Không đến mười giây, một người vốn đang yên đang lành, bị hút thành thây khô, chỉ có một tầng da phủ ở trên xương cốt, lần này rơi xuống, ngã trên mặt đất.
“Trời ạ!” Mộ Thanh Vũ hai tay che miệng, ngã ngồi xuống đất.
Thạch Lỗi liên tục lui về phía sau, dựa lưng vào vách đá, phát ngốc một hồi, đột nhiên gập lưng há mồm nôn.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn La Trạch Hào biến thành thây khô, hắn không chỉ bị hút khô máu, thế mà ngay cả thịt cũng bị hút khô!
Vết thương duy nhất trên mặt là mắt phải, mắt nổ tung, trong đó có một cái lỗ to bằng ngón tay, chung quanh còn lưu lại một vòng bọt máu.
Mắt trái vẫn còn, do toàn thân chỉ còn lại có da bọc xương, tròng mắt này tỏ ra đặc biệt lớn, trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, giống như mang theo một loại chất vấn.
Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống, dán một lá bùa ở trên mặt hắn, dựng thẳng lên một tay ở trước mặt, niệm một lần Câu Hồn chú.
Một mảng linh lực từ trên linh phù thẩm thấu ra, tiến vào trong thân thể La Trạch Hào, bắt đầu tìm kiếm, kết quả… không thu hoạch được gì.
“Ngay cả hồn phách cũng hút đi!” Diệp Thiếu Dương phẫn nộ siết chặt hai nắm đấm.
Mộ Thanh Vũ nghe thấy lời này, cả người lại run lên:
“Ở trong thời gian cực ngắn hút khô máu thịt người ta, đã đủ nghe rợn cả người, thế mà ngay cả hồn phách cũng hút khô, cái này… rốt cuộc là tà vật khủng bố gì?”
Diệp Thiếu Dương đem thi thể La Trạch Hào kéo ra khỏi hang đá, chuyển đến đặt ở góc huyệt động, nhìn một người một khắc trước còn sinh long hoạt hổ, lúc này biến thành bộ dáng khủng bố như thế, Diệp Thiếu Dương cũng thổn thức một trận.
“Tôi báo thù cho anh.”
Diệp Thiếu Dương đưa tay từ trên mí mắt hắn vuốt qua, giúp hắn nhắm mắt. Bản thân đứng dậy trở lại trong hang đá, cầm đèn pin đi soi lỗ thủng kia.
Lỗ thủng rất sâu, không nhìn thấy điểm cuối. Diệp Thiếu Dương tính nhẩm một chút, loại chiều dài này, đã vượt qua độ dày của nham thạch giữa hai cái hang, cho nên chỉ có một loại khả năng:
Lỗ thủng này, mở mãi đến trong quan tài. Mà ván quan tài, bộ vị kề sát lỗ thủng, hẳn là không có ván quan tài.
Diệp Thiếu Dương so sánh một chút đường kính lỗ thủng, sau đó đem một cánh tay vươn vào.
Hành động này dọa hỏng Mộ Thanh Vũ và Thạch Lỗi, cùng nhau kêu to hắn cẩn thận, vừa rồi thảm trạng của La Trạch Hào còn rõ ràng ở trong tầm mắt, bọn họ lo lắng Diệp Thiếu Dương sẽ biến thành kết cục như hắn.
Mộ Thanh Vũ tuy tin tưởng pháp lực của Diệp Thiếu Dương, nhưng cảm giác hắn giờ phút này làm những chuyện như vậy, vẫn quá mạo hiểm.
Tay dán vách đá thò vào, xuyên qua một tầng khe hở, chung quanh không khí lạnh lẽo, tay sờ lên cảm giác cũng hoàn toàn khác.
Diệp Thiếu Dương tin tưởng, mình là đem tay thò vào trong quan tài rồi.
Hướng bốn phía sờ soạng, ở phần đáy của quan tài, đã sờ vào cái gì, vừa nắm ở trong tay, đột nhiên cảm thấy mu bàn tay tê rần, bị cái gì đâm, kết quả giống như một con đỉa hút lên.
Một giây tiếp theo, một lực hút đem máu hắn hút ra ngoài.
Nhưng chỉ hút một ngụm, Diệp Thiếu Dương nghe thấy một tiếng kêu rên thanh thúy, cảm giác vật kia run lên một cái, sau đó rời khỏi tay hắn, biến mất.
Diệp Thiếu Dương đem tay rút ra, soi bằng đèn pin, chỉ thấy trên mu bàn tay có một khối da nhỏ bị rách, máu đang chậm rãi chảy ra ngoài.
Mộ Thanh Vũ không chút tị hiềm nâng tay hắn lên, miệng dán lên. Diệp Thiếu Dương cảm thấy một vật mềm mại ở miệng vết thương liếm láp, khẳng định không phải lưỡi của cô.
Hẳn là con kim tằm kia trong cơ thể cô.
Ở trên mu bàn tay liếm láp vài cái, Mộ Thanh Vũ buông miệng, Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, vết thương đã cầm máu, hơn nữa có tiết tấu bắt đầu khép lại, lập tức cám ơn, nói về tình huống tay mình ở trong quan tài, đó là máu Thiên Sư, bất cứ tà vật nào chỉ cần dám hút, đều sẽ chịu cắn trả.
Nếu không phải kỹ năng đặc thù này, Diệp Thiếu Dương nào dám đem tay thò vào trong sào huyệt của người ta đi tìm chết.
“Đây là thứ tôi từ trong quan tài chạm đến.” Diệp Thiếu Dương mở ra nắm tay, đèn mũ soi vào trong lòng bàn tay, chỉ nhìn thấy một mảng vỡ vụn.
Mộ Thanh Vũ và Thạch Lỗi cùng nhau ghé lên quan sát.
Mộ Thanh Vũ cẩn thận nhặt lên một mảng lớn nhất, cân nhắc một chút, lẩm bẩm:
“Giống như vỏ trứng.”
“Là vỏ trứng.” Thạch Lỗi cũng cúi đầu quan sát một mảng, nói:
“So với trứng gà bình thường thì dày hơn nhiều, vỏ ngoài là màu đen. Thông qua độ dày để phỏng đoán, quả trứng này hẳn là rất lớn.”
Một quả trứng rất lớn…
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lỗ thủng phía trên hang, trong lòng buồn bực. Trong quan tài là chứa người chết, sao có thể có trứng chứ?
Thạch Lỗi cũng bày tỏ ra sự tò mò mãnh liệt, nói:
“Tuy đây là văn vật, nhưng vì làm rõ chân tướng, trừ đi mầm tai vạ, Diệp tiên sinh, tôi đề nghị cậu mở quan tài xem cho rõ chân tướng!”
“Mở quan tài như thế nào?” Diệp Thiếu Dương sờ cằm nói:
“Ông không phải nói đây là gỗ Thiết Hoa gì đó, so với sắt thép còn cứng hơn sao. Tôi lại không phải Ironman, có biện pháp nào mở quan tài?”
Thạch Lỗi nói:
“Biện pháp chung quy là có, gỗ cứng đến đâu nữa, cũng là gỗ, chỉ cần dùng lửa thiêu, khẳng định đốt cháy được.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, nhưng sau đó nghĩ, nơi này không có nhiên liệu như xăng, muốn đem quan tài điểm hỏa cũng không dễ, lại nói chờ một cái quan tài đốt xong, tà vật bên trong còn không biết thành bộ dáng gì, nghĩ một chút rồi vẫn từ bỏ, sau đó nghĩ đến một biện pháp:
Vẽ một tấm linh phù, dán trên hang đá, cố ý để lại một khe hở.
Sau đó từ trong túi lấy ra một bó hương ba màu, sau khi điểm hỏa, xuyên qua khe hở thò vào, một tay ở bên dưới quạt gió, đem càng nhiều khói quạt vào.
Hun khói!
Khói hương ba màu, có thể khiến tất cả tà vật cảm thấy không khoẻ, bởi vậy thường được dùng để đuổi quỷ.
Biện pháp của Diệp Thiếu Dương chính là: quan tài đã là bịt kín, khói hương ba màu không có lối ra, sẽ chỉ tụ tập ở trong quan tài.
Cho dù tà vật bên trong kia tu vi sâu cỡ nào đi nữa, theo sương khói càng lúc càng đậm, cũng sớm muộn gì sẽ không chịu nổi, đến lúc đó chỉ có thể thông qua lỗ thủng này đi ra, kết quả chỉ có thể là lao đầu vào trên linh phù… Đến lúc đó mình chỉ cần niệm chú thu phù, nắm chắc nhất định có thể bắt thứ này.
Diệp Thiếu Dương vừa quạt gió, vừa lẳng lặng chờ đợi, vài phút sau, bắt đầu có sương khói từ lỗ thủng tràn ngược ra, nói rõ khói trong quan tài đã đủ đậm.
Nhưng thứ hút máu người kia còn chưa có động tĩnh.
“Thật đúng là giỏi chịu đựng! Được, lão tử hôm nay tiêu hao với ngươi!”
Mắt thấy một bó hương sắp đốt hết, Diệp Thiếu Dương dứt khoát đốt ba bó, thò vào trong lỗ thủng, chỉ qua một lát, đã nghe thấy quan tài truyền đến một đợt dị động.
Diệp Thiếu Dương cười lạnh trong lòng, có một loại khoái cảm bắt ba ba trong rọ.
Lập tức càng thêm cẩn thận, tùy thời đề phòng có cái gì từ bên trong lao ra.
“Thùng!” Một tiếng vang lớn, ngay sau đó một tiếng cao hơn một tiếng, từ trong quan tài truyền ra.
Mộ Thanh Vũ và Thạch Lỗi nhìn nhau, theo bản năng đứng ở phía sau Diệp Thiếu Dương, trong lòng khẩn trương tới cực điểm.
Khói trong hang đá càng lúc càng đậm, Mộ Thanh Vũ bịt mũi, kéo Diệp Thiếu Dương một phát:
“Nhiều khói quá, không thích hợp nha!”
“Sặc ngược ra, nhịn thêm một chút.”
“Không đúng, anh xem bên kia!”
Diệp Thiếu Dương theo phương hướng cô soi đèn pin nhìn qua, bên ngoài hang, thế mà khói đặc cuồn cuộn, chợt ngẩn ra, nghĩ đến cái gì đó.