Tà linh đó nghe xong vậy mà lại thật sự không giãy giụa nữa.
Diệp Thiếu Dương liên tục thu hồi linh phù, cởi bỏ pháp ấn, tà linh kia u oán nhìn hắn một cái, quả nhiên không tấn công nữa mà xoay người chạy lên trên núi.
“Nó… chỉ vậy đã đi rồi?”
Ngô Dao một lúc sau mới bước lên, không yên tâm hỏi.
“Tà linh này đã mở linh trí, không phải ngu ngốc, nó biết đánh không lại tôi, tôi cũng đã nói tôi không phải đến trộm mộ, nó cũng không cần phải chịu chết.”
Kế tiếp, hai người tiếp tục tìm mộ Ôn Hoa Kiều, thẳng đường tìm tới trên núi, thấy trên vách đá có một cái động nhô ra, cầm đèn pin soi thì thấy bên trong có thờ phụng một pho tượng gỗ, tướng mạo chính là tà linh lúc nãy, hai con mắt còn đang lập lòe sáng lên.
“Hình như là vu thần nào đó của Miêu tộc…” Ngô Dao đoán:
“Trước kia tôi từng thấy nó ở trong thần miếu nhưng không biết tên.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, không thèm quan tâm nó nữa, tiếp tục tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng đã tìm được mộ Ôn Hoa Kiều ở khu vực cao nhất.
Diệp Thiếu Dương xem xét bia mộ chung quanh trước, phát hiện khu vực này tổng cộng có mười mấy ngôi mộ. Bia mộ đều là đá cẩm thạch, vừa cao vừa rộng, bên trên không có hình ảnh gì, tên người trên tấm bia đều viết bằng chữ Hán, có lẽ là vì Miêu tộc không có văn tự nên đã sớm tiếp nhận việc dùng Hán ngữ để viết.
Những ngôi mộ này đều là hai mộ một đôi, mộ bia bên trái đều đề là “Tế ti xx”, bên phải là vợ của những tế ti này.
Ngô Dao vỗ vỗ sau gáy: “Tôi thật hồ đồ, chỉ nghĩ tới chuyện đột tử, chồng của Ôn Hoa Kiều là tế ti, cho dù là đột tử thì nhất định sẽ chôn ở khu mộ tế ti, chúng ta tốn công vô ích tìm kiếm lâu như vậy.”
Sau đó giải thích, người Miêu có quy tắc, phàm là người đột tử, sau khi chết thi thể không thể đưa vào phần mộ tổ tiên, Ngô Dao nghĩ đến việc Ôn Hoa Kiều và chồng là tế ti gia tộc, tuy là đột tử nhưng sẽ chôn chung một chỗ với tộc dân bình thường, không ngờ vẫn được chôn ở trong quần thể của mộ dành cho tế ti.
Bên cạnh mộ bia Ôn Hoa Kiều chính là chồng của bà, cha của anh em Mộ Thanh Vũ, tế ti đời trước của Thập Bát Trại.
Trên mộ bia viết: Tế ti Thập Bát Trại đời bốn mươi ba Mộ Sơn Sơn.
Cái tên rất kỳ quái.
Diệp Thiếu Dương nhìn thời gian sinh và mất của hai người, Mộ Sơn Sơn sinh vào năm 1945, mất năm 1995, vừa tròn năm mươi tuổi.
Ôn Hoa Kiều sinh năm 1968, mất năm 2005, ba mươi bảy tuổi.
“Ha ha, đây mới là trâu già gặm cỏ non.”
Diệp Thiếu Dương tính toán một chút, nói: “Lão tế ti này lớn hơn lão bà tận hai mươi ba tuổi.”
Ngô Dao nói: “Tái giá thôi. Cũng bình thường, vị này mới là chính thê của ông ấy.”
Ở trước mộ bia Ôn Hoa Kiều còn có một ngôi mộ, là người vợ đầu của lão tế ti, Diệp Thiếu Dương nhìn tuổi, không sai biệt lắm so với với lão tế ti.
“Việc lão già này cưới tiếp một người vợ nhỏ hơn hai mươi tuổi so với mình là bình thường, nhưng đứng ở lập trường của Ôn Hoa Kiều, tôi thật sự không hiểu bà ấy vì sao phải gả cho lão già này, chẳng lẽ lão còn đẹp trai hơn Châu Nhuận Phát?”
Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, đáng tiếc trên bia mộ không có ảnh chụp, bằng không thật sự phải xem cho kỹ, lão già này rốt cuộc có điểm gì mê người.
Đốt mấy cây nến đỏ ở xung quanh mộ Ôn Hoa Kiều xong, Diệp Thiếu Dương bảo Ngô Dao chú ý chung quanh, tuyệt đối phải chú ý, nhỡ đâu để người Thập Bát Trại nhìn thấy mình đang đào mộ gia tộc bọn họ, không chừng sẽ liều mạng với mình.
“Anh thật muốn đào mộ à?” Nhìn chuyện trước mắt, Ngô Dao có chút lùi bước.
“Tôi đùa với cô à?”
Diệp Thiếu Dương giao đèn pin cho cô, tự mình nhấc cái xẻng lên, bắt đầu đào mộ.
Đây là manh mối duy nhất của mình: Nếu Ôn Hoa Kiều thật sự chết bởi một số vu thuật, tà thuật nào đó, cho dù thời gian cách mười năm thì trên thi thể cũng sẽ để lại dấu vết.
Điều quan trọng nhất là hồn phách bà ấy vẫn còn ở lại nhân gian, hơn nữa tựa như bị người ta câu lấy, mình chỉ cần tìm được thi thể bà, dùng câu hồn thuật, có lẽ có thể đưa hồn phách bà tới, hỏi thẳng thì sẽ nắm được chân tướng.
Đào mộ khám nghiệm tử thi là chuyện duy nhất mà hiện giờ mình có thể làm.
Xẻng dùng xúc đất thì còn được nhưng đào hố quá sâu lại không hữu dụng lắm, nhưng vì liên tục mưa nhiều ngày, bùn đất đã bị thấm ướt hoàn toàn nên rất dễ đào.
Một mình Diệp Thiếu Dương đào không đến mười phút đã chạm quan tài nhưng trên hai chân hắn cũng dính đầy bùn, rất khó chịu.
Quan tài được làm từ gỗ bách, được chôn mười năm nên đã mục nát không còn giữ được bộ dáng cũ, dùng xẻng cạy nhẹ một cái là mở ra được.
“Bên trong không có vấn đề gì chứ?”
Ngô Dao nhìn quan tài đen tuyền, trong lòng nổi lên một loại sợ hãi vô cùng bản năng.
“Tôi cũng không biết, nhìn kỹ trước rồi nói sau!”
Diệp Thiếu Dương dùng đôi tay dính đầy bùn đất cạy mở quan tài, dùng sức đẩy nắp sang một bên rồi bảo Ngô Dao cầm đèn pin soi vào.
Mấy món quần áo hoàn toàn đã biến thành bụi đất, còn có một chút vàng bạc hạt châu bày trong quan tài nhưng lại không thấy thi thể.
Diệp Thiếu Dương ngây người.
Hắn đã chuẩn bị thật tốt, mặc kệ là nhìn thấy cương thi hay là tà vật gì đều có thể tiếp nhận nhưng lại không ngờ sẽ là một kết quả như thế này, có quan tài nhưng không có xác, đây là tình tiết gì vậy?
Hai người đều cảm thấy có chút khó hiểu.
Diệp Thiếu Dương dứt khoát nhảy xuống hố mộ, dùng xẻng đào hết quan tài ra, ở bên dưới kiểm tra một lần, vẫn không thấy thi thể, cũng không phát hiện thứ gì khác.
Trầm mặc một lát, Diệp Thiếu Dương nhảy lên mặt đất, vùi lấp lớp đất bị đào ra trở lại, về cơ bản là đã khôi phục lại nguyên trạng, sau đó cùng Ngô Dao xuống núi.
Từ nghĩa trang đi ra, Diệp Thiếu Dương giải chỉ chu sa và linh phù trói trên thân hai tà linh người giấy kia.
Hai người tức giận vồ tới hướng Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương đánh ra một đạo linh phù, đánh bọn họ văng ra, dẫn Ngô Dao đi thẳng xuống núi chẳng thèm quay đầu lại nhìn thêm cái nào.
“Giờ làm thế nào?”
Xuống dưới núi, Ngô Dao hỏi.
“Đi đặt phòng trước đã.”
“Đặt phòng…” Ngô Dao hơi ngơ ngẩn một chút, vẻ mặt có chút khác thường nhìn Diệp Thiếu Dương.
“Thuê phòng để tắm rửa, không phải ngủ.” Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ hai chân mình, từ đầu gối trở xuống dính đầy bùn vàng, trên hai tay cũng vậy.
Trên người Ngô Dao cũng không khá hơn là mấy.
“Nếu tôi mang bộ dạng này trở về, Mộ Thanh Phong sẽ hoài nghi, tôi thì lại không thể nói mình là xuống nước bắt cá được rồi.”
Trở lại trấn, Ngô Dao đi siêu thị mua hai bộ áo ngủ, sau đó dẫn Diệp Thiếu Dương đi tới một nhà khách – một căn nhà ba tầng, cũng là khách sạn tốt nhất trên trấn nhỏ.
Cũng may phòng ốc sạch sẽ, cũng có nước ấm.
Ngô Dao nhét áo ngủ mình mua cho Diệp Thiếu Dương, bảo hắn tắm rửa trước, bản thân tắm sau, một lúc lâu mới đi ra, trong tay cầm quần áo ướt sũng mà Diệp Thiếu Dương thay, đã giặt, đem phơi ở trong phòng.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhất là khi áo ngủ hai người mặc trên người còn là đồ đôi, một cái trước ngực là sói xám, một cái là sói đỏ.
“Tôi mua đại thôi, anh đừng hiểu lầm.”
Ngô Dao cũng phát hiện tình huống này, đỏ mặt nói.
Diệp Thiếu Dương đương nhiên không để ý.
Hai người ở trên giường sóng vai ngồi xuống, thảo luận chuyện vừa phát hiện khi đào mộ ban nãy.
Thi thể Ôn Hoa Kiều không ở trong mộ, việc này vượt ngoài sự dự đoán của Diệp Thiếu Dương nhưng cũng cho thấy rằng bà ấy chắc chắn không phải chết bình thường.