Mọi thứ mình làm, là đáng giá, hay là không đáng giá?
Có lẽ vốn còn có cơ hội sửa đổi… Trương Thi Minh nhìn lén Thông Huyền đạo nhân một cái, đáy lòng thở dài, nay nhận giặc làm cha, không thể quay về Đạo môn nữa, cũng chỉ có đi theo vị này, một con đường đi đến cuối.
Đợi đến khi người thứ mười tám hộc máu, hai thân thể kia đã hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ, ngừng kêu thảm thiết và giãy dụa.
Phi Phàm quát ra lệnh mọi người tiếp tục cầu khẩn, bản thân tìm đến một vò rượu gạo, mở ra sau đó trút toàn bộ ở trên lụa đỏ, sau đó dùng thần châu phù hóa hỏa, điểm hỏa cứu hoả.
Trong lụa đỏ lại lần nữa phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Rượu hỏa rất nhanh đem lụa đỏ đốt thành tro, hình thành đường nét của một cô nương hoàn mỹ, toàn thân bị tro đen bao phủ, vừa lúc cũng tránh cho lộ hết.
Phi Phàm lệnh hai người phụ nữ đi tới, đem một cái áo bào trùm trên thân cô, sau đó có người bưng tới một chậu nước, dùng khăn mặt lau mặt cho cô.
Lau mỗi một lần, liền hiện ra một mảng trắng noãn, đợi đến khi một khuôn mặt được lau khô, một khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn xuất hiện ở dưới tầm mắt của mọi người, chính là Đàm Tiểu Tuệ.
Chậm rãi mở mắt, ánh mắt mê mang, nhìn bốn phía.
Mọi người lập tức quỳ trên mặt đất, tam khấu cửu bái, cực kỳ kích động.
Vu linh tín nữ rốt cuộc hồi sinh, gia tộc đại vu tiên lại lần nữa có truyền thừa.
Phi Phàm giờ phút này cũng là tinh lực cạn kiệt, ngồi ở trước mặt Đàm Tiểu Tuệ, nhìn khuôn mặt cô, lộ ra một tia ý cười tự hào.
Giờ khắc này, hắn cảm thấy mình không phải phản đồ, cũng không phải hung thủ, hắn chỉ là đang chấp hành tín niệm của mình, mà nay nhìn Đàm Tiểu Tuệ, hắn cảm giác mình đã thành công một nửa.
Đàm Tiểu Tuệ đem ánh mắt dừng ở trên mặt hắn, di động lên xuống, tựa như đang đánh giá hắn.
“Ngươi nghe được lời ta đang nói?”
Đàm Tiểu Tuệ nhíu nhíu mày, chưa trả lời.
Đây cũng là điều ở trong dự kiến của Phi Phàm, gật gật đầu, đứng lên, hướng mọi người hô:
“Vu linh tín nữ đã sống lại, nhưng vẫn chưa có thân thể, thiếu thần trí linh căn. Năm đó băng tằm từng lấy máu hóa tơ, dệt kén thành cổ, cứu Diệp Thiếu Dương kia.
Hiện nay, chỉ cần có được máu hắn, dùng huyết tế thuật, là có thể khiến vu linh tín nữ hoàn toàn sống lại. Diệp Thiếu Dương tất nhiên không chịu hiến thân, hắn pháp lực cao cường, bên cạnh lại có không ít lệ quỷ đại yêu phò tá, chúng ta chỉ có hợp tác với huyết vu, mới có cơ hội bắt hắn… Ngày mai chính là một trận chiến cuối cùng, các ngươi còn có gì do dự sao?”
Mọi người đều không phản đối. Tuy bọn họ đều rất khinh thường làm bạn với huyết vu.
Nhưng vu linh tín nữ là truyền thừa của toàn bộ gia tộc, nhất là thân thể cô đã sống lại, chỉ thiếu một bước, loại thời điểm này không có khả năng bỏ cuộc.
Đối với toàn bộ mọi người mà nói, tuy không cam lòng, cũng chỉ có thể chịu nhục.
“Hừ.” Thông Huyền đạo nhân cười lạnh một tiếng:
“Đám vu sư này, trái lại cũng chấp nhất đó.”
Nghĩ một chút, nói với Trương Thi Minh:
“Ngươi đi tìm Bất Tử Huyết Ô, bảo bọn hắn ngày mai nhất định phải dựa theo kế hoạch làm việc, nói cho hắn thái độ của ta.”
Trương Thi Minh nhìn vào mắt Thông Huyền đạo nhân, gật gật đầu, sau đó nói:
“Sư phụ, ngày mai sự tình có thể thành công không, ta chung quy có chút… Lo lắng.”
Thông Huyền đạo nhân trầm ngâm một phen nói:
“Lần này Đạo Phong sẽ không đến đây, chỉ cần hắn không đến, không ai có thể cứu Diệp Thiếu Dương.”
Trời sáng rời giường.
Bên ngoài, mưa nhỏ vẫn chưa từng tạnh.
Mộ Thanh Vũ đưa tới điểm tâm cho Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo, một bộ dáng rầu rĩ không vui.
Ở dưới Diệp Thiếu Dương nhiều phen do hỏi, cô bảo Tứ Bảo bọn họ đi ra ngoài trước, chỉ để lại một mình Diệp Thiếu Dương ở trong lều trại, vô cùng ưu thương nói:
“Thiếu Dương ca, em không có cách nào đi theo anh nữa.”
“Cái gì!” Diệp Thiếu Dương sửng sốt.
Mộ Thanh Vũ nói:
“Đêm qua trở về, anh trai em tìm em nói chuyện rất lâu, anh ấy nói cho em biết, Bảo Ca đoán ra em với anh cùng nhau… ngủ, là vì tránh né hắn, hắn nói cho dù em thực sự từng có cái gì với anh, hắn cũng có thể tha thứ em, nhưng vì tránh cho đêm dài lắm mộng, chờ chuyện lũ lụt giải quyết, hắn muốn cưới em. Anh trai em đã đáp ứng rồi.”
Diệp Thiếu Dương nghe cô nói xong, bình tĩnh hỏi:
“Cho nên, cô liền quyết định không đi nữa?”
Mộ Thanh Vũ rơi nước mắt, khóc nói:
“Em có thể làm sao bây giờ, anh trai em đã thu sính lễ, em nếu đi theo anh, đó là đào hôn… Anh trai em về sau không có cách nào làm người.”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh trong lòng. Đến lúc này, còn cân nhắc cho Mộ Thanh Phong, nếu không phải sợ ảnh hưởng đại cục, hắn thật muốn đem chân tướng nói cho cô, xem gã anh trai mà cô một lòng bảo vệ là người thế nào.
May mắn trên Âm Dương kính đã thêm phong ấn, bằng không nhắm chừng Ôn Hoa Kiều nghe thấy lời này, đã sớm kiềm chế không được nhảy ra ngoài.
Mộ Thanh Vũ lau nước mắt, gian nan cười cười nói:
“Thiếu Dương ca anh không cần khuyên em, cũng không cần an ủi em, em đã có lựa chọn, em muốn theo anh cùng nhau phong ấn Hóa Xà, làm xong một sự kiện cuối cùng này, anh mang theo em đi cùng.”
Diệp Thiếu Dương nghe lời này của cô có chút không đúng, nhưng vẫn gật gật đầu. Tuy cô đi không thể giúp được gì, nhưng mà hôm nay cô phải đi.
Đang lúc nói chuyện, bên ngoài có người hô tên Mộ Thanh Vũ.
“Bảo Ca…” Sắc mặt Mộ Thanh Vũ trầm xuống, nói.
Sau đó lều trại bị người ta vén lên, Bảo Ca và Mộ Thanh Phong cùng nhau đi vào.
“Em đi về trước.” Mộ Thanh Phong nói với em gái.
Mộ Thanh Vũ đứng dậy rời khỏi.
Mộ Thanh Phong và Bảo Ca cùng nhau ngồi xổm xuống ở trước mặt Diệp Thiếu Dương, ánh mắt có chút không tốt.
“Ta là phụng mệnh dẫn dắt thôn dân đến phòng lụt.” Bảo Ca nói:
“Nghe nói Diệp tiên sinh hôm nay muốn hành động, sau hôm nay, hẳn là sẽ không có lũ lụt nữa chứ?”
Diệp Thiếu Dương mặc kệ hắn.
Mộ Thanh Phong nói:
“Cậu muốn chúng tôi làm gì, tôi đều phối hợp, sự tình xong, tôi sẽ theo cậu đi cứu bạn cậu.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nếu không phải vì chuyện này, mình cần gì ẩn nhẫn lâu như vậy.
Diệp Thiếu Dương đại khái nói ra yêu cầu của mình, Mộ Thanh Phong lần lượt ghi nhớ, đứng dậy cáo từ.
“Cuối cùng nói câu việc riêng tư.” Bảo Ca hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, âm dương quái khí nói:
“Nữ nhân của ta, ngươi tốt nhất đừng đụng vào.”
Lúc nói câu này, vẻ mặt hắn rất thể hiện, còn đem một bàn tay đặt lên trên vai Diệp Thiếu Dương, vỗ nhẹ nhẹ.
“Rắc!” Một tiếng xương gãy.
Bảo Ca kêu thảm thiết, ôm tay ngã ngồi xuống đất, toàn bộ cái tay đã hoàn toàn biến hình, hầu như thành chín mươi độ, đau đến mức nhe răng trợn mắt, thân thể lại giống như bị cái gì vây khốn, hoàn toàn không động đậy được.
“Diệp Thiếu Dương ngươi dám!” Mộ Thanh Phong quát to một tiếng, đưa tay đi sờ thần châu phù, đột nhiên một bóng người đáp ở trước mặt, chính là Tiểu Thanh, toàn thân yêu khí lượn lờ, lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Bình tĩnh nhìn hắn, Tiểu Thanh nói:
“Ta biết ngươi là vu sư rất lợi hại, nhưng chỉ cần ngươi dám động thủ, ngươi nhất định phải chết.”
Chỉ cần động thủ, ngươi nhất định phải chết.
Khi Mộ Thanh Phong nhìn thấy mấy quỷ yêu khác xông lên, như hổ rình mồi nhìn mình, hắn lập tức hiểu, xà yêu trước mặt này không phải đang khoác lác.
Cúi đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, trầm giọng nói:
“Không cần thiết như vậy chứ.”
Diệp Thiếu Dương không lên tiếng.
Tiểu Bạch ngồi xổm trước mặt Bảo Ca, học bộ dáng kiêu ngạo của hắn vừa rồi, vỗ vỗ bờ vai của gã, cười như tắm gió xuân, ngữ khí lại đặc biệt rét lạnh:
“Lão đại của ta, ngươi tốt nhất không nên đụng vào.”