Mã Thừa cười nói: “Tôi biết rồi, cần bao nhiêu tiền.”
Lão Quách giơ năm ngón tay lên nói: “Thiên Sư ra mặt thì cũng phải được năm mươi vạn, đây là giá ưu đãi.”
“Được thôi.” Mã Thừa liền đồng ý.
Diệp Thiếu Dương trong lòng cảm kích nhìn Lão Quách một cái, không hổ danh là gian thương, biết tăng giá tại chỗ.
Nghĩ lại rồi ho hai tiếng nói: “Bỏ đi, đều là bạn bè ta cũng ngại nhận tiền, vậy đi ta vừa mua một căn nhà, gần đây bận rộn không có thời gian sắm nội thất, hay là cậu sắp xếp giúp tôi mua vài món được không?”
Mã Thừa cười nói: “Lát nhắn địa chỉ cho tôi.”
“Được.” Diệp Thiếu Dương lấy chìa khóa nhà mới đưa cho cậu ta rồi nói luôn địa chỉ nhà.
Mã Thừa vừa nghe liền cau mày hỏi: “Khu này là khu nhà họ Châu đúng không, Tiểu Như tặng nhà cho cậu sao? Tại sao không tặng nội thất?”
“Nhà tôi mua đấy, nửa bán nửa tặng, tôi không muốn lợi dụng người ta.”
Mã Thừa cười nói: “Cậu và Tiểu Như còn phải chia rõ vậy sao?”
“Thôi đừng nói chuyện này nữa được không?” Diệp Thiếu Dương nghĩ lại trước kia Mã Thừa từng dùng tên mình để ép giá quản đốc kia thế là liếc cậu ta một cái.
“Nói chuyện nghiêm chỉnh, cậu và cô gái kia ở nghĩa trang làm…”
“Bậy bạ, chỉ đi dạo không có gì hết, tôi không hư hỏng như cậu nghĩ đâu.” Mã Thừa liên tục xua tay.
“Được rồi dù sao cũng vậy, hai người ở nghĩa trang có gặp chuyện gì thần bí không?”
Mã Thừa lắc lắc đầu rồi gật gật đầu nói: “Giữa chừng cô ấy vào rừng đi vệ sinh nói là thấy một ma nữ, sợ đến nỗi chạy về. Lúc đó tôi nghĩ chắc do cô ta căng thẳng nên nhìn nhầm, con gái chả phải đều vậy sao, căng thẳng quá.”
Diệp Thiếu Dương trau mày hỏi: “Cậu không thấy gì lạ sao?”
“Không, tôi không thấy có chuyện gì lạ xảy ra cả nếu không tôi đã tìm đến cậu rồi. Chuyện trước kia đích thật đã làm thay đổi thế giới quan của tôi, nhưng tôi nghĩ chắc không dễ gì gặp được ma đâu nhỉ?”
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng nói: “Gặp ma đúng không dễ, nhưng cậu tự tìm nó thì lại khác, nghĩa trang gần nhà cậu trước kia là huyệt ma quỷ, dù đã tiêu diệt nhưng cũng không thể hoàn toàn đảm bảo sạch sẽ, sẽ thu hút một số yêu ma quỷ quái gần đó qua, đó cũng là chuyện bình thường, huống hồ…”
“Huống hồ gì?” Trương Tiểu Nhụy vừa nghe thấy hứng thú, vặn hỏi.
Diệp Thiếu Dương do dự một chút, nói sơ về chuyện gặp phải gần đây và dự định.
“Các người đào mộ trộm đi!” Trương Tiểu Như vừa nghe liền phấn khích nắm lấy tay của Diệp Thiếu Dương muốn cậu ta đi ngay lập tức.
Diệp Thiếu Dương dặn Lão Quách đem đủ đồ nghề rồi chào tạm biệt Tiểu Mã, đến trước mộ của hai Đàm Tiểu Tuệ.
Lão Quách thắp hai cây nến trước mộ Đàm Tiểu Tuệ thật, sau đó lấy cành cây cắm xung quanh bia mộ rồi cột đầy dây đỏ lên đó.
“Sư phụ, làm gì vậy?” Trương Tiểu Như nhẹ giọng hỏi.
“Cành đào dây đỏ để ngăn bọn yêu ma quỷ quái vào mượn thi thể để phá rối. Vậy thắp nến là để…”
“Cái này tôi biết, người thắp nến, ma thổi đèn.”
“Có phải vào cổ mộ đâu mà ma thổi đèn.” Diệp Thiếu Dương trợn mắt: “Cô nghiêm túc chút đi, ở bên cạnh xem được rồi, đừng có phá hoại việc chính.”
Dứt lời cậu và Lão Quách mỗi người cầm một cây xẻng cong quẹo bắt đầu đào xung quanh bia mộ.
Đào khoảng mười lăm phút thì hai người ngừng lại nghỉ ngơi.
Trương Tiểu Như lấy xẻng nhảy xuống hố tiếp tục đào.
Diệp Thiếu Dương vốn muốn cản lại nói với cô ta rằng việc này không phải của đại tiểu thư làm, nghĩ đến việc cô ta thường hay luyện võ, thể lực tốt, thấy cô ta vui mừng cũng vui vì có người giúp sức, cậu ở bên cạnh chỉ huy, Trương Tiểu Như rất nghe lời.
Mã Thừa lên trước vỗ vai Diệp Thiếu Dương cười rồi nói: “Nếu như để cha của cô ta biết nhất định sẽ bắt cậu cưới cô ta luôn!”
Diệp Thiếu Dương nói: “Sao lại nói vậy, sao không phải là bắt ta lại, nhìn xem ta làm con gái của ông ta cực khổ như vậy.”
Mã Thừa nói: “Đứa trẻ này từ lúc sinh ra mọi người đã chiều theo cô ta, đến giờ chưa có ai quản được, cậu là người đầu tiên dạy dỗ được, cha cô ta còn phải cám ơn cậu nữa đấy. Sao, có muốn tôi nói với cha mẹ cô ta, giúp cậu xí chỗ trước không?”
“Sau đó thì cậu thừa cơ được lợi đúng không?”
Mã Thừa biết người cậu nói là Chu Tịnh Như, cười phá lên, trong nụ cười có chút đau khổ.
“Đừng phá nữa, ngươi xuống đây, để ta nghỉ ngơi chút!”
Trương Tiểu Như túm chân Mã Thừa kéo xuống hố đưa xẻng cho hắn một mình lên giám sát, thỉnh thoảng lớn tiếng hối thúc.
Diệp Thiếu Dương thấy Mã Thừa khó chịu đào, hắn lắc đầu, đường đường là Mã công tử mà phải làm việc này, ngoại trừ Trương Tiểu Như ra không còn ai khác.
Vì là nghĩa địa công cộng, không có nấm mồ, không chú trọng, hố cũng không sâu. Bốn người thay phiên nhau đào, chưa tới nửa tiếng đào được quan tài.
Là loại quan tài gỗ bách tốt hoa văn điêu khắc đẹp chôn hai tháng mà vẫn không bị mục nát.
Lão Quách lấy búa nhổ đinh rồi kêu mọi người tránh ra, lấy cây móc sắt đen hình móng Hổ móc vào đầu quan tài mượn lực ra sức cậy quan tài.
Diệp Thiếu Dương đứng một bên nhìn, cảm thấy cách hắn mở quan tài tuy là không chuyên nghiệp như tên đào mộ trộm cắp kia nhưng cũng rất hay.
Chỉ nghe một tiếng “răng rắc” thì nắp một bên quan tài được mở ra.
Trương Tiểu Như phấn khích nhảy xuống giúp mở đầu kia liền bị Lão Quách ngăn lại.
“Đầu kia không được đụng vào! Nếu như có cương thi thì sẽ lập tức ngồi dậy vậy thì phiền phức lắm!”
Trương Tiểu Như bĩu môi nói: “Có hai người ở đây thì còn sợ gì cương thi.”
“Không thể nói vậy, Đạo cao một thước ma cao một trượng, cương thi cũng phân tam lục cửu đẳng, hơn nữa không cần thiết phải vậy.”
Lão Quách ra sức kéo móc mở một đầu nắp quan tài rồi lấy gậy đỡ lấy.
Diệp Thiếu Dương liền mở đèn pin nhảy xuống chiếu bên trong.
Chẳng có gì cả!
Thi thể của Đàm Tiểu Tuệ quả nhiên không còn nữa!
“Người thật cũng không có, người giả cũng không…” Lão Quách lẩm bẩm: “Ô, chuyện lớn rồi.”
“Ủa, đây là gì vậy?” Trương Tiểu Như lấy đèn pin từ tay Diệp Thiếu Dương rọi vào bên trong nắp quan tài.
Diệp Thiếu Dương và Lão Quách chỉ lo nhìn phía trong quan tài mà không nhìn lên, được Trương Tiểu Như nhắc nhở, nhìn theo ánh sáng đèn pin rọi, gần giữa nắp quan tài thấy treo một thứ gì đó như con dơi.
Thân đỏ như máu, dưới ánh sáng của đèn pin chiếu một nguồn ánh sáng rực rỡ đáng sợ.
“Cái gì lạ dữ.” Trương Tiểu Như đang nói thì lấy tay bắt lấy.
“Đừng động đậy!” Diệp Thiếu Dương hoàn hồn trở lại liền lấy tay kéo lấy Trương Tiểu Như nhưng đã quá muộn.
“Con dơi máu” kia đột nhiên bay ra đậu trên tay của Trương Tiểu Như, bò từ tay áo lên vai.
Trương Tiểu Như sợ hãi la lên, hai tay múa lung tung, muốn bắt con đó ra khỏi y phục.
Nhưng tốc độ của nó rất nhanh, cách lớp y phục, cứ bò qua bò lại trên người cô ấy.
“Hãy cởi y phục ra, nhanh lên!” Diệp Thiếu Dương hét to.