Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Bạch về dương gian một chuyến, đem Lâm Tam Sinh kêu xuống, đoàn người đứng ở bên cạnh đường suối vàng âm phủ chờ đợi.
“Ngư đạo trưởng câu thông duy nhất với chúng ta, là hàng năm thời điểm hoa quế nở, sẽ đích thân làm một ít bánh hoa quế, tặng cho mấy đại lão nhấm nháp, phủ quân đại nhân từng cho ta một cái, mùi vị đó cũng thật thơm.”
Tiêu Dật Vân hồi tưởng liếm môi.
Diệp Thiếu Dương nói:
“Nghe đã không dễ ăn, ta không thích ăn đồ ngọt, trừ cam (chanh tử).”
“Trừ cái gì?”
“Cam (chanh tử). Ta thích ăn cam (Chanh tử) nhất.”
Nói xong hồi lâu chưa nghe thấy trả lời, quay đầu nhìn lại, Tiêu Dật Vân vẻ mặt quái dị nhìn mình, sửng sốt một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, tự mình cười một tiếng.
“Ta thích ăn là cam, hoa quả, không quan hệ với Chanh Tử nhà ngươi.”
Tiêu Dật Vân mắt trắng dã:
“Nghĩ ngươi cũng không dám ăn vợ ta. Chẳng qua nói… Chanh Tử cái tên này ai đặt? Ngươi đặt?”
“Không phải, thời điểm ta quen cô ấy, cô ấy đã có cái tên này.”
Một đám người ngồi ở ven đường, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Tiêu Dật Vân sinh ra hứng thú đối với đề tài này, hỏi:
“Nói, ngươi và Chanh Tử nhà ta, lúc ban đầu là quen biết như thế nào?”
Diệp Thiếu Dương nói tình huống mình cứu Chanh Tử, Tiêu Dật Vân tức nghiến răng nghiến lợi, cũng may Hồ Uy đã hồn phi phách tán, bằng không Tiêu Dật Vân cho dù là làm việc thiên tư trái pháp luật, cũng phải khiến gã hối hận đã sinh ra trên đời.
“Ta sau khi cứu cô ấy, liền mang cô ấy trở về, ngâm mình ở trong bồn tắm lớn, giao nhân mà, có nước là có thể sống, sau đó ta cũng đã quên việc này, ta ngủ một giấc, đi vệ sinh, ngươi đoán thế nào…”
Nhớ tới những việc lúc trước, Diệp Thiếu Dương thấy rất vui vẻ, càng nói càng tùy ý, hoàn toàn xem nhẹ thân phận.
Tiêu Dật Vân nói:
“Thế nào?”
“Ta lúc đó quay đầu, rèm tắm bị kéo ra, một mỹ nữ đứng ở phía sau, dáng người bốc lửa, cả người không mặc quần áo…”
Cảm giác được có người ở phía sau kéo áo mình, quay đầu nhìn một cái, phát hiện Mỹ Hoa và Mộ Thanh Vũ vẻ mặt khẩn trương nhìn mình, trong lòng đột nhiên lộp bộp một cái, nghĩ đến cái gì, thiếu chút nữa muốn vả mồm của mình.
“Sau đó thì sao!” Tiêu Dật Vân thở hổn hển.
Diệp Thiếu Dương vẻ mặt không thay đổi, ngữ khí cũng không thay đổi, giả bộ như không có việc gì, nói:
“Sau đó à, ta vừa thấy, cô nương này ta không quen nha, cô ấy lớn tiếng bảo ta phi lễ, ta vội vàng đi ra ngoài, mới biết được ta đi lầm phòng, hắc hắc, ngươi nói ta trâu không?”
Tiêu Dật Vân lau mồ hôi trên trán, nhíu mày nói:
“Ngươi sao lại đột nhiên nói về cái này?”
“Ta là dựa theo trình tự thời gian nói mà.”
“Vậy Chanh Tử lúc ấy làm gì?”
“Ta sau đó trở về phòng mới nhìn thấy, ừ… là Tĩnh Như hay là ai, đã chiếu cố cô ấy ngủ rồi.”
Tiêu Dật Vân thở phào một cái:
“Má ngươi chứ, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng người không mặc quần áo kia là vợ ta!”
“Sao có khả năng!” Diệp Thiếu Dương kêu lên:
“Chẳng qua… Nói thôi, nếu thật sự là nàng ấy thì sao?”
Tiêu Dật Vân hừ lạnh một tiếng, oán độc nói:
“Vậy ta sẽ đem hai tròng mắt ngươi móc ra!”
Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng cười.
Tiêu Dật Vân nhíu mày nói:
“Ngươi làm sao vậy, trên đầu đầy mồ hôi.”
“Ừ… Ta có chút nóng.” Diệp Thiếu Dương dùng cái tay run run lau mồ hôi.
Đợi hồi lâu, Lâm Tam Sinh và Tiểu Bạch cùng nhau chạy tới.
“Ngư Huyền Cơ! Đó là thần tượng của ta!” Lâm Tam Sinh có chút kích động.
“Các ngươi không hiểu, lúc ta còn sống, người đọc sách đều thích xem thơ từ cổ nhân, đặc biệt là nữ thi nhân tài mạo song toàn, Ngư Huyền Cơ chính là một trong số đó, không ngờ lại là nàng chưởng quản Nghiệt Kính Đài!”
Tiêu Dật Vân nói:
“Vậy ngươi thuộc thơ cô ấy không?”
“Biết mấy bài tác phẩm tiêu biểu!”
“Vậy đi.” Tiêu Dật Vân vỗ vỗ bờ vai hắn:
“Phát huy cho tốt sức quyến rũ của ngươi, bán sắc tướng của ngươi, mê hoặc cô ấy!”
Đoàn người xuống hoàng tuyền đại đạo, lên một con đường nhỏ uốn lượn, xuyên qua một mảng rừng trúc, trước mắt xuất hiện một đài cao hình lục giác, màu trắng, tựa như ngọc mỡ dê, bốn phía đều có bậc thang.
Bên trên dựng một cái gương đồng thật lớn hình trứng, trên mặt gương như che một tầng sương trắng, nhìn không chân thật, trên đầu viết một hàng bảy chữ triện cổ thể:
Nghiệt kính đài tiền vô hảo nhân.
Tiểu Bạch lập lại một lần, nói:
“Không phải soi một chút liền tiêu trừ nghiệp chướng sao, chẳng lẽ chỉ có ác quỷ mới có thể đến?”
Tiêu Dật Vân nói:
“Người tốt này không phải có ý tốt hay xấu mà hoàn mỹ nhất, ý nghĩa là nếu ngươi thật sự hoàn mỹ đến như thế thì sẽ không đến Nghiệt Kính Đài; còn nếu đã đến thì đều là người có nghiệp chướng sâu nặng không thể siêu độ.”
Mọi người giật mình.
Phía sau Nghiệt Kính Đài có một mảng rừng trúc, sâu bên trong có một tiểu viện hàng rào trúc, rất đơn sơ. Một cây hoa quế thật lớn đứng ở phía sau tiểu viện.
Diệp Thiếu Dương có chút chấn động, không ngờ âm ty còn có nơi thanh u lịch sự tao nhã như vậy.
Có tiếng sáo trúc văng vẳng từ trong tiểu viện truyền đến. Ở Diệp Thiếu Dương nghe được, thì không sai biệt lắm với âm nhạc hợp âm trong di động Lão Hoàng Bình của mình.
Nhưng Lâm Tam Sinh nghe mà mặt say mê.
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, nói:
“Sao không có một ai?”
“Cũng không phải mỗi con quỷ đều phải đến, số lượng không nhiều, cho nên mỗi ngày đúng giờ áp giải đến một đám, hiện tại còn chưa tới giờ.”
Tiêu Dật Vân nói:
“Tốt xấu ta cũng đến đây, giúp các ngươi một hồi đi.”
Nói xong đi lên đường nhỏ trong rừng trúc.
Diệp Thiếu Dương đuổi theo, ghé tai hắn nói:
“Cây hoa quế này, chính là ban cho những quỷ hồn soi Nghiệt Kính Đài nhỉ, ta hái trộm một cái không phải là xong?”
Tiêu Dật Vân khinh thường nhìn hắn một cái, giống như đang nhìn một tên ngốc.
“Một tấm chi phiếu không kí tên, có thể tiêu sao?”
Tiêu Dật Vân thường xuyên đi nhân gian, còn từng theo Diệp Thiếu Dương lăn lộn một đoạn thời gian, đối với văn hóa nhân gian tương đối hiểu biết, cho nên đưa ra so sánh tương đối trực quan.
Tiêu Dật Vân đi đến ngoài cửa tiểu viện hàng rào trúc, lẳng lặng chờ xong một thủ khúc, lúc này mới khom người nói:
“Tại hạ Thiên Tử điện Tiêu Sinh, đến bái yết Ngư tiên sinh.”
Đợi một hồi, bên trong truyền đến một giọng nữ trong trẻo lành lạnh:
“Chuyện gì?”
Tiêu Dật Vân nói:
“Vị này bên cạnh ta là Mao Sơn đạo sĩ, nghe đại danh Ngư tiên sinh đã lâu, đến bái phỏng.”
Nói xong kéo Diệp Thiếu Dương một phát.
Diệp Thiếu Dương còn đang buồn bực, vì sao phải xưng hô một nữ nhân là tiên sinh, bị Tiêu Dật Vân thúc một phát, phục hồi tinh thần lại, hắng giọng nói:
“Bần đạo chính là Mao Sơn đương đại đệ tử, nghe Ngư đạo trưởng pháp thuật cao thâm đã lâu, hôm nay đi ngang qua, đến thỉnh an tiền bối.”
Nói xong thành thành thật thật làm khởi thủ lễ của Đạo môn.
Một lát sau, trong phòng lại lần nữa truyền đến thanh âm Ngư Huyền Cơ:
“Ta tuy là đạo cô, nhưng tu là Đạo pháp, không phải Đạo thuật, ngươi tìm lầm người rồi.”
Tiếp theo tiếng đàn lại vang lên.
Mọi người nhìn nhau.
Diệp Thiếu Dương dùng cánh tay thúc Lâm Tam Sinh một cái.
“Căn lão tàng ngư quật, chi đê hệ khách chu. Tiêu tiêu phong vũ dạ, kinh mộng phục thiêm sầu…” Lâm Tam Sinh chậm rãi nói:
“Lúc này không có thuyền bè, không có mưa gió, nhưng tiếng đàn buồn bã, tựa như đêm tối, kẻ sầu nghe được, tăng thêm sầu mới…”
Đám người Diệp Thiếu Dương và Tiêu Dật Vân nhìn nhau một cái, ánh mắt đều đang biểu đạt một ý tứ: mặt hàng này… thật đúng là biết diễn mà!