“Có thể là đã mai phục từ trước đó, lợi dụng một loại vu dược nào đó hoặc kích hoạt một trận pháp gì đó, cũng có khả năng có rất nhiều người cùng nhau làm phép.”
Mộ Thanh Vũ vừa nghĩ vừa gật đầu. Khả năng này là lớn nhất.
“Cô có nghĩ ra không, rằng ai lại muốn hại chúng ta đến như vậy?”
Diệp Thiếu Dương hỏi xong, đợi một lúc lâu cũng không thấy ai trả lời, hắn quay đầu lại thì thấy Mộ Thanh Vũ đang ngồi đờ đẫn nhìn chằm chằm về một phía, hắn cũng quay qua nhìn thì thấy ở một góc đất bên cạnh hang động có thứ gì đó giống như một ngôi mộ.
Trên hẹp dưới rộng giống hình cái phễu, không khác gì với những ngôi mộ thông thường. Điều duy nhất khiến Diệp Thiếu Dương hiếu kì đó chính là, dưới ánh trăng, xung quanh ngôi mộ lại tỏa ra một quầng sáng trắng nhàn nhạt.
Chuyện gì thế này!
Diệp Thiếu Dương bước tới, cúi người xem xét. Quả thật là một ngôi mộ, nhưng mà cũng không phải.
Ngôi mộ này không phải được đắp bằng đất mà là dùng những cái bát xếp chồng lên nhau, từng tầng từng tầng một, miệng chồng bát ở mỗi tầng đều nhìn ra các hướng sát nhau, chúng được gắn chặt lại với nhau, không chút kẽ hở.
Khe hở chính giữa được quét đất bùn đất.
Nấm mộ này cũng là một chiếc bát lớn, giữ ở nơi cao nhất.
Quan tài được đắp bằng bát ư?
Diệp Thiếu Dương nhìn thế nào cũng không thể tin nổi.
Mộ Thanh Vũ đi tới, núp ở phía sau Diệp Thiếu Dương, nhìn ngôi mộ có tạo hình kì quái trước mặt. Nhưng khác với Diệp Thiếu Dương, trong mắt cô không có sự tò mò mà chỉ tràn ngập nỗi sợ hãi.
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu… bảy! Bảy tầng bát quan, trời ạ!”
“Bát quan là cái gì, dùng bát làm quan tài ư?”
“Kiểu hầm mộ độc nhất của Tương Tây.” Mộ Thanh Vũ nói với giọng run rẩy:
“Còn được gọi là vu quan, nó có tận bảy tầng, và bên trong nếu không phải là thi vương thì chính là cổ thần!”
Diệp Thiếu Dương sững sờ, hắn vừa định nói gì thì liền nghe thấy một âm thanh chói tai. Một bên kia của bát quan đột nhiên lung lay ngay dưới con mắt của hắn.
“Bát quan mở ra, tất có yêu tà! Đi nhanh lên, còn không mau đi khỏi đây sẽ không kịp mất!”
Mộ Thanh Vũ dùng sức kéo tay Diệp Thiếu Dương chạy đi.
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy ở đỉnh chóp của bát quan, một cái bát bằng sứ Thanh Hoa tượng trưng cho phần mộ đang không ngừng rung lắc, bên trong chảy ra thứ gì đó giống như là máu, còn có cả khí màu trắng bốc lên.
“Đi mau, đi mau!” Diệp Thiếu Dương còn muốn nhìn rõ thứ đó nhưng không nhịn được khi nhìn thấy Mộ Thanh Vũ khổ sở cầu xin hắn, sắc mặt cô vô cùng căng thẳng, nhìn là biết cô đang sợ hãi thật.
Hắn thì không lo rằng có thứ gì sẽ trèo ra từ trong bát quan, hắn chẳng sợ thứ gì cả. Nhưng hiện tại nghĩ đến việc còn có Mộ Thanh Vũ và Ngô Dao, hắn vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Hắn vội vàng vác Ngô Dao lên vai, nhanh chóng cùng Mộ Thanh Vũ chạy xuống núi.
Phía sau, thứ âm thanh lanh lảnh đó không ngừng vang lên, bát quan dường như rung lắc ngày càng mạnh. Đột nhiên, tất cả mọi thứ đều ngừng lại.
Diệp Thiếu Dương nhịn không được bèn quay đầu lại nhìn.
Cái bát trên mộ phần đó lăn xuống, một cánh tay từ chỗ hổng thò ra từ trong lỗ hổng, bắt lấy ven bờ rồi bò lên từng chút một.
Mộ Thanh Vũ nhìn thấy cảnh này thì sợ chết khiếp.
“Không kịp chạy rồi, tôi đi xem xem!” Diệp Thiếu Dương giao Ngô Dao cho Mộ Thanh Vũ, còn mình thì chạy đến chỗ bát quan.
Máu tươi không ngừng tuôn ra từ trong bát quan, thấm ướt một khoảng đất. Diệp Thiếu Dương đi men theo, đang phân vân không biết có nên vào hay không thì chợt nghe thấy một âm thanh quái dị.
Có một bóng người, đẩy đỉnh chóp của bát quan ra rồi bò lên trên.
Là một cái cô gái tóc dài, cô đi ra từ trong vũng máu nhưng trên người không có lấy một vết máu, khắp người cô ta bị bao phủ một thứ gì đó mỏng như cánh ve, bám chặt lấy thân thể. Ngược lại càng làm nổi bật vóc dáng nhanh nhẹn.
Cô ta trèo xuống khỏi bát quan, vọt tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, đột nhiên, một luồng hơi màu trắng phun ra từ mồm của ta, tấn công thẳng mồm miệng Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương theo bản năng nghiêng người né. Không ngờ sợi tơ đó lại mở ra, chia thành mười mấy nhánh, rụng xuống rồi chụp lấy mặt của Diệp Thiếu Dương, sau đó chui vào mồm, mũi, tai hắn.
Diệp Thiếu Dương muốn kéo nó ra nhưng lại phát hiện ra nó vô cùng dai, không cách nào chặt đứt được.
Trong tình thế cấp bách, hắn vội vàng lấy ra một lá linh phù, đợi có gió đốt lên âm hỏa, sau đó lấy nó hơ lên mặt thì mấy sợi tơ kia mới đứt.
Cô gái kia lùi lại mấy bước, nửa ngồi nửa quỳ với tư thế hết sức kì quái, đôi mắt xanh lục u ám của cô ta chuyển động, nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cũng không vội vàng đánh lại, hắn cũng quan sát cô gái đó. Nhất thời cả người hắn đều nổi da gà.
Cô gái này có vóc người vô cùng tốt, thế nhưng gương mặt lại vô cùng thê thảm, không phải xấu, mà là căn bản cũng không có mặt, trên mặt chi chít những bọc mụn máu, từng lớp từng lớp còn có cả thứ dịch xanh xanh vàng vàng chảy xuống nữa. Một khuôn mặt hết sức ghê tởm.
Quan trọng là với một vóc dáng tốt như vậy kết hợp với một khuôn mặt như thế. Cái cảm giác vừa lạnh lẽo vừa ấm áp này khiến người ta thấy rất quái đản.
Đây rốt cuộc là quái vật gì? Hay là một mỹ nữ bị miễn cưỡng hủy dung?
“Ma nữ vô diêm! Thiếu Dương ca, anh cẩn thận đó!” Mộ Thanh Vũ sợ hãi hét lên.
Vừa dứt lời, ma nữ vô diêm kia đột nhiên xuất kích, giữa hai tay bùng lên một luồng sương máu, đập tới chỗ Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lấy ra Thái Ất phất trần, vừa phòng thủ vừa phản kích, trong lòng lấy làm lạ: ma nữ vô diêm này không hòan toàn là ma quỷ, có thân xác thực, tốc độ tấn công hết sức nhanh, mạnh. Đặc biệt còn biết dùng mồm phun tơ khiến người ta khó lòng phòng bị.
“Thái Ất phi không độ, phất trần quét Thiên Trần, lập tức tuân lệnh!”
Cánh tay hắn phất lên, trần vĩ của Thái Ất phất trần được mở ra, giống như một chiếc dù lớn, bao chặt lấy ma nữ kia.
Hàng ngàn tia sáng bắn ra từ trần vĩ kia, đánh về phía cô ta.
Ma nữ vô diêm kêu la thảm thết rồi ngã xuống vũng máu.
Vũng máu đó đột nhiên ngưng tụ bên cạnh cô ta, nâng cô ta lên rồi lăn xuống hướng dưới núi.
Diệp Thiếu Dương tất nhiên sẽ không thả cho cô ta đi như vậy. Hắn dùng Lăng Không Bộ rồi phi người đuổi theo. Đến chỗ rừng cây cũng coi như là chặn được nó. Hắn lấy ra ấn Tì Hưu, đánh mạnh xuống.
Ấn Tỳ Hưu nện thẳng xuống đỉnh đầu của ma nữ vô diêm, chỉ nghe một tiếng hét thảm, vũng máu bị phá vỡ, ma nữ kia nằm sõng soài trên mặt đất, cả người run rẩy.
Diệp Thiếu Dương phi đến phía trước, nắm chặt lấy ấn Tì Hưu, đang định đánh nó thêm một cái nữa.
Ma nữ vô diêm hai tay ôm lấy đầu, trong mồm nó phát ra những tiếng kêu gào như một đứa bé gái. Diệp Thiếu Dương đột nhiên có chút không đành lòng, ấn Tì Hưu vẫn lơ lửng, chưa đánh xuống.
Sau đó trong lòng hắn lại tự trách bản thân hắn từ khi nào lại thiếu quyết đoán như vậy.
Mỹ nữ họa bì, hồng phấn khô lâu, vốn là muốn nói rằng nó còn đáng sợ hơn những quỷ quái có khuôn mặt dữ tợn như vậy.
Ngay sau đó, hắn quyết định phải đủ độc ác, nên lại nhấc ấn Tì Hưu lên rồi đánh mạnh xuống.
Ma nữ vô diêm lại kêu gào.
Lần này Diệp Thiếu Dương không mềm lòng nữa.
Ma nữ vô diêm phun ra những luồng tơ, phân ra thành mấy nhánh. Nó muốn chống đỡ lại ấn Tì Hưu nhưng kết quả vẫn bị Tì Hưu phá vỡ đi yêu lực rồi đánh xuống đầu.
Ma nữ vô diêm phun ra một ngụm máu, ngã xuống vũng máu, những mụn máu trên mặt nó vỡ ra, máu đen chảy ra, trông thảm thương vô cùng.
Diệp Thiếu Dương nhíu nhíu mày, thấy cô ta đã không còn năng lực phản kháng, lấy ra Diệt Linh đinh, muốn đóng đinh để diệt trừ hậu họa.
“Thiếu Dương ca…”
Ma nữ vô diêm đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương với đôi mắt trong veo, điềm đạm và đáng yêu.
Là… giọng nói của Đàm Tiểu Tuệ!
Diệp Thiếu Dương run lên, suýt chút nữa không đứng vững được, hắn thốt lên: “Tiểu Tuệ?!”