“Đã đến bước này rồi, ta nói rõ mọi chuyện đi, người giết hại Lý Hiếu Cường, chính là ông, mướn người cướp bút ký của ta, cũng là ông, ông không muốn bất kỳ kẻ nào điều tra ra chuyện năm đó, ông sợ chân tướng bị người khác biết, sợ đại trận hiến tế năm đó bị phá hư! Ngô lão tiên sinh, ta nói có đúng không?!.”
Dưới sự bức ép của Diệp Thiếu Dương, Ngô Nhạc Ý vẫn bình tĩnh tự nhiên mà trở lại trước bàn trà, nâng chén trà lên, chậm rãi uống, ánh mắt thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Nếu ngươi có chứng cứ phạm pháp của ta, có thể giao cho cảnh sát, đến bắt ta, nếu không có thì…… người trẻ tuổi, phỉ báng là phạm pháp.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Đừng có đe dọa ta, ta là người thiếu kiến thức pháp luật, không như ông am hiểu luật pháp, cho nên ta muốn hỏi một chút, cưỡng bức người khác tự sát, có tính là trái pháp luật không? Bốn mươi chín mạng người đó, ta cũng không hiểu, bao nhiêu năm nay ông vẫn có thể sống như vậy được, đây là cái mà ông gọi là thuận theo Thiên Đạo à? Lúc ông thưởng trà, không sợ bên trong có một sợi tóc của người chết sao?”
Ngô Nhạc Ý ngừng việc uống trà trong giây lát, chén trà trong tay run run lên, lại cũng không có phản ứng nào khác, nhưng có người không chịu được.
Ngô Từ Quân một bước đi tới, tức giận nhìn Diệp Thiếu Dương: “Câm mồm, Diệp tiên sinh, ngươi sẽ trả giá lớn cho những lời nói của mình!”
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn một cái, “Ngươi thuộc môn phái nào?”
Ngô Từ Quân sửng sốt.
“Bụng ngón trỏ có vết chai, cầm bút viết phù trong thời gian dài, thân mình có sát khí lưu lại, chứng tỏ thường xuyên tiếp xúc với tà vật, cho nên lúc bắt tay ta đã biết, ngươi, là pháp sư.”
Ngô Từ Quân nghe xong, cúi đầu âm thầm ngửi ngửi cổ áo mình.
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Không ngửi được đâu, sát khí trên người của ngươi, chính ngươi không ngửi ra được, người bình thường cũng không thể.”
Ngô Từ Quân ngược lại vẫn bình tĩnh, nói: “Đã sớm nghe đạo thuật Mao Sơn rất ghê gớm, có lòng muốn thỉnh giáo, lại không có cơ hội, mời Diệp thiên sư chỉ điểm vài chiêu.”
Nói xong, nâng tay phải lên, lấy ra một thứ gì đó ném xuống đất, hai tay mở ra, ngón tay không ngừng biến hóa, sau khi đồ vật kia rơi xuống đất bỗng toát ra một làn khói nhẹ, một bóng hình người mờ ảo xuất hiện giữa hai người.
Là một đồ vật có cái cái đầu hình tròn, trên mặt đeo một tấm mặt nạ quỷ quái, động tác tay chân cứng đờ, nhưng tốc độ lại cực nhanh, nhào về phía Diệp Thiếu Dương.
“Con rối mộc nhân!”
Diệp Thiếu Dương vừa thấy, lập tức nói ra lai lịch.
Dùng pháp thuật để khống chế mộc nhân, loại pháp thuật này, rất nhiều tán tu dân gian biết dùng, nhưng mà mộc nhân sẽ bị điều khiển vô cùng cứng nhắc, không thể làm được gì, trên cơ bản không có thực dụng, chỉ dùng để biểu diễn mà thôi.
Nhưng Diệp Thiếu Dương phát hiện mộc nhân trước mắt này lại không giống như vậy: hành động cực nhanh, vượt xa nhân loại bình thường, hơn nữa cả người tản ra một loại linh lực thuộc tính mộc, rất là áp lực, lập tức gật đầu: “Cũng thú vị đó!”
Ngô Từ Quân cười khinh miệt: “Thú vị còn ở phía sau, Diệp tiên sinh, chú ý đó!.”
Diệp Thiếu Dương chỉ “Uhm” một tiếng đáp lại.
Lúc này, mộc nhân đã đánh tới trước mặt, Diệp Thiếu Dương vẫn đứng im không nhúc nhích, nâng tay phải lên, như chưởng đẩy ra, ngón giữa áp lên trên ngón trỏ, bấm chỉ quyết, lăng không đánh qua, phá tan linh lực, một chưởng chụp vào mặt nạ của người gỗ, “Oanh”
một tiếng, người gỗ lập tức bị đánh tan nát.
Một chiêu, liền kết thúc.
Sắc mặt Ngô Từ Quân trầm xuống, tay phải lấy ra một khối đá dương chi bạch ngọc, tay trái không ngừng vẽ lên trên, miệng niệm chú không ngừng.
Mộc nhân bị đánh nát lại toát ra một làn khói nhẹ, những miếng gỗ tàn khuyết lay động, hợp lại với nhau thành hình, chỉ trong chớp mắt, đã thành bảy con mộc nhân, vây xung quanh Diệp Thiếu Dương, đồng loạt vây công tới, hai tay vung lên, tấn công giống như con người, nhịp nhàng tiến lui.
Mộc nhân trận! Đây chính là tuyệt học năm đó của Gia Cát Khổng Minh, tên này, thật là có chút bản lĩnh.
Diệp Thiếu Dương lập tức rút từ đai lưng ra Thái Ất Phất Trần, ở trong Mộc nhân trận mà du đấu, chỉ phòng ngự không phản kích, mục đích thăm dò quỹ đạo hoạt động của bảy con mộc nhân, qua mấy hiệp đã nắm giữ được bảy tám phần, đột nhiên tăng tốc, chân đạp Thiên Cương, phi thân vào trung tâm trận pháp, đi tới trước mặt một con mộc nhân, lấy đuôi Thái Ất Phất Trần dính chu da trên đầu móng tay trái, viết một chữ “Thân”
trên mặt của mộc nhân.
“Nhật tinh phù!”
Sắc mặt Ngô Từ Quân trầm xuống, thốt lên.
Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, gia hỏa này cũng có chút kiến thức, mình dùng đích thực là “Nhật tinh phù” trong “Đạo môn bát đại tiên phù”
: Nhật tinh kéo dài, phía trên không có đầu, tự hình là “Giáp”
, có thể giết chết lệ quỷ, phía trên nhô lên là “Từ”
, để phòng thi biến, trên dưới phân làm hai, âm dương không bàn mà hợp, kham phá tà linh! Viết xong chữ “Thân”
, Diệp Thiếu Dương niệm một lần phù chú, mộc nhân kia lập tức liền bất động, nguyên bản trận pháp bảy dịch số, các góc tương trợ lẫn nhau, thiếu mất một cái, trận pháp liền không thể vẫn chuyển được, Diệp Thiếu Dương liền nắm lấy cơ hội, liên tục huy động Thái Ất Phất Trần, viết chữ “Thân” lên trên sáu mộc nhân còn lại, đến khi dừng tay, đám mộc nhân đều đứng im không còn di động.
Diệp Thiếu Dương thở nhẹ một hơi, xuyên qua khe hở giữa hai mộc nhân, nhìn về phía Ngô Từ Quân.
Trên trán Ngô Từ Quân đã chảy đầy mồ hôi lạnh, tay trái không ngừng vẽ lên trên khối đá, mộc nhân cả người run rẩy, muốn đột phá phong ấn của Nhật Tinh Phù, Ngô Từ Quân làm phép đến mệt, đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn không thể thành công.
“Đừng có phí sức lực làm gì, muốn làm bọn chúng cử động không dễ dàng đâu.”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương một tay kết ấn, niệm chú ngữ, đưa bàn tay lên, sau đó đánh ra pháp ấn, chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng động “rầm rầm” liên tiếp vang lên, bảy con mộc nhân lần lượt sụp đổ, thành một đống gỗ vụn đầy đất, không còn hình dáng.
Diệp Thiếu Dương khẽ lắc đầu, đi qua chỗ Ngô Từ Quân, Ngô Từ Quân không cam chịu thất bại, một tay kết ấn, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cũng kết thủ ấn, phản kích trở lại, hai bàn tay đập vào nhau trong nháy mắt, Diệp Thiếu Dương thân ảnh bất động, chỉ như là có một luồng gió thổi qua, quần áo lay động, tiêu tán lực đạo của đối phương.
Ngô Từ Quân kêu lên một tiếng, thân thể bắn lui về phía sau, rồi lùi tiếp vài chục bước, dùng ánh mắt rất là không cam lòng nhìn Diệp Thiếu Dương.
Cắn răng một cái, rồi chậm rãi nâng hai tay lên, nắm lại với nhau, một trên một dưới, miệng mở ra, lầm rầm niệm chú ngữ, một luồng hắc khí, từ vị trí ấn đường chậm rãi toả ra khắp nơi, phòng bên ngoài, mơ hồ vang lên một chuỗi âm thanh sàn sạt, giống như có thứ gì đang xuyên qua rừng trúc mà đến.
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, đây là pháp thuật gì thế, triệu hoán yêu vật à? “Được rồi”
Ngô Nhạc Ý liếc mắt nhìn con trai một cái, lúc này Ngô Từ Quân mới buông tay, hắc khí trong mắt dần tan đi, âm thanh sàn sạt cũng biến mất.
Ngô Từ Quân nhìn Diệp Thiếu Dương, trong ánh mắt hiện lên một tia cô đơn lẫn không cam tâm.
Ngô Nhạc Ý nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Ngươi đến tìm ta, muốn biết cái gì?”
“Tên vu sư Thái Lan kia, hắn ở nơi nào?”
Ngô Nhạc Ý không có lên tiếng, một lát sau nói: “Diệp thiên sư, mặc kệ là ngươi có tin hay không, ta làm tất cả hết thảy, không phải vì bản thân mình, có lẽ ngươi cho rằng ta vì ngôi trường, nhưng ta xây dựng trường học, chỉ vì muốn cho bọn họ một nơi để học tập, trong công việc kinh doanh của ta, trường học gần như là chỗ nhỏ nhất.
Điều này, ngươi có thể hỏi Chu tiểu thư.”