Mọi người nhìn nhau.
“Ngài phải suy nghĩ cho kĩ càng. Chuyện này chính là đối nghịch với Đạo môn trong thiên hạ, cũng là đối nghịch với âm ty.” Trần Lộ lo lắng nói.
“Vậy thì sao?” Đạo Phong vung tay ra điều chuyện này không đáng để nhắc đến.
“Thứ hai, ta phải tìm Hỗn Nguyên Nhất Khí phù.”
Mấy người bọn họ cau mày, không hiểu hắn đang nói gì.
Kiến Văn Đế sắc mặt nặng nề:
“Ngươi muốn tìm Thái Thanh phù?”
“Vẫn là hoàng đế có kiến thức.” Đạo Phong từ tốn nói.
Đám người Tần Phong liền vội vàng mời Kiến Văn Đế giải thích giúp. Mặc dù Kiến Văn Đế cũng không thích nói chuyện nhưng so với lúc tên Đạo Phong bình thường một câu không quá nổi mười chữ mà nói thì đã coi như là một câu chuyện rồi.
Bọn sẽ không ngốc đến nỗi đến cạy miệng Đạo Phong nên chỉ còn cách đi hỏi Kiến Văn Đế thôi.
“Đạo Môn Nhất Khí hóa Tam Thanh, hay chính là Thái Thanh, Ngọc Thanh, Thượng Thanh, gọi chung là Hỗn Nguyên Nhất Khí Tam Thanh đạo phù.
Trẫm… Lúc ta còn tại vị có nghe nói qua Đường Huyền Tông phong thiện (1) tam sơn đã chôn thêm một miếng Tam Thanh Đạo phù tại Long Hổ sơn, Mao sơn và Côn sơn để trấn hải dưỡng khí. Nuôi dưỡng một miền chân khí, còn những thứ khác thì ta không biết.”
Tần Phong vừa nghe vừa nhíu mày, nhìn Đạo Phong, buồn bực hỏi hắn:
“Nếu thứ đó là để trấn hải dưỡng khí vậy ngài lấy nó để làm gì?”
“Tất nhiên có chỗ cần dùng.”
Lúc này Đạo Phong mới quay qua nhìn Qua Qua:
“Nếu ngươi đã đến rồi vậy thì lên núi đi.”
“Lên núi?”
“Tôi dẫn cậu đi.” Trần Lộ nói xong liền liếc Qua Qua ra hiệu, sau đó bước lên phía trên.
Qua Qua trong lòng đầy nghi ngờ, vội vàng đuổi theo cô.
Vượt qua triền núi, có một con đường nhỏ xuống núi, bên đường có rất nhiều âm binh canh gác. Bọn chúng nhìn thấy Trần Lộ đều khom mình hành lễ.
Qua Qua nhìn thấy thế thì rất ngạc nhiên, không nhịn được phải thốt lên: “Tôi nói này Lão Thất, các ngươi muốn làm gì vậy, muốn tạo phản sao?”
“Đừng gọi ta là Lão Thất!” Trần Lộ khó chịu rống lên một tiếng.
“À… Lão Bát? Dù sao cô cùng với Tuyết Kì đều nhận chủ cùng một lúc, ai lớn ai bé đều được hết.”
Trần Lộ khóc không ra nước mắt.
“Đạo Phong ngài ấy có một kế hoạch rất to lớn. Ta không thể nói cho cậu biết được, cậu cứ chờ đi rồi sẽ biết thôi.” Trần Lộ đắc ý nở nụ cười.
“Tôi cũng không phải là người ngoài, có cái gì không thể nói chứ.” Qua Qua kích đểu.
“Cậu là người ngoài.” Trần Lộ nhíu nhíu mày:
“Cậu không phải là thành viên trong Phong Chi Cốc, có một số chuyện cậu không thể biết được.”
Qua Qua nghe thấy thế thì trong lòng có chút khó chịu, chửi bậy một câu rồi nói:
“Cô đừng quên cô là quỷ bộc của lão đại. Một ngày nhận chủ, cả đời là bầy tôi. Cô nói ra là người của liên minh bắt ma đó, đừng có nhầm nha.”
Trần Lộ bĩu môi, không thèm để ý tới nó.
“Đúng rồi, ngươi không phải cùng đi với Dương tỷ tỷ, tỉ ấy đâu. Sao không thấy vậy?”
Nhắc đến Dương Cung Tử, Trần Lộ không nói gì, chỉ thở dài.
“Cô ấy cãi nhau một trận ầm ĩ với Đạo Phong, bị đuổi đi rồi, đi tới Hỗn Độn giới rồi.”
“Hỗn Độn giới…” Qua Qua đã từng nghe thấy cái tên này nhưng không biết đó là gì, liền bắt đầu hỏi dò.
Trần Lộ nói:
“Ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết Hỗn Độn giới là một không gian tồn tại song song với Quỷ Vực, bên trong có những sinh linh hóa sinh từ Hỗn Độn khí. Dương tỷ là Hỗn Độn Thiên Ma, chắc hẳn là thủ lĩnh của bọn họ đó.”
Qua Qua trợn tròn mắt:
“Dương tỉ tỉ lợi hại vậy. Ngầu quá đi!”
Trần Lộ thở dài:
“Có cái gì mà lợi hại, cô ấy là vì quá đau lòng nên mới quay lại đấy.”
“Tại sao lại đau lòng.”
“Chuyện của người lớn, cậu không hiểu đâu.” Trần Lộ lườm nó một cái.
Qua Qua còn muốn phản bác, Trần Lộ chỉ tay về phía trước.
“Đến rồi.”
Qua Qua ngẩng đầu nhìn lên, chỗ đối diện cách đó không xa là một cây đại thụ, tán cây cao to, trên tán cây nở đầy những bông hoa nhỏ trắng muốt tỏa ra một mùi hương thơm ngát. Ngửi thấy khiến người ta cảm thấy phấn chấn.
Đi tới dưới tán cây, Qua Qua vừa mới nhìn thấy dưới tán cây có một cái hố, bên trong có khí trắng lượn lờ trong đó không thoát ra ngoài, đậu lại trên ngọn cây, dùng hồng tuyến cột một khối thấu kính, treo nghiêng hạ xuống, mặt kính vừa vặn quay về đám khói trắng.
Có một tia thanh quang, từ mặt kính bắn ra, rơi vào trong làn khí trắng nhưng lại không hề mất đi, chỉ tạo thành một chùm sáng nhàn nhạt.
“Đây là thứ gì?” Qua Qua nhìn nó hồi lâu, chỉ cảm thấy rất kì diệu, nhưng mà không biết nó là thứ gì.
Trần Lộ ngồi xuống trước cái hố, nhìn làn khí trắng đó rồi nói:
“Qua Qua đến thăm cậu này.”
Làn khói trắng đó nhanh chóng tụ lại, trong đó dần dần hiện lên khuôn mặt một người, bụ bẫm, mũi to mắt nhỏ.
“Tiểu Mã ca!”
Qua Qua cả người kích động, vô cùng mửng rỡ.
Tiểu Mã ở giữa làn khói trắng, từ từ mở mắt ra, nhìn chằm chằm Qua Qua. Trong mắt cậu ta hiện lên một tia vui mừng hết sức, mỉm cười với nó.
Trong làn khí trắng, khuôn mặt hắn dường như có hơi giống như phản chiếu qua mặt nước, có chút không chân thật.
“Đây là hồn phách của hắn, đang hồi phục lại.” Trần Lộ nhắc nhở nó.
“Tiểu Mã ca, quả nhiên là huynh đang hoàn hồn. Tốt quá rồi, tốt quá!”
Qua Qua vô cùng vui mừng:
“Lão đại bảo tôi đến đây để điều tra tình hình của huynh. Nếu lão đại biết huynh đã hoàn hồn rồi thì cậu ấy sẽ vui đến chết mất.”
Nghe thấy tên của Diệp Thiếu Dương, ánh mắt Tiểu Mã lấp lánh, trên mặt hiện ra một tia xấu hổ, một lát sau, hắn mở miệng, giọng nói như đến từ một nơi xa xôi:
“Tiểu Diệp Tử… Có khỏe không?”
“Không tốt lắm, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, nói chung một lời khó nói hết, huynh ấy hiện tại đang tới Miêu Cương, chừng nào thì huynh có thể hồi phục, cùng quay trở về với chúng ta, chúng ta lại cùng nhau kề vai chiến đấu.”
Tiểu Mã ánh mắt ngây ra, trước mắt hắn lại hiện ra một khung cảnh Diệp Thiếu Dương đưa tay ra phía hắn, trong mắt tràn ngập tự tin cùng chờ mong, nói với hắn: “Đi theo tôi, tôi đưa cậu về dương gian.”
Tiểu Mã khe khẽ lắc đầu, hiện tại hồn phách của bản thân vẫn chưa khôi phục như cũ, đến cả khóc cũng không khóc được. Khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ đau khổ, Tiểu Mã thở dài, nhìn về phía Qua Qua.
“Tôi trở về không được.” Tiểu Mã đau thương nói.
“Tại sao, huynh không phải nghĩ nhiều, chờ sau khi huynh hoàn hồn xong. Tôi sẽ bảo lão đại đến đón ngươi. Liên minh bắt ma thiếu đi huynh, chẳng vui vẻ gì cả.”
Qua Qua cười rộ lên
Trong lòng Tiểu Mã dấy lên một trận chua xót, nhưng lại không có cách nào nói sự thật với Qua Qua.
“Được rồi, cậu ấy đang hoàn hồn, hồn lực còn yếu, đừng quấy rầy cậu ấy.”
Trần Lộ cứ thúc giục nên Qua Qua chỉ kịp an ủi Tiểu Mã mấy câu, sau đó nói tạm biệt rồi rời đi.
Đi được một đoạn đường, Qua Qua quay lại nhìn rồi hỏi:
“Cái gương trên cây là để làm gì?”
“Đó là một mảnh vỡ của do tinh khí hóa thành của một Bàn Nghiệt gương. Là Đạo Phong tìm thấy nó, có thể chiếu tìm nghiệp lực hoàn hồn của Tiểu Mã, giúp đỡ cậu ấy hoàn hồn. Cụ thể thì ta cũng không rõ lắm.”
“Đạo phong quả thực quá đỉnh!” Qua Qua chậm rãi gật đầu, cảm khái nói:
“Tiểu Mã lúc nào có thể hoàn hồn?”
“Không biết, phỏng chừng còn phải đợi thêm mười ngày nửa tháng nữa đi, hoàn hồn không phải việc nhỏ, chỉ có thể từ từ thực hiện.”
Qua Qua thở dài thương thượt, đột nhiên nó nhớ ra cái gì, quay qua nhìn Trần Lộ, có chút lo lắng hỏi:
“Đạo Phong sẽ thả cho hồn phách của Tiểu Mã đi chứ?”
Trần Lộ nhìn nó, bó tay nở nụ cười.
Ba người đám Diệp Thiếu Dương dùng một cả đêm, cuối cùng cũng coi như đã đuổi được hết thi thể xuống núi, gần kề sát ven đường lớn.
Mặc dù còn cách hơi xa Thập Bát trại nhưng nếu con đường phía trước thoáng xe thì cũng không cần đuổi xuống tiếp nữa.
Mộ Thanh Vũ gọi điện cho những người nhờ nàng giúp đuổi thi. Có người kéo xe ngựa đến, nói lời cảm ơn liên tục với Mộ Thanh Vũ, sau đó vác thi lên xe. Lúc trước khi đi còn đưa cho Mộ Thanh Vũ một phong bao to đùng.
***
(1) Phong thiện: thời xưa chỉ vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất.