“Ít nhất hiện giờ cậu không phải là đối thủ của tôi.”
Nhạc Hằng cười: “Đợi đến khi năng lực của tôi hoàn toàn thức tỉnh, tôi sẽ đến thách đấu với anh.”
“Tôi đợi cậu.”
Hai người chào tạm biệt rồi xuống núi. Đạo Phong đột nhiên nhớ đến gì đó, gọi Tôn Ánh Nguyệt lại rồi nói: “Ngươi biết cô gái tên Chanh Tử chứ, yêu bộc của Diệp Thiếu Dương.”
Tôn Ánh Nguyệt chớp chớp mắt: “Lão đại người có hứng thú với cô ấy sao? Hình như cô ấy đã thích Tiêu lang quân của Thiên Tử Điện rồi, người muốn đập chậu cướp bông hả?”
Sắc mặc Đạo Phong đen như đáy nồi.
“Giao nhân Đông Hải có thế lực rất lớn ở đó. Các ngươi có thể nhờ cô ấy giúp đi tìm Huyền Vũ.”
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Đạo Phong vỗ tay một cái.
Hơn mười hồn phách từ trên núi bay xuống, đáp xuống sau lưng hắn.
Phần lớn bọn họ đều mặc hắc bào bao phủ toàn thân, mặt mũi bị một luồng âm khí che kín. Trên người mỗi thân ảnh đều tỏa ra khí tức đỏ xanh đan xen nhau, cho thấy tu vi của bọn họ ít nhất cũng đều từ cấp độ quỷ thủ hoặc yêu linh trở lên.
Kẻ đứng sau cùng thân mặc long bào mặt mày như ngọc, tay phe phẩy một cái quạt giấy, phong thái như bậc đế vương.
Ánh mắt Đạo Phong rơi xuống khuôn mặt hắn, nói: “Kiến Văn đế, hồi phục đến đâu rồi?”
Kiến Văn đế khẽ gật đầu: “Tám phần mười.”
Nói xong hắn đột nhiên thu cây quạt giấy lại, nói: “Ngươi giúp tinh phách của ta hoàn hồn, ta làm quỷ bộc cho ngươi, giúp ngươi làm việc cũng là điều đương nhiên. Ta chỉ có một yêu cầu. Ta và Diệp Thiếu Dương có thù sát thân, ta có thể không báo thù nhưng tuyệt đối không để cho hắn sai bảo.”
Đạo Phong nói: “Hắn là hắn mà ta là ta. Ta cũng chẳng cần ngươi làm gì cả. Ngươi trở về động U Minh tiếp tục tu luyện thuật Đế Vương của ngươi đi. Đợi đến khi hồi phục lại đỉnh phong, ta sẽ giúp ngươi trở thành thủ lĩnh. Ngươi có thể triệu hồi lệ quỷ u hồn triều Minh trở thành chư hầu một phương, thời khắc mấu chốt giúp ta một tay là được rồi.”
Kiến Văn đế gật gật đầu, quay người rời khỏi.
Đạo Phong bước lên phía trước một bước, nhìn những quỷ bộc yêu bộc trước mặt rồi nói: “Âm ty đã khai chiến với núi Thái Âm, không rảnh chú ý đến chúng ta. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta bắt đầu chinh chiến.”
Những kẻ này tu vi cao thâm thế nhưng lại đều là nô bộc của Đạo Phong, đã giao tính mệnh ra nên chẳng còn gì để nói.
Đạo Phong lấy ra một lá cờ, hứng gió mà bung ra thành một tấm bình phong bằng vải, bên trên chi chít những khuôn mặt quỷ dữ tợn.
Đạo Phong nhẹ nhàng xoay đầu sang bên cạnh, miệng nói: “Số một!”
Trong số các quỷ ảnh đứng đối diện, kẻ đứng đầu tiên bên tay trái lập tức phi thân ra, chính là thượng cổ tà thần từng bị Diệp Thiếu Dương đánh bị thương lúc trước kia. Thế nhưng ở chỗ Đạo Phong hắn không có tên, chỉ có số hiệu.
Số một nhanh như chớp mà biến mất phía sau cây Huyết Hòe phía trên đỉnh núi.
Sau thân cây truyền đến một trận khí tức dao động giống như đang đánh nhau vậy. Huyết Hòe rung lắc, lá cây rụng xuống như mưa.
Chẳng bao lâu sau, số một từ sau thân cây bước ra, trong tay tóm một tên quỷ sai toàn thân đều là vết thương, quỷ huyết tuôn ra xối xả.
Số một áp giải hắn đến trước mặt Đạo Phong, một tay đè lên trán hắn, dùng tà khí hút lấy đỉnh đầu hắn để hắn không bỏ trốn.
Đạo Phong nhìn chằm chằm quỷ sai, nhàn nhạt nói: “Thám tử?”
Quỷ sai hừ một tiếng, không thèm để ý đến hắn.
Đạo Phong vung tay áo kéo hắn về phía mình, tóm trong tay lạnh lùng nói: “Ta cho ngươi một cơ hội duy nhất, nếu không trả lời thì sẽ vứt ngươi vào trong Huyết Hải Vạn Ma phiến của ta.”
Quỷ sai ngẩng đầu nhìn những gương mặt quỷ dữ tợn trong tấm màn đen kia, từng con từng con đều đang gầm gừ rít gào với hắn, đôi tay khua loạn như đang rất đói khát.
Quỷ sai sợ đến mức cả người mềm nhũn, liên lục xua xua tay, cầu khẩn nói: “Đạo Phong, ngươi là Thiên Sư Mao Sơn đó. Ngươi không thể…”
“Có nói hay không?”
Tín niệm của quỷ sai sụp đổ, cúi đầu ngập ngừng nói: “Ta vâng lời công tào của ty Điều Tra, phụng mệnh theo dõi ngươi, giám sát hướng đi của ngươi. Mong Đạo thần tha tội…”
Đạo Phong lạnh lùng nói: “Vốn muốn giết ngươi để tế cờ, có điều tốt hơn hết là phái ngươi đi truyền tin, nói với ty chủ của các ngươi rằng Đạo Phong ta chính thức đoạn tuyệt quan hệ với giới pháp thuật trần gian và âm ty, bắt đầu giết chóc chinh phạt tạo thế lực cho riêng mình. Huyết Hải Vạn Ma phiến này của ta vẫn còn thiếu âm hồn, đến lúc đó các ngươi có thể phái binh đến đây chinh phạt ta.”
Nói xong hắn dùng lực quăng quỷ sai xuống dưới chân núi, không thèm quay đầu lại mà nhìn về phía đám thủ hạ trước mặt, nói:
“Lần này đi, không chết không về. Xuất phát!”
Đạo Phong nắm lá cờ trong tay, phi thân xuống núi. Mấy chục thân ảnh phía sau cũng lập tức đi theo, tiến vào sâu bên trong Quỷ Vực.
Những khuôn mặt quỷ dữ tợn trên lá cờ kia cũng phát ra âm thanh rít gào giống như thiên quân vạn mã đang theo sau Đạo Phong vậy.
Nhóm người Diệp Thiếu Dương trở về trần gian, đưa thi thể của Tiểu Mã về nhà của cậu ấy.
Đối mặt với sự chất vấn của mẹ Tiểu Mã, mấy người trăm miệng như một, tùy tiện tìm đại một cái cớ chết bất đắc kỳ tử nào đó.
Thấy con trai đột nhiên qua đời, mẹ Tiểu Mã có chút nghi ngờ. Sau khi báo cảnh sát thì mấy người Diệp Thiếu Dương đều bị đưa đi thẩm vấn. Chẳng còn cách nào khác nên chỉ đành nhờ Tạ Vũ Tình ra mặt lo liệu, viết giấy khai tử, lúc này người nhà Tiểu Mã mới tin.
Tang lễ của Tiểu Mã mấy người đều có mặt đầy đủ. Trong tang lễ Diệp Thiếu Dương còn nhìn thấy một vài bạn học ở trường, hắn đột nhiên có cảm giác như đã cách mấy đời vậy.
Mọi người cùng nhau đưa Tiểu Mã đi hết đoạn đường cuối cùng.
Tiểu Mã được chôn trong một nghĩa trang công cộng.
Tang lễ kết thúc. Đợi đến khi những người khác đã rời đi hết chỉ còn các thành viên của liên minh bắt quỷ ở lại, vẫn ngây người đến tận lúc chạng vạng.
“Anh đi loanh quanh làm gì thế?” Tứ Bảo nhìn lão Quách đang đi lòng vòng xung quanh mộ bia, cuối cùng không nhịn được mà hỏi.
“Tôi xem xem hàng xóm của cậu ta là ai ấy mà.” Lão Quách tiến đến nói: “Đều là mấy bà già, cũng may còn có một mỹ nữ sinh năm 91 làm hàng xóm.”
Tứ Bảo nói: “Đừng tán dóc nữa. Hồn phách Tiểu Mã cũng đâu có ở đây, làm gì có hàng xóm gì chứ.”
Lão Quách khoát tay nói: “Ngươi không hiểu đâu. Tu trăm năm mới được ngồi cùng thuyền. Mộ bia được chôn gần nhau cũng là một loại duyên phận, kiếp sau sẽ xảy ra chuyện gì còn chưa biết chắc được.”
Hắn bước lên phía trước vỗ vỗ vai Diệp Thiếu Dương, nói: “Đi thôi, tin tưởng Đạo Phong. Nếu hắn đã cướp nguyên thần tinh phách của Tiểu Mã đi thì nhất định sẽ có cách hoàn hồn. Ta rất là lạc quan đó.”
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói vậy tâm tình cũng hơi tốt lên một chút, gật gật đầu, nhìn chiếc máy tính bằng giấy đã sắp đốt hết trong bồn hóa vàng trước mộ.
Nhớ lại lúc trước Tiểu Mã đùa với bọn hắn, nói chết rồi cái gì cũng không cần, chỉ cần đốt cho hắn một cái máy tính để xuống đó có thể chơi Liên minh huyền thoại là đủ rồi.
Thật không ngờ một lời thành sấm, giờ đã trở thành sự thật rồi.
Lúc đó cậu ta còn muốn một con búp bê bơm hơi, cơ mà đương nhiên chẳng ai đốt cho cậu ta thứ đồ ấy rồi.
Nhóm người rời khỏi mộ Tiểu Mã.
Lúc sắp đi, Diệp Thiếu Dương đột nhiên khựng lại, nhìn xung quanh rồi nói: “Nơi này chẳng phải mộ viên đã chôn Tiểu Tuệ kia à?”
Lão Quách gật gật đầu. Năm đó “tang sự” của Đàm Tiểu Tuệ là do một tay hắn lo liệu, đưa “thi thể” của Đàm Tiểu Tuệ – con băng tằm kia chôn ngay bên cạnh Đàm Tiểu Tuệ thật sự, cũng chính là trong mộ viên này đây.
“Phía bắc vẫn còn một cái cửa, là huyền môn. Khi ấy chúng ta đi vào từ cái cửa ấy, lần này là từ cửa nam.” Lão Quách giải thích.
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, thầm nghĩ chả trách lúc đầu mình không nhận ra.
Từ nghĩa trang công cộng đi ra, Diệp Thiếu Dương để những người khác về trước, bản thân thì mua hai bó hoa và một xấp giấy tiền rồi quay lại nghĩa trang công cộng một mình, đến trước ngôi mộ của hai Đàm Tiểu Tuệ kia.