Diệp Thiếu Dương chú ý tới, mấy tuần du này bày ra một cái tư thế nhìn qua rất kỳ quái, giống như đang hộ tống cái gì, làm thành một vòng, ở giữa có một không gian trống.
Nhuế Lãnh Ngọc chỉ chỉ trên không, có ý tứ nhìn thấy, ở giữa năm tuần du có hai con dơi mặt quỷ đang bay.
“Là bọn họ!”
Diệp Thiếu Dương kiềm chế kích động, đảo tròng mắt, kéo Nhuế Lãnh Ngọc, tránh ở bên cạnh khách sạn hoàng tuyền cách đó không xa, chờ đám tuần du kia từ xa xa bay đến.
Từ góc độ này, quả nhiên có thể nhìn thấy tình huống bên trong. Ở giữa năm tên tuần du, hai tên câu hồn quỷ sứ kéo một sợi dây thừng, dây thừng buộc lên cổ một người, xuyên qua hai tay.
Chính là Tiểu Ngư!
Tiểu Ngư đã từ bỏ giãy dụa, đờ đẫn bị hai câu hồn quỷ sứ kéo, bước về phía trước, trên mặt rơi lệ, không ngừng nghẹn ngào.
Diệp Thiếu Dương thấy một màn như vậy, huyết mạch sôi sục, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, nói với Nhuế Lãnh Ngọc:
“Anh động thủ trước, em ngắm chuẩn cơ hội, đem Tiểu Ngư cứu về rồi nói sau, không cần lo cho anh.”
Nhuế Lãnh Ngọc gật gật đầu nói:
“Anh cẩn thận!”
Không nói cái khác nữa. Một khắc đó Diệp Thiếu Dương quyết định tới cứu Tiểu Ngư, cô đã biết, vô luận đối thủ là ai, hắn cũng sẽ không lùi bước, bởi vì… hắn là Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương tay trái lấy ra một nắm linh phù, tay phải nắm Câu Hồn tác, dán tới, hô to một tiếng:
“Đám tiểu tử!”
Chờ các tuần du kia theo tiếng nhìn qua, Diệp Thiếu Dương đã bay người tới hoàng tuyền lộ bên kia.
Câu Hồn tác khẽ động, như linh xà quấn lấy cổ một gã tuần du, dùng sức kéo đến trước mặt, tuần du đó ngay cả mặt hắn cũng chưa thấy rõ, đã bị Diệp Thiếu Dương dán một tấm Định Hồn Phù ở trên đầu, lập tức không động đậy nữa.
Diệp Thiếu Dương vừa đem hắn hất ra, hai con dơi mặt quỷ kia bay tới trước mặt, phun yêu khí.
Diệp Thiếu Dương đánh ra hai tấm linh phù, ngăn trở dơi mặt quỷ, lui hai bước, dùng thời gian nhanh nhất vẽ Chưởng Tâm Lôi ở tay trái, tiến lên chộp một phát được hai con dơi, siết chặt trong tay.
“Xèo xèo…”
Hai con dơi bị bóp kêu lên oa oa, trong miệng không ngừng phun ra quỷ khí, nhưng chết sống giãy dụa không thoát được.
Không phải hai con dơi mặt quỷ này, ở Nga Mi sơn loại phật môn thánh địa kia, câu hồn quỷ sứ tuyệt đối sẽ không nhanh như vậy tìm được Tiểu Ngư.
Diệp Thiếu Dương thật muốn dùng sức đem bọn nó bóp chết, nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiếm thượng phong, hơn nữa mấy tên tuần du kia đã xông tới, Diệp Thiếu Dương đem hai con dơi mặt quỷ dùng sức ném ra.
Hai con dơi đó nghẹn nguyên khí đại thương, kêu rên một tiếng, không dám lưu lại, hướng tới âm sào của Tuần Du ti bay đi.
Năm tên tuần du bao vây Diệp Thiếu Dương, vung lên Âm Dương bài đánh.
Những Âm Dương bài này đều là tơ tằm ma âm sinh dệt thành, nhìn qua như là cỡ lớn, bên trên u quang lóng lánh, toả sáng quỷ lực.
Diệp Thiếu Dương rút Thái Ất phất trần, niệm chú treo lơ lửng ở đỉnh đầu, đốt bùa làm phép, hóa làm tám ngọn đèn kéo quân, vờn quanh thân, ngăn Âm Dương bài công kích, rảnh tay ra, hất một con quỷ xui xẻo, điên cuồng phản kích.
Tuần du này tuy là âm ty công tào, thực lực ở trên quỷ sai bình thường, nhưng ở Tuần Du ti cũng chỉ là đầy tớ mà thôi, nào phải đối thủ của Diệp Thiếu Dương, vài đòn đã bị đánh bay ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương đánh ra một lỗ hổng, liền xông ra ngoài, tập trung nhìn vào, hai câu hồn quỷ sứ kia kéo Tiểu Ngư, đẩy nhanh tốc độ bay về phía trước.
Diệp Thiếu Dương hiểu, hai thằng cha này, là muốn để mấy tên tuần du bám trụ mình, một khi qua Quỷ Môn quan, có âm binh thủ giới, mình còn muốn đoạt lại vong hồn Tiểu Ngư sẽ khó.
“Tiểu sư thúc, cứu con!”
Tiểu Ngư phát hiện Diệp Thiếu Dương, khóc kêu.
Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên từ một bên lao ra, trên hai tay đeo vòng kép cánh dơi đã lâu chưa từng dùng, giết đến trước mặt hai câu hồn quỷ sứ.
“Thế mà lại có trợ thủ!”
Hai câu hồn quỷ sứ chấn động, một người ép Tiểu Ngư tiếp tục phi hành, một người khác đi ngăn trở Nhuế Lãnh Ngọc.
Đây là ở âm phủ, khí tức khí tràng nơi này có thể làm năng lực của quỷ hồn, đặc biệt là âm thần được phát huy lớn nhất, hoàn toàn khác với nhân gian.
Nhuế Lãnh Ngọc trong lúc nhất thời cũng không hàng phục được đối thủ, bắt đầu triền đấu ở ven đường.
Diệp Thiếu Dương một đường đuổi theo, mình ở âm ty tuy cũng có thể cưỡi gió, nhưng tốc độ dù sao không theo kịp tuần du, hai người ngươi truy ta đuổi, khoảng cách càng lúc càng xa.
Diệp Thiếu Dương đang sốt ruột, đột nhiên, trên đường phía trước xuất hiện những quỷ hồn bị áp giải kia. Những quỷ hồn này đi chậm, còn chưa qua Quỷ Môn quan.
“Tránh ra, tránh ra!”
Những vong hồn kia nghe thấy tiếng la, ngược lại dừng lại xem, mắt thấy sắp đánh lên, câu hồn quỷ sứ mắng to một tiếng, kéo Tiểu Ngư bay thẳng tắp lên trên, muốn vòng qua.
Như vậy, vừa lúc cho Diệp Thiếu Dương cơ hội, vội vàng tế ra Thiên Phong Lôi Hỏa kỳ, trải ra, nhằm đỉnh đầu câu hồn quỷ sứ quấn tới.
Câu hồn quỷ sứ nhìn qua, biết pháp khí này không tầm thường, không dám cứng đối cứng, lại tung người hạ xuống, rơi vào giữa đám vong linh kia.
Diệp Thiếu Dương lập tức niệm chú thúc dục Thiên Phong Lôi Hỏa kỳ, nhằm phía dưới trùm tới.
Câu hồn quỷ sứ bất đắc dĩ, đành phải thi triển quỷ thuật, cùng Thiên Phong Lôi Hỏa kỳ cứng rắn va chạm một cái, dư âm chấn động, ngược lại đem các vong linh chung quanh đều đánh bay lên.
Trói ở trên tay bọn họ chỉ là một chuỗi dây thừng cỏ, đối với bọn họ các vong linh không có tu vi này mà nói không thể giãy thoát, nhưng bị dư âm này đảo qua, đều đứt rời hết.
Những vong linh đó ngã thất linh bát lạc, ngã ở ven đường nơi nào cũng có. Sau khi bò dậy, mỗi người ngây ra tại chỗ.
Hai quỷ sai áp giải vong linh kia ngây ra tại chỗ, lập tức tiến lên dùng Câu Hồn tác bắt lấy vong linh.
Cũng không biết là vong linh nào đào tẩu đầu tiên. Có kẻ thứ nhất, thì có kẻ thứ hai, chỉ một lát, đã có bảy tám vong linh hướng tới phương hướng khác nhau bỏ chạy.
Hai quỷ sai mặt đen thấy một màn như vậy, mặt đen hầu như bị dọa trắng, giọng run run quát:
“Mau đem các vong linh đó bắt về, chạy mất một người, tất cả chúng ta đều là tội nặng!”
Năm tuần du kia bị Diệp Thiếu Dương đột phá vòng vây, một đường đuổi theo, vừa tới trước mặt, vốn tính liên thủ đối phó Diệp Thiếu Dương, thấy một màn này, cũng bị dọa hồn phi thiên ngoại.
Nhỡ đâu thực có vong hồn chạy mất, đừng nói là ai làm, mọi người đều không thoát được quan hệ. Hơn nữa bọn họ phen này đi nhân gian câu hồn, phụng là mệnh lệnh ti chủ, mà không phải Sâm La điện, nói nghiêm khắc cũng không hợp pháp, Diêm La vương tuy mở một mắt nhắm một mắt, nhưng nếu thực ầm ĩ, lão nhân gia không xuống đài được, Tuần Du ti chủ Ngư Huyền Cơ cũng không xuống đài được.
Đến lúc đó, bọn họ đám tiểu lâu la này…
Nghĩ đến một điểm này, đám tuần du nào còn tâm tình đối phó Diệp Thiếu Dương, lập tức tách ra, hướng tới phương hướng khác nhau bay đi, bắt vong linh đào tẩu.
Làm “chủ mưu” tạo thành kết quả này, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn mặc kệ những thứ này, trong mắt hắn bây giờ chỉ có Tiểu Ngư, thừa dịp loạn đuổi theo câu hồn quỷ sứ kia, bắt đầu đánh.
Một chọi một đơn đấu, câu hồn quỷ sứ mặc dù có khí tràng âm phủ tăng thêm, cũng căn bản không phải đối thủ của Diệp Thiếu Dương, chạy cũng chạy không thoát, lại không thể giống bọn cướp nhân gian dùng con tin để uy hiếp người cứu viện – Tiểu Ngư nếu bị diệt hồn, bị giết chết đầu tiên không phải Diệp Thiếu Dương, mà là chính hắn.