TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 735: Quỷ tình lữ (1) 

Tứ Bảo cười hắc hắc, “Tặc trôm mộ thì không dám nhận, dù sao thì mò vàng đổ đấu cũng biết được một chút, chờ chúng ta xuống mộ thật, ta sẽ bộc lộ tài năng cho ngươi xem.”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, hai người ngồi trên tảng đá, ở dưới gió núi, hàn huyên một lúc.

Diệp Thiếu Dương nói: “Ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi như thế nào lại đột nhiên xuất gia quy y?”

Tứ Bảo cười nói: “Ta nói là khốn khổ vì tình, ngươi có tin không?”

“Không tin, nếu do khốn khổ vì tình mới xuất gia, thì kẻ nên xuống tóc chính là ta.”

Tứ Bảo cười ha ha, một lát sau, rồi thu liễm lại tươi cười, chậm rãi nói: “An Tĩnh Phong thiền sư đã chết, đối với ta là một đả kích rất lớn, cụ thể thế nào ta cũng không thể nói rõ, có thể là Phật duyên đã tới, cho nên liền xuất gia.”

“Vậy mà ngươi còn uống rượu ăn thịt? Ngàn vạn lần đừng có nói cái gì ‘ rượu thịt chỉ làm đầy dạ dày ’ linh tinh đó.”

“Ha ha, lời thật chính là…… Thịt ngon, rượu uống càng ngon, bỏ không được, chỉ có thể chậm rãi mà bỏ.”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, mấy cái này có thể bỏ từ từ sao, cứ làm như bỏ thuốc lá.

Tứ Bảo chu môi nhìn về phía U linh lộ bên dưới, “Khi nào thì xử lý nữ quỷ kia?”

“Chờ Lãnh Ngọc tới đã.”

Diệp Thiếu Dương nói lại một lượt việc Nhuế Lãnh Ngọc sắp tới giúp.

Tứ Bảo nghe xong, ý vị thâm trường mà cười rộ lên, “Cô ấy đúng là một cao thủ bắt quỷ hàng yêu, chỉ sợ là sau khi tới đây, sẽ làm mọi thứ loạn thành một nồi cháo.”

“Loạn? Sao mà loạn được?”

Diệp Thiếu Dương không hiểu hắn đang nói gì.

“Ba nữ nhân diễn chung một sân, ai đóng vai chính đây?”

Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên hiểu được, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: “Ngươi là hòa thượng, ngươi chú ý đến chuyện này làm gì?”

“Được thôi, dù sao cũng là việc của ngươi.”

Diệp Thiếu Dương không nghĩ nói tiếp đề tài này, liền kéo Tứ Bảo xuống núi, một đường kể chuyện mà Trần Lộ đã nói, đi lên một tảng đá nhìn về phía U linh lộ, từ trên cao nhìn xuống, tìm được vị trí ẩn thân của Tử Nguyệt.

“Ngươi khẳng định là ở đây?”

Tứ Bảo nhìn theo phương hướng ngón tay hắn chỉ, nói.

“Khẳng định, bên cạnh có một khối nham thạch, lúc ấy ta đã tính toán vị trí, chỉ nằm trong vòng phạm vi năm mét vuông thôi.”

Hai người cẩn thận quan sát một hồi, sau đó rời khỏi, đi thẳng xuống dưới chân núi, tìm một tiệm cơm, vào ngồi trong một gian phòng.

Tứ Bảo lấy chân mà kiều cái ghế tới ngồi xuống, cầm thực đơn gọi món ăn: “Cho một nồi lẩu thịt bò, một cái chân giò hầm, chân giò hầm kỹ một chút, như vậy nước béo mới chảy ra được, béo mà không ngán, thế thôi.”

Tứ Bảo nhìn hình món ăn trên thực đơn, nhịn không được liếm liếm môi, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy người phục vụ sắc mặt quái dị đang nhìn mình.

“Ách……Sao đó hả, chưa thấy qua hòa thượng ăn thịt à?”

Người phục vụ lắc đầu, “Chưa từng thấy qua.”

Tứ Bảo cười ha hả, “Hòa thượng ta tu tâm không tu khẩu, không có thịt không ăn cơm.”

Người phục vụ cảm giác như đụng phải yêu tăng, vội vàng rời đi.

“Ngươi cũng đủ mất mặt.”

Diệp Thiếu Dương oán giận nói, ở cùng cái tên hòa thượng uống rượu ăn thịt này, nhân phẩm của mình cũng bị người ta hoài nghi luôn.

Sau khi đồ ăn được bưng lên, Tứ Bảo lại gọi bia, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, nghiên cứu xem làm thế nào mới có thể đem Tử Nguyệt hiện ra chân thân.

“Ta cho rằng, nên tận dụng lợi thế Tử Nguyệt không thể rời khỏi U linh lộ, bố trí sẵn trận pháp, chờ đến khi bức được Tử Nguyệt ra ngoài, kích hoạt trận pháp, dùng lực lượng của trận pháp mà chơi cô ta!”

Tứ Bảo đang nhai một miếng thịt chân giò, mồm miệng bóng nhẫy, xứng với cái đầu trọc lóc của hắn cùng áo cà sa trên người, quả thực là thảm không nỡ nhìn.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, không muốn tiếp tục nhìn nữa.

“Cho nên thế này, hai ta có thể liên kết tạo thành một trận pháp liên hoàn, đến lúc đó cùng nhau kích phát, ta không tin tóm không được cô ta!”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, “Ngươi nghĩ thật đơn giản, ngươi đi bày trận trên U linh lộ, Tử Nguyệt sẽ đứng một bên mà nhìn à? Liền không cho ngươi một giây rảnh để bố trí, còn nếu bày trận tại ranh giới U linh lộ, dù ngươi có mời tới đầy trời thần phật, cô ta mà không chịu ra, ngươi có thể làm gì được?”

Tứ Bảo xoa xoa cái đầu trọc, “Bằng không chúng ta nghĩ cách phá hư trận pháp trên U linh lộ? Sau đó đấu với cô ta một phen?”

“Ngươi nghĩ cũng không cần nghĩ nữa! Trận pháp đó là để áp chế cổ mộ phía dưới, nếu phá đi trận pháp, năng lực của Tử Nguyệt đúng là sẽ yếu đi, nhưng Đồng Giáp Thi Vương lại thoát ra!”

“Đệch, nói như vậy, chỉ có thể dùng bá vương ngạnh thượng cung?”

Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương”

chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung”

hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”

, mà “cường cung”

thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”

Từ “cường tiễn”

[đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”

, mà “cưỡng gian”

thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung”

thay thế cho hai từ “cưỡng gian”

Diệp Thiếu Dương trừng hắn một cái, “Đang bàn việc đấu pháp, ngươi lại dùng từ nghe hạ lưu như vậy, nhưng mà cũng có chút giống giống đó.”

“Hắc hắc, ngươi có thể nghe hiểu thì không phải là được rồi sao.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một chút nói: “Hiện tại vấn đề là, đối thủ của chúng ta không chỉ có mình Tử Nguyệt, bằng không hai người chúng ta còn có Lãnh Ngọc, tuyệt đối có thể giết chết cô ta, vấn đề là cái tên Lương Vu sư kia, khẳng định sẽ ở bên mà rình mò, cho nên trước tiên chúng ta phải giải quyết hắn cùng con Đông Nhân kia đã, sau đó mới đi đấu với Tử Nguyệt, dù sao Tử Nguyệt cũng không thoát khỏi U linh lộ.”

Tứ Bảo nói: “Ngươi có thể nghĩ được như vậy, lão già Thái Lan kia nhất định cũng sẽ nghĩ ra, nếu ta là hắn, ta sẽ trốn đi, làm ngươi vĩnh viễn không tìm thấy, ngươi còn chỉ có thể mặc kệ Tử Nguyệt ở đó thôi?”

Diệp Thiếu Dương thở dài: “Ta cũng lo lắng điều này, trước mắt Vũ Tình đang tìm hắn, Lâm Du cũng đang tìm, nếu qua một đoạn thời gian vẫn tìm không ra…… lúc đó mới tính sau.”

Cơm nước xong xuôi, hai người cùng nhau trở lại khách sạn, tự đi về phòng mình.

Diệp Thiếu Dương muốn tắm rửa trước đã, cởi áo ra, đột nhiên nhớ tới trong gian phòng này hình như không chỉ có một mình, vội vàng tháo đai lưng xuống, ném lên trên giường, còn mình thì vẫn mặc quần tiến vào phòng tắm, tắm rửa xong mặc cái áo tắm dài đi ra.

Vừa bước vào phòng ngủ, đã thấy hai mỹ nữ ngồi ngay ngắn trên giường, trợn tròn mắt nhìn mình.

Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa thì té ngã, biết ngay sẽ như thế này mà! May mà hôm qua đã được bị giáo huấn rồi, tốt xấu gì trên người cũng mặc áo tắm dài.

“Ách……”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi ót, nhìn nhìn Trần Lộ cùng Dương Tư Linh, “Có chuyện gì…… này, ta còn phải mặc quần áo đó.”

“Diệp sư đệ, không cần đâu, với chúng ta không cần câu nệ tiểu tiết.”

Trần Lộ vẻ mặt thành khẩn nói, “Chúng ta chỉ ra ngoài hít thở không khí, xong thì lập tức trở về.”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, lúc này nếu có người nào bất ngờ xông vào, thấy mình ở riêng với mỹ nữ, còn lại có hai lận…… Hai nữ quỷ thấy hắn đứng ngồi không yên, liền hiểu ra là do sự hiện diện của bọn họ, nói hắn ngủ ngon, rồi từng người trở về linh phù của mình.

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, lắc lắc đầu, áo ngủ cũng không cởi, leo lên giường nằm xuống, lật ra xem hai thiên văn tự mà mình đã dùng Lạc Thư để suy diễn ra xem, vừa mới nhìn được một hồi, bỗng nhiên một luồng âm phong từ cửa sổ thổi vào, làm cho chiếc kinh hồn linh đặt trên tủ đầu giường vang lên “đinh đinh đinh”

Lệ quỷ đột kích? đã hơn nửa đêm còn có con quỷ nào dám trắng trợn như vậy mà tiến vào phòng mình, thực là hiếm gặp.

Diệp Thiếu Dương từ trên gường đi xuống, nhanh chóng cầm chiếc đai lưng lên tay.

Đột nhiên, từ trong luồng âm phong này, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức trang nghiêm thánh linh, không có lấy một tia oán khí, chẳng lẽ là người tới từ Âm Ty? Còn đang mơ hồ, đèn điện trong phòng đột nhiên tắt mất.

Một bóng người xuyên tường mà ra, trong tay còn cầm một chiếc đèn lồng mặt quỷ, toả ra lục quang.

Nhìn lại trên người vừa tới, thấy mặc một bộ mãng bào đỏ thẫm, đầu đội mũ đen, vừa thấy đó là trang phục của quan văn dưới Âm Phủ, trên quan bào có thêu phi điểu, chính là chức vị công tào, ở nhân gian tương đương với cán bộ của một phòng nào đó, lớn hay nhỏ cũng là nhân viên công vụ.

| Tải iWin