Nghĩ lại cảm giác giật mình tỉnh dậy trong giấc mơ, hiển nhiên ma nữ áo đen đó chính là mẹ của Mộ Thanh Vũ. Tại sao bà ấy lại đến gặp mình nhỉ?
Dù sao bản hắn cũng chỉ vừa mới tới đây, cũng chưa đấu phép với ai. Tại sao bà ấy lại biết mình là một pháp sư?
Mà vấn đề mấu chốt nhất vẫn là bà ấy tại sao lại nói là nhờ mình dẫn Mộ Thanh Vũ đi?
Diệp Thiếu Dương cẩn thận nhớ lại nhất cử nhất động của Mộ Thanh Vũ, cũng không hề có cảm giác bị ai đó uy hiếp.
Khả năng này, hoàn toàn không có…
Nói cách khác, cô ấy hoàn toàn là một người tự do, muốn đi đâu thì đi, tại sao lại cứ phải bảo mình đưa cô ấy đi chứ?
Diệp Thiếu Dương nghĩ rất lâu nhưng cũng không nghĩ ra được gì.
Lúc này Qua Qua đột nhiên đẩy cửa đi vào, nằm sõng soài lên trên giường, thở hổn hển: “Mệt chết cục cưng rồi.”
Kinh Hồn linh đột nhiên kêu lên “Keng keng keng”, Diệp Thiếu Dương đứng bât dậy, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Không phải bên ngoài, là trên người đệ.” Qua Qua nắm lấy Kinh Hồn linh, dùng sức hơi rung rung nó: “Đừng ầm ĩ.”
Kinh Hồn linh thật giống như có linh tính vậy, nhận ra Qua Qua, lập tức ngừng kêu luôn.
Diệp Thiếu Dương tiến đến bên người Qua Qua ngửi ngửi, quả nhiên là có một tia tà khí. Qua Qua là quỷ bộc của hắn, sau khi nhận chủ nhân, tất cả mọi pháp khí của hắn đều không gây hại cho Qua Qua, Kinh Hồn linh cũng sẽ không đổ chuông báo với hắn.
Dưới sự dò hỏi của Diệp Thiếu Dương, Qua Qua kể lại những chuyện mà nó vừa trải qua ở bên ngoài, và tóm gọn lại là bị tà khí tập kích.
“Có ba đứa nhỏ đen xì xì, chắc chắn là tà linh, nhưng lại không phải là thứ tà linh đơn giản bình thường. Đệ mới nói là không hay rồi, có lẽ chúng đã bị thầy phù thủy khống chế. Chúng vừa vây lấy đệ đã đánh luôn, đệ xử lí được hai đứa còn một đứa thì chạy mất. Đã thế lại còn bị dính một ít tà khí của chúng lên người.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong, buồn bực nói: “Có phải đệ xông đến nhà một phù thủy rồi gặp phải bảo vệ trong nhà người ta không?”
“Làm sao có chuyện đó, đệ chỉ đi loanh quanh trong ngọn núi, ba tên kia cũng không biết từ đâu đến, cứ đi theo đệ. Đệ cố ý giết hai tên còn giữ lại một tên là vốn định sẽ đi theo nó để xem chủ nhân của nó là ai. Kết quả là theo đuôi nó đến thị trấn thì mất dấu.”
Diệp Thiếu Dương tâm trạng nặng nề, nói như vậy thì nhất định là có mưu tính từ trước!
Thế này cũng lạ thật đấy. Bản thân hắn cũng có thù hằn gì với ai ở đây đâu. Ai lại đi nhằm vào hắn để ra tay chứ?
Trong đầu Diệp Thiếu Dương đột nhiên hiện ra khuôn mặt nham hiểm của một kẻ: Bạn trai của Mộ Thanh Vũ, Bảo Ca!
Từ sau khi Diệp Thiếu Dương đến cái trấn này thì Bảo Ca là người duy nhất hắn từng tiếp xúc qua ngoại trừ Mộ Thanh Vũ. Hơn nữa hắn còn có ý thù địch với mình.
Nhưng mà dù sao cũng chỉ là địch ý, bản thân hắn cũng chẳng làm gì cả. Tên kia sẽ không nói đạo lí mà ra tay với hắn chứ?
Chí ít, Diệp Thiếu Dương không nghĩ tới hắn có động cơ gì mà phải làm như thế.
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn chìm đắm trong mớ suy nghĩ, nhưng trong lòng hắn vẫn vương vấn mãi một cảm giác: việc Qua Qua bị tập kích hình như có mối liên hệ nào đó với việc mẹ của Mộ Thanh Vũ giao phó cho mình…
Chậm rãi lắc lắc đầu, Diệp Thiếu Dương cười khổ một cái, mục đích hắn tới đây chuyến này vốn đã rất rõ ràng rằng, hắn chỉ là tới đây để tìm Mộ Thanh Phong giúp đỡ đi cứu Trương Tiểu Nhụy, không ngờ vừa đến đã rơi vào trong một chuyện kì dị thế này.
Hắn im lặng một lúc rồi quay sang nói với Qua Qua: “Đệ không muốn ở đây vậy thì ta giao cho đệ một nhiệm vụ. Đệ đến Qủy Vực…”
“Lại đi Quỷ Vực!” Qua Qua gào lên đầy bất mãn.
“Ban ngày ta đã suy nghĩ rất lâu, chuyện này, chỉ có đệ đi là thích hợp nhất, đệ không có thân phận ở âm ty, Tiểu Thanh Tiểu Bạch cùng Chanh Tử cũng không được, bọn họ hiện tại là chính thần dưới đó, trên người lại có chức vụ, vô cùng không tiện.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Qua Qua nghe thấy hắn nói thế thì hết sức tò mò.
“Đi tìm Đạo Phong! Xem huynh ấy rốt cuộc là đang ngâm nghê cái gì, điều tra kĩ một chút rồi quay về đây báo lại cho ta tình hình gần đây của huynh ấy.”
Tuy rằng mạnh miệng, ra vẻ là bản thân không hề muốn quan tâm đến hành tung của Đạo Phong nhưng mà trong lòng hắn làm sao có thể phớt lờ?
“Còn cả Nhạc Hằng, cái tên này hành tung bí mật, sao giờ lại ở chung với cả tên Bạch Hồ kia, nếu như đệ gặp hắn thì hỏi hắn giúp ta.”
Qua Qua nghe xong thì cũng đã hiểu ra, nó xoa xoa gáy, khó xử nói:
“Cái nhiệm vụ sau thì không thành vấn đề, dù sao Nhạc Hằng cũng là người của mình, không thể làm gì được đệ. Nhưng còn Đạo Phong… đệ sợ, đệ nghe nói hiện tại người dưới âm ty không ai dám chọc đến hắn.”
Diệp Thiếu Dương nguýt nó một cái: “Đệ sợ cái gì, huynh ấy cũng biết cậu có quan hệ với ta mà.”
Qua Qua bĩu môi: “Hắn không phải nhập ma sao, lỡ đâu không nhận thân quen thì sao…”
“Cái này thì cậu yên tâm đi, ta đảm bảo là huynh ấy sẽ không làm gì đệ đâu.”
Về phần Đạo Phong thì điều này hắn vẫn tin tưởng.
“Đệ đi chuyến này còn có một nhiệm vụ quan trọng đó là điều tra xem Tiểu Mã rốt cuộc đã hoàn hồn hay chưa.”
Chuyện này là một nút thắt trong lòng Diệp Thiếu Dương. Vốn là nghĩ rằng Đạo Phong sẽ nhanh chóng giúp cho Tiểu Mã hoàn hồn, nhưng mà nghe nói dạo gần đây Đạo Phong đang đánh nhau tranh cướp địa bàn nên hắn không khỏi có chút lo lắng.
“Nếu là vì lí do này thì đệ cũng đi rồi.” Qua Qua nhíu nhíu mày, nhìn Diệp Thiếu Dương.
“Lão đại, nơi này rất nguy hiểm, sau khi đệ đi, chủ nhân của mấy tên tiểu quỷ kia nhất định sẽ đối phó với huynh, huynh phải cẩn thận đó.”
Diệp Thiếu Dương búng trán hắn một cái, nở nụ cười đầy tự tin: “Có khi nào đệ thấy ta có chuyện gì không xử lí được không?”
Qua Qua thấy hắn nói chuyện một cách ung dung nên cũng yên lòng, lập tức không kéo dài thời gian nữa mà nói lời tạm biệt rồi trèo ra từ cửa sổ.
Diệp Thiếu Dương nằm ở trên giường, thở dài thườn thượt, mặc dù mình nói là tự tin, mặc dù mình là Thiên Sư, đấu pháp với người khác cũng chưa từng sợ ai.
Từ Hồ Uy, đến Lương Đạo Thành, cho đến cả Lăng Vũ Hiên được coi là một kì tài trong đạo môn cũng đều bị hắn đạp dưới chân… nhưng mà, những kẻ đó đều là đấu pháp mặt đối mặt.
Còn bây giờ đến đối thủ là ai, đang ẩn nấp ở đâu hắn cũng không biết. Loại cảm giác bị biến thành bia ngắm này quả thực rất nguy hiểm.
Sợ nhất chính là đối phương không muốn đấu pháp mà chỉ muốn đánh lén.
Hơn nữa nơi này là Miêu Cương, vu thuật nhất lưu, bản thân hắn cũng không phải là am hiểu quá rõ, đối với một số phù thủy kì dị thì hắn cũng không dám xem thường.
Lại nghĩ đến việc mà mẹ Mộ Thanh Vũ giao phó, trong lòng hắn hơi động. Hắn với lấy điện thoại rồi gọi cho Nhuế Lãnh Ngọc.
Trong lúc trò chuyện hắn mới biết là Trương Tiểu Nhụy bị đưa đến bệnh viện, nhà họ Trương cũng thuê tận mấy vệ sĩ. Mỗi ngày Nhuế Lãnh Ngọc đều đến kiểm tra tình hình của cô ấy nên hiện tại vẫn ổn.
Diệp Thiếu Dương yên lòng, nhắc đến chuyện mẹ của Mộ Thanh Vũ về báo mộng.
“Cô là bạn bè với Mộ Thanh Vũ. Cô có biết một vài chuyện liên quan đến mẹ của cô ấy không?”
“Tôi chỉ biết, cha cô ấy là một thầy tế lớn trong tộc, mất sớm, mẹ cô ấy cũng vậy. Nghe nói là vì bệnh gì đó.” Nhuế Lãnh Ngọc im lặng một lát rồi mới nói: “Thanh Phong rất không thích nhắc đến chuyện về cha mẹ nên tôi cũng không hỏi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Lúc còn sống thì mẹ anh ấy có quan hệ thế nào với cha anh ấy?”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Làm ơn đi, tôi với anh ta cũng chỉ là bạn bè bình thường, cũng đâu phải là vợ anh ta. Tôi làm sao biết được chuyện gia đình nhà người ta.”
Hai người thảo luận một hồi, cũng không tìm ra biện pháp gì tốt, Nhuế Lãnh Ngọc để hắn tùy cơ ứng biến, nhưng nhất định phải cẩn thận.
“Vu thuật Miêu Cương, không hề đơn giản như anh nghĩ đâu. Anh không được quá coi thường, đặc biệt là lúc ăn thứ gì đó của người khác cho thì nhất định phải nhớ, không được tùy tiện ăn để tránh bị hạ độc.”