Tiểu Ngư cân nhắc một chút, quả thật là như vậy, thất thanh nói:
“Vậy làm sao bây giờ, bằng không… Thúc lại đi xông vào am ni cô một lần nữa, đem chị ấy cứu ra?”
Xông vào một lần nữa?
Nhắm chừng đám ni cô kia sẽ tức giận đến hộc máu nhỉ?
Diệp Thiếu Dương ngược lại không để ý cái này, hắn hiện tại đã ý thức được, tất cả cái này đều là ý nguyện riêng mình mà thôi – nếu Nhuế Lãnh Ngọc thật sự nản lòng thoái chí, không muốn gặp mình, mình cho dù xông vào am ni cô tám lần, cũng không mang cô ấy đi được.
Ngươi vĩnh viễn không thể đánh thức một người giả bộ ngủ, cũng vĩnh viễn không mang đi được một người không muốn đi.
Diệp Thiếu Dương thở dài, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Tiểu Ngư thấy bộ dạng này của hắn, có chút lo lắng nói:
“Thúc đừng như vậy mà, thúc cũng không thể bỏ cuộc!”
“Ta không bỏ cuộc, ta vô luận như thế nào cũng muốn gặp cô ấy một lần, cho dù cô ấy không muốn đi theo ta, ít nhất ta cũng muốn nghe chính miệng cô ấy nói!”
“Vâng vâng, đi thôi, chúng ta lại trở về!”
Hai người xoay người đi trở về. Em gái bị Diệp Thiếu Dương ôm ra một cách khó hiểu kia – Văn Hạo, cũng đi theo phía sau bọn họ, vẻ mặt sầu khổ lên núi.
Tới trước Kính Hoa am, Diệp Thiếu Dương do dự, nghĩ nghĩ, xoay người hướng Văn Hạo chắp tay, cười nói:
“Em gái, làm phiền cô đi vào, giúp tôi tìm cô ấy một chút, nếu tìm được, đi ra nói cho tôi biết một tiếng.”
“Thúc tự mình đi vào là được, thúc không phải vừa rồi đã xông vào một hồi.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nói:
“Xông vào một lần thì thôi, ta nếu là xông vào một lần nữa, ta nhắm chừng các cô ấy sẽ liều mạng với ta. Đa tạ em gái, van cô đó.”
Văn Hạo trợn mắt trắng dã nói:
“Tôi vì sao phải giúp anh, tôi thiếu nợ anh à?”
“Tính tôi nợ cô, được chứ.” Diệp Thiếu Dương lựa lời nói một lúc lâu, Văn Hạo lúc này mới đi vào.
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Ngư ở ngoài cửa khẩn trương chờ đợi.
Văn Hạo còn rất giảng nghĩa khí, không có một đi không quay lại, đại khái qua khoảng một khắc đồng hồ, cô đi ra, nói cho ba người bọn Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc không ở đó, cô ấy hỏi mấy cô nương cùng nhau xuất gia còn lại, nói là đều không nhìn thấy cô ấy.
“Tôi đã đi sương phòng cô ấy ở, cũng không thấy cô ấy, tám phần là không ở trong am nữa.” Văn Hạo nói.
Nhuế Lãnh Ngọc không ở trong am, vậy rõ ràng chính là đi rồi, nói rõ, cô ấy không muốn gặp mình nhỉ.
Trước khi tới, hắn vì không để bản thân miên man suy nghĩ, vẫn chưa suy nghĩ quá sâu kết cục của chuyến này, trước mắt thật sự đi tới một bước này, Diệp Thiếu Dương đột nhiên không biết kế tiếp nên làm gì bây giờ mới tốt.
“Anh cũng đừng khó chịu nữa, người ta đã có ý trốn tránh anh, vậy thì không cần gặp lại nữa.”
Văn Hạo không rõ, còn thử an ủi hắn:
“Cô nương này bên cạnh anh không phải rất tốt sao, hai người bên nhau là được.”
Tiểu Ngư đỏ mặt, lẩm bẩm:
“Chị cũng thật biết ghép bừa uyên ương, em xem với chị còn không sai biệt lắm.”
Văn Hạo che miệng cười nói:
“Không thành vấn đề, tuy có chút… nhưng có thể đối với một nữ hài tử làm như vậy, có thể phó thác.”
Diệp Thiếu Dương không có tâm tình nghe các cô nói giỡn, đi hướng cửa chính của Kính Hoa am, Tiểu Ngư tiến lên ngăn hắn nói:
“Thúc làm gì!”
“Ta đi vào tìm một lần nữa, xác nhận cô ấy có bên trong hay không, nếu không có, thì đi nơi khác tiếp tục tìm.”
Văn Hạo chen một câu:
“Người ta muốn tránh anh, anh đi đâu tìm.”
“Không biết đi đâu tìm, dù sao, tôi khẳng định phải tìm được cô ấy.”
Tiểu Ngư nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của hắn, thở dài nói:
“Được rồi, con đi vào tìm giúp thúc đi, thúc ở đây chờ.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nhìn cô vừa cất bước, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng gọi:
“Thiếu Dương.”
Toàn thân Diệp Thiếu Dương run lên, đột nhiên quay đầu, ở cách đó không xa, một cô nương tóc dài đứng, mặc một cái áo phông màu xanh lục đai đeo cùng quần bò màu trắng, thật sự duyên dáng yêu kiều.
Ngoài cửa Kính Hoa am không xa trồng hai cây bông gòn, cô vừa lúc đứng ở giữa hai cái cây, chắp tay sau lưng, trên mặt mang theo một cái mỉm cười trêu tức, chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương.
Có gió thổi qua, cánh hoa bay xuống ở trên tóc cùng vai cô, nhìn qua cực kỳ phiêu dật.
“Lãnh Ngọc tỷ!” Tiểu Ngư kêu lên, muốn lao tới, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, đem cơ hội nhường cho Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương ngược lại trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao, sững sờ ở tại chỗ, kích động tới mức vành tai run lên.
“Anh tìm tôi à?”
Nhuế Lãnh Ngọc nói xong, đi tới.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới hồi phục tinh thần lại, khua hai tay nói:
“Cô nghe tôi giải thích, tôi và Thanh Vũ cái gì cũng không có, tất cả đều là âm mưu của anh trai cô ấy, chuyện này nói đến thì dài, cô nếu muốn biết, tôi sẽ nói từ đầu cho cô…”
Nhuế Lãnh Ngọc đã tới trước mặt hắn, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, Diệp Thiếu Dương cảm giác được không khí biến hóa, đột nhiên không hé răng nữa.
Nhuế Lãnh Ngọc nói:
“Anh dong dài xong chưa?”
“Ặc… Vậy tôi nên làm gì?”
“Ngốc!”
Nhuế Lãnh Ngọc dùng sức lao vào trong lòng hắn.
Diệp Thiếu Dương bất ngờ không kịp phòng bị, thế mà lại bị cô vồ ngã xuống đất, đau đến mức kêu một tiếng.
“Không đập đầu chứ?” Nhuế Lãnh Ngọc lo lắng nói, đưa tay muốn xoa đầu hắn, Diệp Thiếu Dương xoay người một cái đem cô đè ở bên dưới mà hôn.
Trong đôi mắt mở to của Nhuế Lãnh Ngọc tràn ngập kinh ngạc sợ hãi, ý đồ giãy giụa vài cái, sau đó thật sự không đẩy ra được, cũng không phản kháng nữa.
“Cấm trẻ em, ta chuồn, ta đi dạo chút quay lại sau.” Tiểu Ngư cười trộm, đi về phía xa xa, đột nhiên nghĩ đến, thế này không đúng nha, lấy thân thủ của Diệp Thiếu Dương, cho dù bất ngờ không kịp phòng bị nữa, cũng không đến mức chạm cái là ngã chứ? Lúc trước một mình đánh nhiều ni cô như vậy, còn uy vũ như vậy.
Còn có Nhuế Lãnh Ngọc, pháp lực thâm hậu, cho dù không đẩy được Diệp Thiếu Dương, cũng không đến mức dễ dàng để hắn thực hiện được như vậy chứ?
Lại quay đầu liếc hai người nằm úp sấp ở trên đất đang hôn sâu, Tiểu Ngư hừ một tiếng, lộ số, tất cả đều là lộ số.
Thế giới của người trưởng thành, không thuần khiết một chút nào. Nhưng, cũng rất thú vị nha!
Ánh mắt trong lúc di động, phát hiện Văn Hạo kia đi ở bên người mình, nhất thời có chút tò mò hỏi:
“Chị đi theo em làm gì?”
“Ai đi theo em, chị là muốn xuống núi.”
Tiểu Ngư vừa nghe, có chút giật mình, buồn bực nói:
“Chị không phải muốn xuất gia sao?”
Văn Hạo thở dài, yên lặng nói:
“Chị bị một nam nhân lừa rất thảm, gặp đúng lúc người nhà qua đời, nản lòng thoái chí, mới muốn xuất gia, mấy ngày nay ở trong am, nghe ni cô niệm kinh, cũng coi như lòng như nước lặng.”
Nói đến đây quay đầu nhìn thoáng qua, hai vị kia trên mặt đất đã ngồi dậy, còn ôm nhau thật chặt.
Văn Hạo lắc lắc đầu.
“Diệp Thiếu Dương này, thế mà lại đi trong am ni cô cướp người, lại đem chị đoạt ra… Khiến chị cảm giác được trên đời cũng không phải không có nam nhân tốt si tình, chỉ là chị không gặp đúng người, chị nghĩ thông rồi, không xuất gia nữa.”
“A…” Tiểu Ngư sửng sốt, không biết nói gì cho phải.
Văn Hạo mỉm cười:
“Hơn nữa chị thiếu một bước đã quy y, lại chưa thành công, cái này có thể là số của chị, nhất định không nên làm ni cô.”
Tiểu Ngư gật gật đầu nói: “Con người chị tốt như vậy, khẳng định sẽ gặp được một người quý trọng chị, chậm rãi tìm đi.”