Tạ Vũ Tình cuống lên giữ chặt cô ta lại, một khi bị khiếu nại, cũng không phải chuyện đùa, mấu chốt là cô ta về kể lại với người khác, sẽ làm ảnh hưởng hình tượng cảnh sát.
“Kiều tiểu thư, chúng ta là cảnh sát, trong lúc phá án, sao có thể làm ra mấy chuyện đáng khinh như vậy, hắn làm vậy là có nguyên nhân, cô cho hắn cơ hội giải thích được không?”
Kiều Ân Kỳ do dự một hồi, đứng lại.
“Ngươi nói thật ra hết đi.”
Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương nói, sự việc đã đến nước này, cũng không cách nào che giấu được nữa.
“Được rồi, ta cứ nói thẳng ra.”
Diệp Thiếu Dương sắp xếp lại ngôn từ một chút, nhìn Kiểu Ân Kỳ nói: “Kỳ thật, những gì cảnh sát này vừa nói, là do Trương Tư Đức tự mình kể lại cho chúng ta biết.”
Kiều Ân Kỳ sửng sốt, “Chẳng phải hắn đã chết rồi sao?”
“Thì chính là sau khi chết mới nói cho chúng ta biết, là quỷ hồn của hắn!”
“Hồ ngôn loạn ngữ!”
Kiều Ân Kỳ lập tức không có hứng thú tiếp tục nghe nữa, xoay người đi ra ngoài, “Ngươi không chỉ là lưu manh, còn bị bệnh tâm thần!”
Lần này Diệp Thiếu Dương tự mình đi tới ngăn cô ta lại, nói: “Muốn ta giải thích sao cô mới chịu tin?”
“Ngươi có bản lĩnh thì gọi quỷ hồn của hắn ra đi!”
Kiều Ân Kỳ thuận miệng nói cho có.
“Việc này làm không được, hắn đã vào Uổng Tử Thành, nhưng mà ta có thể dùng cách khác để chứng minh, cho ta thêm một phút thời gian.”
Diệp Thiếu Dương chắp hai tay mà cầu xin, “Cầu xin cô, tuy ta chẳng phải người tốt gì, nhưng cũng không muốn mang cái thanh danh lưu manh này!”
Tạ Vũ Tình cũng đi tới khuyên can, cuối cùng cũng kéo Kiều Ân Kỳ quay lại chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống, hai chân khép lại.
Diệp Thiếu Dương vô ngữ lắc đầu, lấy ra một lá linh phù, niệm Địa hỏa chú, linh phù tự động bốc cháy.
“Đây là Đạo thuật.”
Kiều Ân Kỳ sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh một tiếng: “Làm ảo thuật sao?”
Tạ Vũ Tình trừng mắt liếc Diệp Thiếu Dương một cái: “Đừng làm mấy trò nhỏ được không? Bắt một con quỷ ra đây đ!”
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh trái phải, giữa lúc trời sáng trưng thế này, lấy đâu ra quỷ mà bắt? Chính là đang lúc khó xử, có một bóng người từ trong Âm Dương Kính bay ra, lơ lửng giữa không trung, nhìn Kiều Ân Kỳ khẽ mỉm cười, “Cô nương, ta chính là quỷ đây.”
Thời khắc mấu chốt, Trần Lộ đã chui ra cứu nguy, nàng chỉ hiện thân trước mặt Kiều Ân Kỳ, người khác đều không thể nhìn thấy.
Diệp Thiếu Dương chu môi nhìn Trần Lộ nói, “Cô ta chính là quỷ, cam đoan không phải hàng giả.”
Kiều Ân Kỳ ngây ngốc nhìn thân ảnh bay lượn giữa không trung, “Đây…… đây là ảo ảnh do dụng cụ khoa học nào đó tạo ra hay không?”
Trần Lộ tiến đến cúi người trước mặt cô ta, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Kiều Ân Kỳ lập tức cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương, run lên lập cập.
“Có muốn xem bộ dáng dọa người của ta không?”
Trần Lộ nói rồi, thò tay vào trong cổ họng, kéo đầu lưỡi ra ngoài, kéo dài đến tận ngực.
Đồng tử Kiều Ân Kỳ dần to ra, ngã vào trên ghế, ngất xỉu.
“Lá gan nhỏ như vậy à.”
Trần Lộ lẩm bẩm tự nói.
“Đa tạ đại tẩu.”
“Ngoan.”
Trần Lộ nghe thấy hai chữ đại tẩu liền trở nên hưng phấn, trở lại trong Âm Dương Kính.
Diệp Thiếu Dương đi lên ấn chặt vào nhân trung của Kiều Ân Kỳ, làm cô ta tỉnh lại.
“Có quỷ!”
Kiều Ân Kỳ kêu lên.
Hai người Diệp Thiếu Dương phải trấn an một lát, cô ta mới bình tĩnh trở lại, tin rằng trên đời này thực sự có quỷ.
“Thật không nghĩ tới, có quỷ trên đời……”
hai tay Kiều Ân Kỳ ôm ly nước, vẻ mặt ngây dại.
Diệp Thiếu Dương nhân cơ hội này đem sự tình nói ra cho cô ta biết.
Nghe cứ như trải qua trong câu chuyện Nghìn Lẻ Một Đêm, Kiều Ân Kỳ hai tay bịt miệng, run lên bần bật.
Kiều Ân Kỳ mấy một lúc lâu mới hòa hoãn lại một chút, ấp úng nói: “Sao lại có hai người như ta được, ta thực không có chị em song sinh nào hết……”
“Có hai loại khả năng thôi, thứ nhất hồ ly tinh kia biến hóa thành bộ dáng của cô, thứ hai…… cô chính là hồ ly tinh.”
“Ngươi mới là hồ ly tinh!”
Ba chữ hồ ly tinh này đối nữ nhân, mà đặc biệt là mỹ nữ mà nói, cũng không phải lời khen ngợi gì.
“Ta không có nói ý đó, cái ta nói là hồ yêu,”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ gãi gãi đầu, “Cho nên, ta mới dùng chiếc gương này để chiếu cô, không phải để xem thử cô….
là để xác định cô là người hay yêu, rồi mới tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.”
“Vậy hiện tại ngươi xác định chưa?”
“Gương chiếu không ra, nhưng cũng không phải là không có biện pháp nào,”
Diệp Thiếu Dương xấu hổ cười, “Trừ phi cô có thể để ta sờ sờ chân thử…”
rồi lập tức nói lại lý luận kiểm nghiệm yêu tinh của mình một lượt.
“Ta biết việc này rất khó xử, cô không chịu ta cũng không có ý kiến, cứ coi như ta chưa nói gì đi.”
Kiều Ân Kỳ do dự một lúc, nhìn ngó xung quanh không ai, đành nói: “Để chứng minh trong sạch, ngươi …….
sờ đi.”
Lập tức duỗi một chân về phía bên kia sô pha nơi Diệp Thiếu Dương đang ngồi.
Chân cô đi tất ren màu đen cùng giày cao gót.
Diệp Thiếu Dương rất muốn bảo tự cô cởi giày tất ra, nhưng chân đã duỗi qua bên này, nghĩ một hồi bèn quay sang nói với Tạ Vũ Tình: “Hay là cô làm đi?”
“Ta không hiểu mấy thứ này.”
Tạ Vũ Tình nhìn hắn nhướng nhướng chân mày, ý là để cho ngươi chiếm tiện nghi, sao còn chưa động thủ.
Diệp Thiếu Dương đành phải giúp cô ta cởi giày cởi tất, đưa tay nắm gót chân, Kiều Ân Kỳ khẽ rụt lại một chút, rồi lại duỗi ra, vẻ mặt nhẫn nhịn ghé vào bàn, nói: “Nhanh đi!”
Diệp Thiếu Dương đành phải động thủ, ở trên chân cô mà sớ sờ, nhéo nhéo.
Làn da trơn bóng mềm mại…… Không có vấn đề.
“Khụ khụ, xong rồi.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Tự cô mang giày tất lại được không?”
Nếu mình giúp cô mang giày tất lại, cũng không được tiện lắm.
Kiều Ân Kỳ vội vàng xỏ lại tất giày, khuôn mặt ửng đỏ ngẩng lên, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Thế nào?”
“Chân thật xinh đẹp, làn da cũng thực mềm mại, vuốt…… phi phi, xác định là người, không phải hồ ly tinh.”
Diệp Thiếu Dương âm thầm lè lưỡi, thiếu chút nữa thì nói ra những lời “Vuốt có cảm giác không tệ”
, đoán chừng lúc này đã nằm trên sàn nhà.
Kiều Ân Kỳ cau mày, “Ta vẫn có chút không thể tin được……vì sao Hồ Tinh kia lại cố tình giả mạo thành ta?”
“Thứ nhất, vì cô xinh đẹp, hơn nữa cũng ở trong cao ốc, Trương Tư Đức ngày thường đã gặp qua cô, sẽ không có hoài nghi gì.
Thứ hai, sào huyệt của Hồ Tinh kia, có khả năng ở gần trung tâm huấn luyện của cô, thậm chí nằm ngay trong căn phòng 1603!”
Kiều Ân Kỳ vừa nghe hắn nói như vậy, lập tức sợ hãi i, trong lúc tình thế cấp bách liền bắt lấy tay hắn đang để trên bàn, “Vậy phải làm sao bây giờ, cô ta sẽ hại ta sao? Nếu ngươi đã biết chuyện này, nhất định có cách đối phó nó à!”
Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, dùng sức rút tay về, lúc này Kiều Ân Kỳ mới ý thức được, sắc mặt lại đỏ lên.
“Cô yên tâm đi, Hồ Tinh kia ở gần cô cũng không phải ngày một ngày hai, nếu nó muốn hại cô thì đã sớm ra tay rồi, nó chỉ lợi dụng cô để hại người khác thôi, cô không cần quá sợ hãi……”
Diệp Thiếu Dương lấy từ ba lô ra bùa hộ mệnh bằng Kê Huyết Thạch, nói: “Bùa hộ mệnh này cho cô, có thể trừ tà phù hộ bình an, cố gắng hạn chế qua phòng 1603.
ta đã nghĩ ra cách tróc nã nó, cô về chờ tin của ta, đến khi bắt được nó, ta sẽ để cô đến hiện trường xem.”
Khuyên đến một lúc, Kiều Ân Kỳ mới bình tĩnh xuống, nói lời cám ơn, tiếp nhận lá bùa hộ mệnh.
Diệp Thiếu Dương còn đưa số di động của mình cho cô ta, ước định ám hiệu, sau đó kết thúc cuộc nói chuyện, ba người cùng nhau rời đi, chia tay ngoài cửa.
“Đúng là gái đẹp, bảo sao Hồ Tinh lại muốn biến thành hình dạng cô ta đi hại người, nam nhân đều không thể thoát được dụ hoặc.”
Tạ Vũ Tình nhìn bóng dáng thon dài của Kiều Ân Kỳ, tán thưởng không thôi, sau đó quay sang nói với Diệp Thiếu Dương: “Ngươi thích quá còn gì.”