “Được rồi, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi, nhưng ngươi phải thành thật nói cho ta biết, sau khi ngươi được tự do, thì ngươi muốn làm cái gì, kẻ thù của ngươi hẳn không chỉ có Tử Nguyệt?”
“Tử Nguyệt hành hạ ta bảy năm, lại giam giữ nguyên thần của ta, cho đến hôm nay ta vẫn không có tự do, ta có thể không hận cô ta được à, nhưng đầu sỏ của tất cả tội ác này….chính là Ngô Nhạc Ý cùng tên vu sư Thái Lan kia, nếu ta được tự do, nhất định phải khiến bọn chúng nợ máu trả bằng máu, một đám phải chịu thống khổ giống như ta năm đó! Ha…
ha…
ha!”
Nhắc tới báo thù, trên mặt Lâm Du lập tức hiện lên vẻ dữ tợn, trạng thái điên cuồng, nhìn qua vô cùng khủng bố.
Diệp Thiếu Dương âm thầm cau mày.
Tiếp theo lại hỏi thêm mấy vấn đề, Lâm Du cũng không cung cấp thêm manh mối nào nữa, vì thế Diệp Thiếu Dương cùng Tạ Vũ Tình cáo từ rời đi, tỏ vẻ sẽ mau chóng nghĩ cách cứu thi thể cô ta ra ngoài.
Lâm Du nhìn bọn họ rời đi, sâu kín nói: “Ta đã thất vọng nhiều lần rồi, giờ đây, ta không nghĩ sẽ bị thất vọng thêm nữa.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã hiểu ý cô ta lo lắng mình cũng giống như mấy vị pháp sư trước đó, chết trong tay Tử Nguyệt, liền cười cười, không nói gì thêm.
Dọc theo đường đi, chân Tạ Vũ Tình vẫn còn mềm nhũn, mãi đến khi ra khỏi toà nhà giải phẫu, một lần nữa thấy được ánh mặt trời, Tạ Vũ Tình mới có cảm giác hai chân chạm đất cứng rắn, hít vào một hơi thật sâu.
Hai người cùng nhau ngẩng đầu, mang theo cảm khái vô cùng, nhìn về phía phòng học 408 trên lầu bốn.
“Thật khó có thể tưởng tượng……”
Tạ Vũ Tình cảm khái nói, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, phát hiện hắn đang nhắm chặt hai mắt, ngẩng đầu xuất thần nhìn trên lầu, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Diệp Thiếu Dương không trả lời, mở túi ra, lấy từ bên trong một tấm ảnh chụp, nhìn một hồi, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn về phía lầu bốn.