“Không được, Chu gia không dễ chọc vào, còn nữ cảnh là người của chính phủ.
Chúng ta không thể xuống tay với người thân cận nhất bên cạnh hắn, nhưng mà người này không được có quan hệ trực tiếp với hắn, nhưng nếu một khi xảy ra chuyện, hắn lại không thể không cứu……”
Ngô Từ Quân mắt sáng ngời, nói: “Thật ra có một người như vậy, ngay trong trường học của chúng ta……”
Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, đem tình hình mới xảy ra nói cho nàng biết, sau đó lại nói số điện thoại mà Ngô Nhạc Ý đã đưa, tuy chưa gọi thừ, nhưng hắn tin đó chính là số điện thoại của A Lượng.
Tạ Vũ Tình tỏ ý sẽ vận dụng thủ thuật điều tra đề theo dõi.
“Ngươi cung cấp tình huống rất quan trọng, tuy không có tên thật của hắn, nhưng nếu hắn là người Thái từ Đài Loan tới, lại ở Thạch Thành, thông qua hệ thống khách sạn cùng xe cộ ở địa phương, có thể điều tra ra hành tung của hắn,”
Tạ Vũ Tình nói, “Tiếp theo ngươi có tính toán gì không, hay muốn đi cứu thân thể của Lâm Du ra trước đã?”
“Vẫn chưa phải thời điểm thích hợp, ta chờ tin tức của cô trước, tranh thủ gặp mặt tên A Lượng này một lần, mặt khác cũng muốn chờ mấy cứu binh tới hỗ trợ.”
Tuy Diệp Thiếu Dương kiên quyết từ chối, Chu Tĩnh Như vẫn lái xe đưa hắn đến Cương Thành, chờ Diệp Thiếu Dương về khách sạn nghỉ ngơi, giữa đường Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Lão Quách, bảo hắn chú ý thời gian xem khi nào Tứ Bảo quay về, sau đó lại gọi cho Nhuế Lãnh Ngọc, nói lại cho cô biết một lượt việc mình đã gặp đối thủ ra sao.
Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, trầm mặc sau hồi lâu, hỏi một câu: “Lại là không có tiền đúng không?”
“Cái này…… đúng là không có, chỉ mong cô tới giúp ta thôi.”
Diệp Thiếu Dương có chút ngượng ngùng.
Nhuế Lãnh Ngọc nhàn nhạt nói: “Vì sao ngươi cứ gặp việc gì không giải quyết được, là lại nghĩ đến ta hả?”
Diệp Thiếu Dương vô ngữ, gãi gãi đầu nói: “Bởi vì cô là chỗ dựa, là lão đại của ta, được chưa?”
Nhuế Lãnh Ngọc cười nhẹ, “Lý do này còn tính có chút vừa lòng.”
liền ngắt cuộc gọi.
Tuy không nói rõ, nhưng nghe giọng của cô, đã đồng ý đến hỗ trợ, Diệp Thiếu Dương không khỏi nở hoa trong lòng, nhớ lại một lần nội dung hai người nói chuyện điện thoại, đột nhiên vỗ ót một cái, nói: “Không xong!”
Chu Tĩnh Như hoảng sợ, cho rằng có chuyện đại sự gì, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy!”
“Xong rồi, lúc này ta mới nhớ ra!”
Diệp Thiếu Dương bi thảm nói, “Lúc trước Ngô Hải Binh nói, mướn ta tra án, một ngày trợ cấp ba ngàn, ta còn cho là thật, hiện giờ nhớ tới, đây là kế hoãn binh, hắn là người nhà của Ngô Nhạc Ý, hiện tại ta với Ngô Nhạc Ý đối nghịch nhau, hắn có thể đưa tiền cho ta sao?”
Chu Tĩnh Như thở phào, trợn mắt, nói “Ta còn tưởng là có chuyện gì, một ngày ba ngàn, một tháng bất quá cũng chỉ chín vạn đồng, không nhiều gì.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe lời này, không ngồi yên được, “Không nhiều lắm, cô nhiều tiền nên không để bụng, chín vạn đồng, ở sơn thôn chúng ta đủ để cưới vợ đó!”
Chu Tĩnh Như cười nói: “Huynh kiếm số tiền này để cưới vợ thật à?”
Diệp Thiếu Dương vô ngữ, đột nhiên nhớ tới chuyện Tiểu Mã nhờ, liền nói lại với Chu Tĩnh Như, Chu Tĩnh Như lập tức đồng ý ngay.
“Công ty chúng ta gần đây mới bắt đầu phiên giao dịch một khu đất nhỏ, hoàn cảnh không tồi, huynh cứ bảo Tiểu Mã chọn đi, chọn trúng thì nói ta biết, ta cho anh ấy chiết khấu đến mức giá thấp nhất là được, đúng rồi Thiếu Dương ca, không phải huynh cũng chưa có nhà ở sao, cũng chọn lấy một cái đi.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nhà ở, đương nhiên mình cũng muốn, nhóm hảo bằng hữu của mình đều ở Thạch Thành, nếu định cư, khẳng định chính là ở nơi này, có một căn nhà của chính mình, so với thuê nhà xem ra thoải mái hơn nhiều.
Chu Tĩnh Như nhận ra hắn đang khó xử, nói: “Ta tặng không huynh, chắc chắn huynh không nhận, hay ta cũng cho huynh chiết khấu tốt nhất đi.”
“Chờ cho mọi việc xong xuôi, đến lúc đó rồi nói sau.”
Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tiểu Mã, bảo hắn lại đây, cùng nhau ăn cơm chiều, Tiểu Mã tỏ ý đang tản bộ cùng Vương Bình ở gần trường học, buổi tối hai người đã có buổi ăn riêng, không tới được.
Diệp Thiếu Dương vô ngữ, muốn cảnh báo hắn vài câu, dặn dò nói: “Vùng này không yên ổn, ngươi biết rồi, nên cẩn thận một chút, không được đi vào gần sau núi.”
“Yên tâm đi, bọn ta không đi hướng đến U linh lộ đâu.”
Tắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương nói với Chu Tĩnh Như, Tiểu Mã không tới, Chu Tĩnh Như ngược lại còn tỏ ra rất vui vẻ, nói sẽ đưa hắn đi một nhà hàng đặc sắc ở Cương Thành ăn cơm.
Hai người ra cửa xuống lầu, Chu Tĩnh Như lái xe, đi tới một nhà hàng thịt nướng, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Huynh cảm thấy, Tiểu Mã với Vương Bình thế nào, có thể thành không?”
Chu Tĩnh Như ăn một miếng bò bít tết, hỏi.
“Chắc vậy…… Có thể thành, nhìn bọn họ bên nhau cũng vui vẻ, Tiểu Mã còn tính mua nhà nữa.”
Chu Tĩnh Như hơi nhíu mày, nói: “Nhưng theo ta được biết, Vương Bình không phải dạng người có thể chịu được khổ cực, cô ấy sinh hoạt tương đối xa xỉ, đương nhiên ta không nghĩ nói xấu cô ấy, hiện giờ con gái ai cũng vậy, nhưng tương lai nếu bọn họ kết hôn, Tiểu Mã có thể kiếm đủ tiền cho cô ấy tiêu xài hay không, đó cũng là một vấn đề lớn.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói: “Cứ để bọn họ tự mình giải quyết đi, đến chính ta vẫn còn chưa có lão bà, không quản được chuyện người khác.”
Chu Tĩnh Như nhìn hắn, cố ý nói: “Sao huynh không tìm đi, bên cạnh huynh nhiều mỹ nữ như vậy, chẳng phải là dễ dàng lắm sao.”
Diệp Thiếu Dương vô ngữ nhìn cô một cái, “Cô nói dễ nghe nghỉ, bạn bè với bạn gái sao mà giống nhau được, cô cũng là bạn của ta, ta muốn cô làm bạn gái thì cô làm à?”
Chu Tĩnh Như đột nhiên dừng lại, cứ ngồi đó, lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Ta không làm.”
Diệp Thiếu Dương khoát tay, “Chính là thế đó.”
Chu Tĩnh Như nói: “Bởi vì ta biết huynh không phải nói nghiêm túc, chờ đến khi huynh nghiêm túc nói với ta, ta sẽ thận trọng suy xét.”
Lần này đến phiên Diệp Thiếu Dương ngây người ra.
Chu Tĩnh Như chụp hắn tay một cái, nói: “Nói giỡn mà, bị dọa rồi sao? Mau ăn bò bít tết đi, nguội rồi ăn không ngon đâu.”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới thả lỏng, nói vài câu vui đùa, đột nhiên điện thoại vang lên, mở ra thì thấy là Tiểu Mã.
“Nhìn xem, ta liền biết là hắn muốn tới ăn ké.”
Nhận điện thoại, trêu chọc nói: “Thế nào, đổi ý à, không tính ở thế giới riêng của hai người nữa à?”
Đầu bên kia thoại truyền đến tiếng thở dồn dập: “Mau, mau tới đây!”
Diệp Thiếu Dương trong lòng bỗng trầm xuống, vội hỏi: “Tình huống gì xảy ra?”
“Bình Bình…… đã xảy ra chuyện!”
Tiểu Mã khóc lên, “Đang ở U linh lộ, gọi ngươi mau tới đây cứu cô ấy, chậm sẽ không kịp! Điện thoại nói không rõ, Tiểu Diệp Tử, mạng người quan trọng, ngươi mau tới đi!!”
Diệp Thiếu Dương cả người run lên, đứng lên liền chạy thật nhanh, Chu Tĩnh Như kêu hắn vài tiếng cũng không nghe thấy, ra đến gần cửa, Diệp Thiếu Dương bỗng quay ngược lại, nắm lấy tay Chu Tĩnh Như vừa mới đến nơi, “Vương Bình đã xảy ra chuyện! Ở U linh lộ, sự việc trọng đại, cô mau lái xe đưa ta nhanh qua đó!”
Chu Tĩnh Như vừa nghe lập tức ngơ ngẩn.
Lúc này, có nhân viên phục vụ đuổi theo, tìm bọn họ thanh toán, Chu Tĩnh Như làm gì có thời gian mà thanh toán này nọ, liền đưa ví tiền của mình cho cô ta, tỏ ý xong việc sẽ quay lại lấy, sau đó cùng Diệp Thiếu Dương chạy nhanh ra bãi đỗ xe, lái ngay về hướng Học viện Y khoa Cương Thành.