“Hắn còn chưa gả cho ai mà!”
Trần Lộ kiên định nói, “Lúc còn sống ta không nắm lấy cơ hội, hiện tại đã chết, ta nhất định phải cố gắng tranh thủ! Hảo tỷ tỷ, ngươi mau nói cho ta biết, Đạo Phong ở đâu!”
“Ta không phải tỷ tỷ của ngươi.”
Dương Cung Tử lạnh lùng trả lời, trong giọng nói còn mang một chút khó chịu.
Diệp Thiếu Dương bỗng dưng nhớ ra chuyện gì, khẩn trương hỏi: “Hiện giờ huynh ấy rốt cuộc là người hay quỷ?”
“Không người không quỷ.”
Dương Cung Tử nói: “Ta cũng không phải nói chơi với ngươi, tuy gần đây ta vẫn luôn đi theo hắn, nhưng có rất nhiều chuyện của hắn, ta không thể tra ra manh mối, hắn lại càng không nói với ta, ta chỉ biết chậm rãi đi điều tra, nếu có manh mối nhất định sẽ báo lại cho ngươi, ta cũng muốn lưu hắn lại, nhưng mình ta làm không được.”
Diệp Thiếu Dương biết cô ta sẽ không nói dối, liền gật đầu.
“Thật ra ta không ngại hắn là quỷ, quỷ thì càng tốt, chúng ta sẽ có thể làm một đôi Quỷ phu thê……”
Trần Lộ đầy mặt tràn ngập khát khao.
Dương Cung Tử khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Dương Cung Tử nói với Diệp Thiếu Dương, Đạo Phong đã đến Thạch Thành, cũng vì chuyện Yêu vương xuất thế, bất quá hắn không chủ động tìm kiếm vị trí xuất thế của Yêu vương, mà lẳng lặng chờ đợi, rốt cuộc chuyện này đã có đám pháp sư kia đi làm.
“Ta với Đạo Phong tách ra, đi chung quanh nơi đó, quan sát từng động tĩnh của giới Pháp Thuật Giới, đêm nay vừa lúc bị năm con Dạ Xoa kia vây khốn, nếu không có ngươi ở đây, có lẽ ta đã giết chết vài tên rồi.”
“Đáng tiếc là ta cứu bọn họ, ngược lại còn bị mang thanh danh bao che Tà linh.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, cũng không coi đây là chuyện gì, hỏi: “Vậy, ngươi với Đạo Phong cũng không biết Yêu vương sẽ xuất thế ở nơi nào sao?”
“Không biết, việc này các ngươi tự mình tìm lấy.”
Dương Cung Tử nói, “Đạo Phong đã nói, chờ các ngươi tìm ra, hắn chỉ việc đến nhặt là được.”
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, “Hắn tưởng dễ ăn lắm đấy, làm gì có chuyện đơn giản như thế”
“Nếu có tình huống gì, ta sẽ đến tìm ngươi, sao Thiên Lang đang chập chờn sắp đổ, Yêu vương sẽ xuất thế trong mấy ngày này, ngươi sẵn sàng hành động đi, ta đi đây.”
“À, có biện pháp nào để ta gặp được Đạo Phong hay không?”
“Đến lúc đó các ngươi nhất định sẽ gặp lại thôi, hiện tại hắn chưa muốn gặp ngươi, ngươi không tìm ra hắn đâu.”
Dương Cung Tử nói xong, giang hai tay, bay ra ngoài cửa sổ.
“Ta muốn đi tìm Đạo Phong, hắn phải gặp ta!”
Trần Lộ vội bay theo ra ngoài.
Dương Cung Tử không ngăn cản, cũng không chờ cô ta, hai người một trước một sau mà bay đi xa, biến mất trong màn đêm.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người ngồi bên cửa sổ, Đạo Phong xuất hiện đã hoàn toàn làm rối loạn tâm tình của hắn.
Nhuế Lãnh Ngọc nhận ra được, cười cười nói: “Đến lúc đó, nếu Đạo Phong cướp đoạt nội đan của Yêu vương, ngươi sẽ làm gì lúc đó?”
“Cái gì mà làm, huynh ấy muốn đoạt thì cứ đoạt, dù sao cũng không phải đoạt của ta.”
Diệp Thiếu Dương khoát tay, đột nhiên nhớ tới một chuyện, cười nói: “Không phải Lăng Vũ Hiên muốn đấu pháp với Đạo Phong sao, hiện giờ đã có cơ hội rồi đó, ta thật là muốn nhìn thấy bộ dáng của hắn bị Đạo Phong đánh thành như thế nào.”
Nhuế Lãnh Ngọc hừ một tiếng, “Đừng tự luyến, trong lòng ngươi biết rõ, đối thủ của hắn kỳ thực chính là ngươi, không phải Đạo Phong, Đạo Phong đã là quá khứ rồi, thậm chí đã không còn là người.”
Những lời cuối cùng này không phải mắng người khác.
Diệp Thiếu Dương hiểu được, lại rơi vào trạng thái trầm mặc, một lát sau ngẩng đầu hỏi: “Pháp khí màu xanh thẫm trong tay Lăng Vũ Hiên, chính là Đả Thần Tiên sao?”
“Đúng là Đả Thần Tiên, do sư phụ hắn truyền lại.”
Đả Thần Tiên là trấn sơn chi bảo của Chung Nam Sơn, trước giờ đã rất có thanh danh, nhưng dường như chưa có người nào thật sự nhìn thấy nó, nghe đồn năm đó khi chư thần chiến đấu, đệ tử Xiển Giáo Khương Tử Nha đã dùng pháp khí đó, có được vô thượng linh uy.
Đây đương nhiên là truyền thuyết, trên hiện thực Đả Thần Tiên vẫn luôn ở Chung Nam Sơn, bao năm rồi chưa thấy dùng qua, đương nhiên điều này có liên quan đến việc đệ tử Chung Nam Sơn vẫn luôn muốn ẩn thế.
“Ngươi có biết, Đả Thần Tiên này lợi hại ở chỗ nào không?”
Nhuế Lãnh Ngọc hỏi, sau đó tự mình giải thích: “Đả Thần Tiên có tổng cộng bốn đoạn, mỗi một đoạn đều có khắc thượng cổ Đạo văn, đoạn thứ nhất có tám đạo, đoạn thứ hai có mười sáu đạo, cứ thế tăng lên gấp đôi.
Khi đối địch, cả trăm thượng cổ đạo văn này sẽ cùng nhau phát huy hiệu dụng, linh khí vượt xa pháp khí bình thường.
Đây vẫn chưa phải mấu chốt, đáng sợ hơn chính là, ẩn chứa trong thượng cổ Đạo văn trên Đả Thần Tiên là một môn pháp thuật, gọi là ‘Tru Tiên Chú’…”
“Tru Tiên Chú……”
Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, chỉ nghe tên gọi, đã biết đây tuyệt đối không phải pháp thuật bình thường.
“Tru Tiên Chú này, được khắc trên Đả Thần Tiên, mỗi đoạn nhất thức, thức sau phức tạp hơn thức trước.
Chỉ khi phối hợp với Đả Thần Tiên, mới có thể phát huy hiệu dụng, hơn nữa nhất thiết phải có bài vị Thiên sư trở lên mới có thể tu luyện.”
Nhuế Lãnh Ngọc một hơi nói nhiều như vậy, nhẹ nhàng thở phù một hơi, nói: “Ta nói nhiều như vậy, là muốn cho ngươi biết con át chủ bài của hắn.
Bản thân Lăng Vũ Hiên cũng có bài vị Thiên sư, thậm chí cao hơn, hơn nữa Đả Thần Tiên này, không dễ đối phó như ngươi nghĩ vậy đâu.”
“Trước giờ ta chưa từng cảm thấy hắn dễ đối phó, bất quá đấu pháp không phải xem thực lực trên giấy, phải chiến đấu mới biết được.”
Diệp Thiếu Dương gãi đầu, “Mà sao cô biết nhiều chuyện của hắn vậy?”
“Hắn vẫn luôn thích ta, ngươi không nhận ra sao?”
Nhuế Lãnh Ngọc cười nhẹ.
“Hắn không theo đuổi được ta, sau đó mới rút lui, quay sang tìm Liễu Như Nhứ, đương nhiên việc này còn có rất nhiều nguyên nhân nữa.”
“Nguyên nhân này, với ta mà nói, đã quá đủ rồi.”
Diệp Thiếu Dương cười tà tà, tính toán ở trong đầu.
Tiếp theo, hai người tiếp tục bàn luận về vị trí Yêu vương có khả năng sẽ xuất hiện, Cô nhi viện kia đương nhiên là đối tượng nghi ngờ hàng đầu, Diệp Thiếu Dương kiến nghị tìm Tạ Vũ Tình hỗ trợ, điều tra một chút về bối cảnh Cô nhi viện, hơn nữa tìm cơ hội trà trộn vào trong đó, điều tra thực tế.
Nhuế Lãnh Ngọc đồng ý, bảo Diệp Thiếu Dương phụ trách Cô nhi viện, còn mình sẽ đi điều tra khu vực xung quanh, tăng thêm tỷ lệ thành công.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, kể lại những chuyện mình đã trải qua tối hôm qua, bảo cô lợi dụng quyền hạn từ phía chính phủ, điều tra bối cảnh Cô nhi viện.
Một giờ sau, Tạ Vũ Tình gọi điện thoại tới, báo với Diệp Thiếu Dương một tin khiến người khiếp sợ: Người tài trợ cho Cô nhi viện, chính là Tôn Ánh Nguyệt.
Quả nhiên là cô ta! Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một hồi, tò mò hỏi: “Cô nhi viện chẳng phải là cơ cấu của chính phủ sao, như thế nào lại còn có nhà tài trợ?”
“Trên danh nghĩa thì đúng là như vậy, nhưng Cô nhi viện cũng có tư nhân tham gia, đơn giản mà nói, chính là tư nhân ra tiền làm công ích, chính phủ đương nhiên tích cực ủng hộ.
Vì thế tư nhân ra tiền, chính phủ ra chính sách tương ứng để duy trì nguồn tài chính được đưa vào.
Cô nhi viện Bắc Sơn này được xây dựng, là do tư nhân ra tiền, quyền quản lý khẳng định nằm trong tay tư nhân, chính phủ chỉ phối hợp, kiểm tra định kỳ, xem có vi phạm quy định gì đó hay không, trên cơ bản thì là hoạt động tư nhân.”
Ngừng một chút, Tạ Vũ Tình nói tiếp: “Ta đã điều tra được một chút, Cô nhi viện này thu dưỡng gần năm mươi đứa trẻ, đều là cô nhi, trên dưới mười tuổi, ta nhìn trong danh sách, phát hiện một vấn đề, đám trẻ này…… Tất cả đều là tuổi Rồng hoặc tuổi Thỏ, chuyện này không thể trùng hợp như vậy, chẳng lẽ trong đó có nguyên nhân gì?”