Cũng có khả năng có thể khiến cho phong thủy trong một phạm vi nhất định biến đầm hồ thành khô cạn.
Tên khoa học của nó trong thuật phong thủy được gọi là “dời núi lấp biển”, cần có người có trình độ rất cao về phương diện phong thủy mới có thể làm được, trong thời cổ đại hình như chính là trình độ của cấp bậc quốc sư.
Diệp Thiếu Dương tin chắc với trình độ phong thủy gà mờ của mình chắc chắn sẽ không được, Lão Quách cũng thế.
Vậy thì có vấn đề, theo như hiểu biết của hắn thì thầy phù thủy của Miêu Cương cũng không hiểu gì về thuật phong thủy, sao có thể có sự tồn tại của một bậc thầy về phong thủy mạnh như vậy được?
Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến một khả năng: Khối tỳ hưu trấn hải đó, thứ nó trấn áp không phải là sơn thủy mà là một thứ khác.
Tính năng của xe việt dã rất tốt, cả quãng đường có đi qua mấy chỗ nước rất sâu nhưng nó đều có thể vượt qua một cách an toàn.
Chiếc xe xuyên qua ngọn núi rồi dừng lại ở trên một khu đất bằng phẳng nằm giữa núi.
Chỗ này chình là thị trấn nhỏ của nhà Mộ Thanh Vũ.
Nơi này là giữa sườn núi, địa hình rất cao, đặc biệt là đoạn đường trung gian, không có những nguy hiểm từ lũ quét trực diện.
Lúc ô tô đi qua trấn, Diệp Thiếu Dương chú ý thấy những kiến trúc dọc đường không có gì khác với bình thường cả, đều có siêu thị, bệnh viện, trường học, rồi cả motel… Có thể nói là tuy quy mô nhỏ bé nhưng bên trong có đầy đủ hết.
“Cái trấn nhỏ này, quản mười mấy làng, có mấy người trong làng đã chuyển lên trấn rồi.”
Mộ Thanh Vũ chỉ về phía ngọn núi xa xa phía đối diện, Diệp Thiếu Dương nhìn chăm chú, trên núi có rất nhiều những căn nhà được xây dựa vào vách núi, chính là những ngôi nhà sàn bằng trúc trong truyền thuyết.
“Những thứ này đều là thuộc về người dân tộc Miêu, nhưng cũng chưa được khai hóa mấy, đi sâu vào trong núi, chính là những ngôi làng nơi người Miêu sinh sống, bọn họ sống ở trong núi, không tiếp xúc nhiều với bên ngoài. Mặc dù trên danh nghĩa là trực thuộc sự quản lí của các thị trấn của chính phủ nhưng hầu hết đều là tự quản, họ tự có tộc trưởng của mình.”
“Vùng tự trị, tôi hiểu rồi.”
Bởi vì trời mưa nên trên đường rất thưa thớt người qua lại. Có một vài người vội vã qua đường, họ không mang theo ô, chỉ mặc áo tơi, đầu đội mũ rộng vành. Vừa nhìn đã biết là dân tộc thiểu số.
Ô tô đi vào khu dân cư, đỗ trước một tòa nhà hai tầng.
Nơi này chính là nhà Mộ Thanh Vũ. Nhìn từ bên ngoài thì kiến trúc khá giống với kiến trúc của người Miêu, nhưng khi bước vào sân vườn, Diệp Thiếu Dương có chút kinh ngạc.
Trong sân trồng đủ loại hoa, phần lớn là các chậu hoa, sát vách tường còn có những rãnh làm từ gỗ đào. Trong đó có đổ đất, trồng hoa, trông rất thú vị.
Ở một góc sân còn đặt một chiếc giá đứng, bên trên là đủ các loại thực vật dây leo.
Những cây cối xanh xanh đỏ đỏ giúp biến cả sân vườn trở nên giống như khách sạn Lệ Giang – mấy năm trước Diệp Thiếu Dương có đi cùng Thanh Vân Tử đến Lệ Giang một lần và hắn rất ấn tượng với khách sạn ở đó.
“Ngạc nhiên lắm đúng không?” Mộ Thanh Vân kéo tay hắn đến đứng trú mưa dưới mái hiên, trên mặt hấn đầy tự hào.
“Đây là do một mình tôi tự trồng đó, ai lần đầu tiên đến đây đều rất kinh ngạc.”
“Đẹp lắm, rất đẹp. Các cô… nhà của người Miêu đều như này sao?”
“Tất nhiên không phải rồi. Đây không phải là phong cách của người Miêu.”
Mộ Thanh Vũ cười nói: “Tôi, còn có một nửa dòng máu của người Hán.”
Như cô đã từng nói, cách bài trí và thiết kế trong căn phòng vừa nhìn là đã biết là một gia đình người Hán, không có một chút điểm đặc sắc nào của người Miêu cả.
Điều này khiến cho Diệp Thiếu Dương thấy rất kinh ngạc. Phải nói là hiện nay giới trẻ bị Hán hóa nghiêm trọng, việc vứt bỏ một vài yếu tố dân tộc truyền thống thì còn có thể thông cảm được. Nhưng anh em nhà Mộ Thanh Vũ là phù thủy thì theo lí mà nói không nên như vậy mới đúng.
Mộ Thanh Vũ pha một bình trà Phổ Nhĩ ngồi tán gẫu với Diệp Thiếu Dương.
“Mẹ tôi là người Hán.” Với câu hỏi của Diệp Thiếu Dương, Mộ Thanh Vũ giải thích:
“Bà là người Giang Nam, Hàng Châu. Cha tôi mất khi chúng tôi còn rất nhỏ, một mình bà ấy nuôi lớn anh em chúng tôi.”
Bà là người Hán, không thích cũng không hiểu cái gì về văn hóa dân tộc Miêu. Từ nhỏ chúng tôi đã chịu ảnh hưởng từ bà, từ giáo dục của người Hán. Hơn nữa mẹ tôi truyền thống nên về mặt này tôi chịu ảnh hưởng từ bà.”
Mộ Thanh Vũ chỉ vào chiếc váy mang phong cách cổ điển của mình, mỉm cười giải thích với hắn.
Diệp Thiếu Dương hiểu ra, nghĩ đến tên của hai ann em cô, Thanh Phong Thanh Vũ, cực kì giống với tên gọi truyền thống của người Hán, hơn nữa còn rất “Giang Nam” nữa, xem ra là do mẹ của cô đặt cho rồi.
“Vậy hai người học vu thuật từ đâu?”
Diệp Thiếu Dương cảm thấy chuyện này dường như rất mâu thuẫn.
Mộ Thanh Vũ uống một hớp trà, ôm Qua Qua vào trong lòng, xoa xoa khuôn mặt của thằng bé và nói:
“Trấn nhỏ của chúng tôi được gọi là “mười tám trại Bắc tộc”, trước đây có mười tám trại của người Miêu, đều là những tộc lớn.Cha của tôi lúc còn sống là một thầy tế lớn, cũng là một người lợi hại nhất trong số các phù thủy. Địa vị của ông rất cao, chỉ xếp sau tộc trưởng.
Vào năm mà mẹ hạ sinh tôi, cha tôi phải đi đối phó với một tông sự kiện linh dị, rồi ông hi sinh. Mẹ tôi vẫn cứ ở vậy, không tái giá, một mình nuôi nấng chúng tôi.”
Bởi vì địa vị đặc biệt của cha tôi nên gia đình tôi không cần làm bất cứ việc gì vì đã có dân làng cung cấp. Điều kiện duy nhất đó là, để cho anh trai tôi kế thừa cha tôi, học vu thuật. Sau khi trưởng thành sẽ kế thừa chức vụ thầy tế, hiện tại anh ấy đã làm được rồi.”
Mộ Thanh Vũ nhún vai một cái:
“Mặc dù là xã hội hiện đại, nhưng Miêu trại vẫn có một ít truyền thống, như là phần lớn người già bị bệnh sẽ không đến bệnh viện mà mời thầy mo về khám. Vì thế việc mà anh trai tôi làm nhiều nhất hàng ngày chính là xem bệnh cho những người già này. Mẹ tôi không thích vu thuật, nhưng cũng không thể không để anh trai tôi học nó, cha tôi có rất nhiều di vật về vu thuật, còn có các thùng sách, có thể tự học. Mẹ của tôi cũng là hết cách rồi, anh nghĩ mà xem, một gia đình người Hán sống trong trại của người Miêu thì sẽ ngứa mắt người ta đến thế nào, hơn nữa bà còn ở góa nên chỉ còn cách đồng ý.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, cảm giác bất đắc dĩ này hắn có thể tưởng tượng ra được.
Mộ Thanh Vũ đứng dậy đi vào nhà, cầm lấy khung ảnh của một người, đặt ở trên khay trà: “Đây chính là mẹ tôi, bà đẹp lắm đúng không?”
Trong hình là một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, ăn mặc giản dị nhưng vẫn không giấu đi được nhan sắc mĩ miều.
Diệp Thiếu Dương vốn là định thuận miệng khen mấy câu nhưng khi nhìn đến tấm hình thì không nhịn nổi phải thốt lên những lời khen từ tận đáy lòng: “Vô cùng xinh đẹp!”
Mộ Thanh Vũ che miệng cười, lắc đầu một cái, nàng than thở: “Đáng tiếc thân thể bà vẫn luôn bệnh tật ốm yếu, đến năm tôi lên mười ba thì bà đã rời khỏi thế giới này rồi. Ông bà nội tôi thì mất sớm hơn, cha tôi lại là con một, không có anh em ruột thịt gì cả, nên mấy năm nay đều chỉ có tôi và anh trai sống ở đây.”
Trong lời nói của cô, có chút trống vắng.
Diệp Thiếu Dương cũng không biết nên nói cái gì mới phải.
“Đúng rồi, anh có quan hệ gì vói Nhuế tỉ tỉ vậy?” Mộ Thanh Vũ đột nhiên hỏi.
“Đó là chị dâu của em.”
Qua Qua vừa nói một câu đã khiến Mộ Thanh Vũ đứng ngây ra đó.
“Đừng nghe nó nói bậy.” Diệp Thiếu Dương lườm Qua Qua:
“Là bằng hữu, cũng là chiến hữu, chúng tôi đều là pháp sư.”
Hắn không dám nói lung tung vì sợ là Mộ Thanh Vũ sẽ nói lại với Nhuế Lãnh Ngọc rồi bị cô ấy trách tội. Hơn nữa tình cảm trong lòng hắn dành cho Nhuế Lãnh Ngọc cũng không nên nói với người khác.
Mộ Thanh Vũ vừa ăn vừa cười nói:
“Tôi biết ngay mà, Nhuế tỉ tỉ sẽ không để mắt đến anh đâu. Không phải nói là anh không tốt mà vì tỉ ấy quá là xuất sắc, mắt nhìn của tỉ ấy nhất định rất cao.”
Diệp Thiếu Dương không nói gì, lòng tự ái lại bị đả kích một lần nữa.
Tiểu nha đầu này, điểm nào cũng tốt, chỉ có điều nói chuyện chả lọt tai gì cả.