Nhất phương đại ấn, đột ngột từ phía trên đập xuống, nện vào đầu Cửu Vĩ Thiên Hồ “Phanh”
một tiếng lớn vang lên, linh lực màu xanh đậm xoay chuyển, hóa thành hai cỗ, đánh vào đầu nó.
“A!”
Cửu Vĩ Thiên Hồ cúi đầu xuống, tâm thần thất thủ, kết giới Đạo Phật song ấn cũng nhân cơ hội này hạ xuống, tiến nhập vào trong cơ thể Cửu Vĩ Thiên Hồ, mọi người khẩn trương niệm chú, tăng mạnh linh lực kết giới.
Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn nhất phương đại ấn trong tay Đạo Phong, nhẹ nhàng rơi xuống, cả kinh thốt lên: “Cái đồ quỷ gì thế, lợi hại như vậy!”
“Ngươi chỉ lo hỏi, còn không mau dùng Thần Phù trấn áp!”
Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, lập tức vẽ một lá Thần Phù, nhanh tay dán lên đầu Cửu Vĩ Thiên Hồ, miệng niệm chú ngữ, giữa hai hàng lông mày của Cửu Vĩ Thiên Hồ xuất hiện Song Ngư Đồ, chậm rãi chuyển động, tiến vào trong cơ thể.
Thực giống như cắm một quả bom trong người nó, bất ngờ nổ tung, nhìn từ bên ngoài không phát hiện biến hoá gì, chỉ thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ toàn thân run lên, yêu lực giảm mạnh.
Đạo Phong vung đại ấn, vọt tới đánh vào đỉnh đầu Cửu Vĩ Thiên Hồ, còn muốn đập thêm nữa…
Cửu Vĩ Thiên Hồ trong miệng phát ra một tiếng thống khổ, đung đưa thân hình, đuôi dài quét ngang qua, chín đạo yêu khí rời khỏi cơ thể, hóa thành chín đạo ảo ảnh, con nào cũng là hồ yêu, chỉ có điều thân hình nhỏ hơn, yêu khí trên người cũng nhạt hơn.
Sau khi xuất hiện liền lập tức tách ra, lao về những hướng khác nhau.
Các pháp sư đang làm phép bày trận, không có phát hiện có biến hoá này, lúc nhận ra đã không kịp nữa rồi, lập tức có mấy người bị yêu khí tập kích, thân thể bị xé thành năm bảy mảnh.
Mấy người Trương Vô Sinh pháp lực thâm sâu, phản ứng cực nhanh, người thì kết ấn, hoặc tế ra pháp khí chống đỡ, tuy bản thân cũng không chịu nổi, nhưng rốt cuộc cũng chấn lùi được phân thân của Thiên Hồ.
“Trước đừng bận tâm người chết, người sống mau thay chỗ, tập trung phong bế phân thân Thiên Hồ, tập trung tiêu diệt hết!”
Trương Vô Sinh rống lớn một tiếng.
Đã chú định trận chiến này sẽ cực kỳ bi thảm, mọi người cũng đều chuẩn bị tâm lý rồi, hơn nữa đều có tích lũy trải nghiệm nhất định, đã quen cảnh sinh tử, lập tức gạt bỏ bi thương vì không cứu được đồng môn qua một bên, thay thế vị trí những người đã chết, tiếp tục làm phép.
Ngô Hiểu Tầm cùng Ngô Gia Vĩ cũng không chút do dự, cùng nhau xông lên, lấy ra pháp khí, hỗ trợ bày trận.
“Phân thân Yêu Hồ, chia ra đối phó từng con!”
Đạo Phong dứt lời, trực tiếp đánh văng một con, huýt một tiếng sáo, đám quỷ ảnh thủ hạ lập tức nhẹ nhành bay đến, vây quanh một con, điên cuồng tấn công.
Chân thân Cửu Vĩ Thiên Hồ vẫn còn trong trận, chín đuôi hướng lên trời, bảo vệ toàn thân, giống như đang nhập định, bất kỳ pháp thuật nào cũng không thể đến gần nó.
Bản tôn của nó còn ở đây, chín phân thân kia bỏ trốn cũng vô dụng, chỉ muốn xông ra ngoài trận, để giết đám pháp sư đang làm phép, phá giải trận pháp từ bên ngoài, giết xong mấy người, liền quay lại gần chân thân, tấn công các pháp sư đang đánh tới.
Diệp Thiếu Dương vội vàng gọi mọi người lại, rồi chia nhau vây sát từng con, trước thủ rồi mới tính tiếp.
Lập tức không ngừng dán linh phù về phía chân thân của Cửu Vĩ Thiên Hồ.
“Bản tôn nó vẫn còn ở đây, nguyên linh không thể tiêu diệt, bởi một khi bị đánh chết, sẽ quay trở lại bản thể, chờ nó sống lại, chúng ta đồng loạt phát động linh phù, đem nó đánh nát!”
Nói rồi, dán ngay một lá Thần Phù lên đầu Cửu Vĩ Thiên Hồ, liếc mắt nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái.
Nhuế Lãnh Ngọc hiểu ý hắn, liền gật đầu.
Tứ Bảo cũng qua đây, đặt đầy Xá lợi tử quanh thân Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Lúc này mọi người mới cùng nhau tản ra, đối phó phân thân của Cửu Vĩ Thiên Hồ..
Liếc mắt nhìn xung quanh, Đạo Phong tay cầm đại ấn thần bí, chế trụ một con, tuy chiếm được thế thượng phong, nhưng nhất thời cũng không bắt được nó.
Dương Cung Tử cũng ngăn lại một con, hóa thành bốn đạo Hỗn Độn thiên thể, chỉ cầu vây khốn đối phương, lấy thủ làm chính, cũng không làm gì được nó.
Diệp Thiếu Dương trong lòng hoảng sợ: Dương Cung Tử tu luyện thành bốn đạo Hỗn Độn thiên thể, cũng chỉ có thể bất phân thắng bại với một phân thân của Yêu Vương, thực lực Cửu Vĩ Thiên Hồ này, quả là khủng bố trận trời, bảo sao Thần Phù cũng không làm gì được.
Đưa mắt nhìn sang bên kia, Tiểu Thanh Tiểu Bạch đang vây khốn một con, cùng nhau đấu pháp.
Qua Qua, Quả Cam, Tuyết Kỳ, Trần Lộ cùng Mỹ Hoa, năm con quỷ yêu, cùng vây quanh một phân thân của Thiên Hồ, miễn cưỡng trụ lại được.
Nhạc Hằng cùng Tôn Ánh Kiều cũng đang đối phó một con.
Còn lại ba con, hai trong số đó lúc trước đã bị đám người Trương Vô Sinh đánh trở lại trận pháp, lúc này đang cùng nhau tác pháp đối phó, con cuối cùng cũng bị một một nhóm pháp sư cầm chân.
Tuy nhiên những pháp sư lợi hại đang ở trong trận làm phép, số còn lại này là đám tiểu đệ của Lăng Vũ Hiên lúc trước, pháp lực đều không mạnh, trong nháy mắt đã bị giết chết hai ba tên, Diệp Thiếu Dương vội vàng vọt tới, cùng Tứ Bảo Nhuế Lãnh Ngọc tạo thành hình tam giác vây nó lại.
“Bổn Thiên sư cũng tới!”
Tiểu Mã nhìn xung quanh thấy bên này an toàn nhất, cũng gia nhập vào, bốn người vây đấu một phân thân Thiên Hồ.
“Tiểu Diệp Tử, Lão Quách chạy rồi!”
Tiểu Mã vừa đánh vừa nói.
Chạy, cũng không đến mức đó chứ? Huynh ấy tuy không phải chủ lực, nhưng cứ đánh bồi ở phía sau là được, có việc gì phải chạy? Trong lòng đang khó hiểu, đột nhiên nghe thấy động tĩnh ầm ầm, từ phía sau truyền tới.
Bảo toàn được khoảng cách với phân thân, quay đầu lại nhìn, liền trợn mắt há mồm: Một chiếc máy xúc đất, từ con đường nhỏ ở bên rừng cây đang chạy lại đây, ở phía sau là một đội quân cảnh sát đông đúc.
Nhìn về trong xe, thấy một người điều khiển xe, bên cạnh là Lão Quách, đang bên cạnh chỉ trỏ, chiếc xe lắc lư lảo đảo tiến lại đây.
Dùng xe xúc đất đánh Yêu Vương? Lão Quách này điên rồi sao? Một cơn gió thổi tới, liền ngửi được một mùi thối ghê tởm, Tiểu Mã đảo mắt thì thấy, chỉ vào chiếc xúc đất đang để ở phía trước xe, nói: “Cái đó là gì thế?”
Diệp Thiếu Dương thoáng nhìn qua, lập tức chân mày nhăn lại, nói: “Phân người!”
Lập tức liền hiểu ra, phân người là uế vật, có khắc chế nhất định đối với yêu quái, tuy tác dụng không lớn với Yêu Vương, nhưng Diệp Thiếu Dương tin, chắc chắn Lão Quách đã thêm chút gia vị gì đó trong đám phân đó…… không, là pháp dược.
Hắn tuy pháp lực không mạnh, nhưng luôn có nhiều chủ ý rất xấu xa, nhưng cứ nghĩ đến việc lấy cả xe xúc đất, chở một đống phân người đầy đến đối phó Yêu Vương, cũng đã đủ choáng rồi.
“Tránh ra, tránh ra, để cho ta qua!”
Lão Quách bịt mũi, đứng trên xe chở phân kêu gào ầm lên.
Diệp Thiếu Dương giao lại phân thân của Yêu Vương cho Nhuế Lãnh Ngọc cùng Tứ Bảo, còn mình chạy qua đó, bịt chặt mũi, nói: “Huynh ngắm chuẩn đó, đừng có lãng phí!”
“Yên tâm đi, tiểu hoả này tốt nghiệp Lam Tường, thủ pháp rất tốt! Các người tránh ra một chút, để ta tới!”
Tứ Bảo cùng Nhuế Lãnh Ngọc nhanh chóng lui sang một bên, bức phân thân của Yêu Vương về hướng Lão Quách.
Phân thân kia khát máu thành thói quen rồi, chẳng để ý phân người ngay trước mắt, thấy chỗ Lão Quách có nhiều người, lập tức lao qua đó.
“Chuẩn bị, nổ súng!”
Tiếng Tạ Vũ Tình từ trong đám người truyền đến.
Những cảnh sát đó lập tức xếp thành một loạt, đều rút súng phun nước, bắn máu chó mực vào phân thân của Yêu Vương, chỉ nghe được tiếng chi chi vang lên, sương khói bốc lên, tuy tác dụng không lớn, nhưng cũng chặn lại thế tấn công của nguyên linh.
Còn có một nhóm cảnh sát quăng túi giống như thuốc nổ, nổ tung trên người nguyên linh, tất cả đều là vôi sống, gặp phải máu chó mực, tạo thành một hỗn hợp, càng phát huy thêm tác dụng.
Nguyên linh rống lên một tiếng, thân thể lảo đảo.
Nhiều cảnh sát như vậy, lại dùng phương thức này để tác chiến, quả là khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Xe xúc đất chạy lên, đột ngột xoay ngang thân xe, cần điều khiển bị kéo, một đợt phân người phun ra ngoài.
Không hổ là học viên tốt nghiệp Lam Tường, điều khiển vô cùng chuẩn xác, toàn bộ đổ thẳng lên đầu nguyên linh.