Huyết vu cũng cùng nhau trào lên.
Mấy chục vu sư cùng nhau làm phép, phóng ra các loại cổ trùng, tiểu quỷ, các loại khói độc mây máu, rợp trời rợp đất cuốn tới.
“Ta cản, ngươi…”
Tứ Bảo còn chưa nói xong một câu, Diệp Thiếu Dương túm hắn một cái:
“Cản cái rắm, chết ở đây rồi!”
Mỹ Hoa cũng theo ở phía sau.
“Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, kiền khôn vô cực, đạo pháp vô biên!”
Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền kiếm, niệm một lần Khai Thiên Chú, đem Thất Tinh Long Tuyền kiếm ném đi, mạnh mẽ ép ra một con đường, hướng đối diện bay đi.
“Chúng ta đi đâu!” Tứ Bảo kêu lên:
“Cậu nếu trông cậy vào như vậy chạy ra khỏi hang, đừng có nằm mơ nữa! Biết bay cũng không được!”
Chỉ cần một khi linh lực của Khai Thiên Chú hao hết, ba người nhất định lâm vào vòng vây, mấy chục Huyết vu và đại vu, đều là tinh anh trong vu sư, đặc biệt là ở trong hoàn cảnh chật hẹp như thế, trên cơ bản… chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng, Tứ Bảo lo lắng chỉ là thừa. Diệp Thiếu Dương căn bản là không vào đường chính của hang đá, mà là trực tiếp đánh về phía huyệt động bên phải kia, tìm được mấy tấm linh phù mình trước đó dán trên huyệt động, tính cả lá cây hoa quế dán ở bên trên, một hơi xé xuống.
Tứ Bảo đến lúc này mới hồi phục tinh thần, trong lòng run lên, cả kinh nói:
“Cậu muốn dẫn Hóa Xà đi ra!”
Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc một tiếng, dù sao cho dù mình bị giết chết, Hóa Xà cũng vẫn sẽ ra, không bằng để nó đi ra sớm, vô giúp vui.
Một tiếng rít gào, dọa đám vu sư phía sau đuổi theo ba người.
Yêu phong mạnh mẽ từ chỗ sâu trong huyệt động thổi tới.
“Không ổn!” Phi Phàm lớn tiếng hô:
“Hóa Xà đi ra rồi!”
Diệp Thiếu Dương cũng cảm giác được một đợt khí tức chấn động kịch liệt phía sau, mang theo Tứ Bảo và Mỹ Hoa xoay người bỏ chạy, tiến vào giữa đám người.
Đã không có ai đuổi giết hắn nữa, Hóa Xà đã đi ra.
Đầu rắn to lớn di động, mở ra cái mồm to như chậu máu, dùng sức hít khí, sinh ra một sức gió cường đại, một số người phía trước lập tức ngã trái ngã phải, hai ba người đứng đầu trực tiếp bị hút vào trong miệng.
Mọi người ùn ùn lui lại.
Thủ hạ Mộ Thanh Phong là Huyết vu đem huyệt động phá hỏng nói:
“Không thể lui! Lui ngược lại phải chết hết, mọi người cùng tiến lên, trụ vững!”
Diệp Thiếu Dương đi ngang qua bên cạnh hắn, Mộ Thanh Phong nhìn thấy hắn, nhưng chưa tỏ vẻ quá nhiều, ngược lại bảo người ta tiếp tục ngăn chặn Hóa Xà, điều này khiến Diệp Thiếu Dương vốn định tử chiến một trận cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
Nhìn những Huyết vu kia chết ở trong miệng Hóa Xà, vẫn đang người trước ngã xuống, người sau tiến lên, Diệp Thiếu Dương hầu như cho rằng đang nằm mơ:
Đám vu sư tà ác nhất này, sao mỗi người đều biến thành Hoàng Kế hết rồi, phấn đấu quên mình tiến lên chịu chết, mình không nhìn lầm chứ?
Mộ Thanh Phong ở phía sau bày trận, nói với đại vu tiên Phi Phàm:
“Vô luận như thế nào, không thể để Hóa Xà đi ra ngoài, đem người của ngươi kêu hết xuống dưới đi, chúng ta liều mạng với nó!”
Phi Phàm vốn đối với biểu hiện của đám Huyết vu này cũng rất là khó hiểu, nghe thấy Mộ Thanh Phong làm như vậy, có chút do dự.
“Sự tình là chúng ta gây ra không sai, nhưng chúng ta bây giờ cũng biết, một khi để Hóa Xà ra ngoài, Huyết vu chúng ta cũng không có chỗ đặt chân! Huyết vu chúng ta đã chết nhiều như vậy, ngươi còn không tin ta!”
Câu này đánh tan sự nghi ngờ của Phi Phàm, một hơi chạy trở lại cửa động, hướng bên trên kêu to, lập tức lại có mấy chục người đi xuống.
“Lão đại cẩn thận!”
Diệp Thiếu Dương đang xuất thần quan sát tình huống bên kia, đột nhiên nghe thấy phía sau có người lớn tiếng hô, nhìn lại, Thông Huyền đạo nhân đang lao tới trước mặt.
“Ngươi là lão khốn!”
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy hắn, nhất thời tức không biết đánh vào đâu. Trước mắt cục diện hỗn loạn này, cũng không biết lão khốn này cống hiến bao nhiêu.
Cái gọi là kẻ thù gặp mặt cực kỳ nóng mắt, Diệp Thiếu Dương vung kiếm chém tới.
Bóng người Thông Huyền đạo nhân biến ảo thành ba, hai bóng người khác đối đầu Tiểu Thanh, Tiểu Bạch, bản thể nguyên hồn của mình đánh nhau với Diệp Thiếu Dương, nhưng cũng không chính diện đối công, luôn lấy tránh né và phòng thủ làm chủ, điều này làm Diệp Thiếu Dương cảm thấy không thích hợp.
Tiếc mạng, là tác phong của lão khốn này, nhưng mà… lại không phải mình ép hắn đánh, là chính hắn chủ động tiến công, kết quả lại liên tục lui bước, đây là chơi trò gì vậy?
Chỗ sâu trong hang, trường hợp đã hỗn loạn đến cực điểm.
Tiếng kêu thảm thiết lúc trầm lúc bổng, xen lẫn ở trong tiếng gầm gừ của Hóa Xà, mảnh thi thể cùng nội tạng bay loạn, vu sư số lượng tuy nhiều, nhưng chung quy đều là vật hi sinh, căn bản không có bất cứ ưu thế nào.
“Diệp Thiếu Dương, hôm nay ngươi phải chết không thể nghi ngờ! Mau đem thân thể dâng ra, lão tổ ta tha cho hồn phách của ngươi!”
“Cút, ngươi đồ lão thủy tinh!”
Diệp Thiếu Dương biết Thông Huyền đạo nhân cố ý càn quấy, phân tán sự chú ý của mình.
Lúc này, Tiểu Thanh, Tiểu Bạch đã giải quyết xong hai phân thân của Thông Huyền đạo nhân, tiến đến trợ trận.
Diệp Thiếu Dương cũng muốn một hơi hạ được Thông Huyền đạo nhân, giải quyết một mối họa lớn trong lòng, khóe mắt đảo qua, thấy Mộ Thanh Phong lặng lẽ rời khỏi chiến đấu, trở lại trong hang, hướng về phía một cái vách hang vẫy tay.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới phát hiện, một người ngồi trong vách hang đó, trong tay cầm một món đồ, bên trên treo một sợi dây điện thật dài, lướt qua từ dưới chân mọi người.
“Lão đại, đó là thuốc nổ, bọn họ muốn dùng thuốc nổ nổ Hóa Xà!” Tiểu Thanh vội vàng nói, ở giữa trải qua một loạt biến cố này, hắn cũng không sai biệt lắm đã quên chuyện này.
Dùng thuốc nổ nổ Hóa Xà?
Diệp Thiếu Dương sửng sốt hai giây, trong giây lát cả người run lên, cuối cùng đã hiểu chân tướng, bọn hắn muốn nổ không riêng gì Hóa Xà, mà là vu sư tinh anh của gia tộc đại vu tiên! Bao gồm Phi Phàm!
“Con bà nó!”
Trong tình thế cấp bách, Diệp Thiếu Dương mắng to một tiếng, bảo Tiểu Thanh, Tiểu Bạch ngăn trở Thông Huyền đạo nhân, bản thân tung người hướng trong cái hang kia lao tới.
Mộ Thanh Phong cản đường, khóe miệng mang theo một nụ cười đắc ý đại sự đã thành, đem Mộ Thanh Vũ từ trên vai đặt xuống, bắt lấy một tay, dùng sức hướng phía trên ném lên.
Hướng lên trên hai mét chính là nóc, nếu đập lên trên đó, Mộ Thanh Vũ tất nhiên sẽ vỡ đầu, đột tử tại chỗ.
Hầu như là trong nháy mắt, Diệp Thiếu Dương đã hiểu dụng ý của Mộ Thanh Phong:
Hắn không muốn giết Mộ Thanh Vũ, hắn cũng biết, cô nhất định sẽ không chết, bởi vì Diệp Thiếu Dương có cơ hội cứu được cô, cũng nhất định sẽ ra tay.
Diệp Thiếu Dương có thể nghĩ đến một điểm này, nhưng không thể không làm như vậy. Lập tức tung người lên, nâng Mộ Thanh Vũ, đồng thời hướng các đại vu bên trong còn đang chiến đấu hăng hái với Hóa Xà hô:
“Cẩn thận, Huyết vu muốn nổ chết các ngươi! Đi mau!!”
Tuy mình sẽ xuất hiện ở nơi đây, có hơn phân nửa nguyên nhân là chịu gia tộc đại vu tiên hại, nhưng dù sao cũng là mấy chục mạng người, Diệp Thiếu Dương cũng không thích những người này chết thảm như vậy. Quan trọng nhất là, Đàm Tiểu Tuệ cũng ở bên trong.
Một tiếng kêu này của hắn đã dùng đủ khí lực, toàn bộ người nghe được đều quay đầu, nhưng, trong nháy mắt Diệp Thiếu Dương đáp xuống đất, vị kia trong hốc hang đã đem cái nút ấn xuống.
Diệp Thiếu Dương trong tình thế cấp bách, đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ném ra, chính giữa sợi dây điện tính cả máy dẫn nổ cùng thuốc nổ.
Nhưng, kim loại cũng dẫn điện…
“Oành” một tiếng nổ, từ gian phòng đá ở giữa truyền đến.
“Diệp Thiếu Dương!”
Ở nháy mắt vụ nổ sinh ra, Phi Phàm quát to một tiếng, hai tay ôm lấy Đàm Tiểu Tuệ, hướng Diệp Thiếu Dương ném tới.