Thân thế Lưu Sơn dẫn lên sự đồng tình của Diệp Thiếu Dương, thở dài nói: “Yên tâm đi, gặp được tôi rồi, anh không chết được. Nói cho tôi biết, con quỷ đó bộ dáng thế nào?”
“Chính là giống người, toàn thân đen sì, có thể dán trên tường, vóc dáng cực cao, rất gầy…” Lưu Sơn đầy sợ hãi nhớ lại, “Nó mặc một thân đồ tây màu đen, đeo caravat, trên mặt không có ngũ quan… Tôi biết được chỉ có những thứ này.”
Diệp Thiếu Dương âm thầm hít khí nói: “Chính là con quỷ ngày đó muốn dùng thuốc nổ nổ chết tôi.”
“Là một con?”
“Có lẽ đúng, ít nhất cũng là cùng loại quỷ.”
Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Mặc đồ tây đeo caravat, đây rốt cuộc là cái quỷ gì, ừm, chị là nói, thuộc về một loại quỷ nào?”
“Không biết.”
“Cái này… Còn có quỷ mà cậu không biết?”
Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc gấp bội.
“Con quỷ này vì sao sẽ quấn quít lấy anh, anh có biết nguyên nhân hay không?” Diệp Thiếu Dương hỏi: “Anh cố nhớ lại một chút, một đoạn thời gian gần đây, có tình huống nào khác thường không?”
Lưu Sơn lắc đầu, “Bản thân tôi cũng đã nghĩ rất lâu, có phải va chạm quỷ thần hay cái gì hay không, nhưng thật sự không có… Tôi lúc trước đi làm tan tầm, ăn ở đều ở trong xưởng, sau khi nghỉ việc, mới ở nơi này lâm thời tìm phòng ở, cũng là vì chờ tiền lương, tôi căn bản cái gì cũng chưa từng làm…”
Nói đến đây, Lưu Sơn đột nhiên rơi lệ, đáng thương nhìn Diệp Thiếu Dương, “Cảnh quan, mấy người thật sự có thể giúp tôi sao, tôi không muốn chết… Thang Hoài chính là bị con quỷ này hại chết, hu hu… Cậu ấy trước kia nói với tôi, tôi còn không tin, không ngờ con quỷ này hại chết hắn, lại tới dây dưa tôi…”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, vội hỏi hắn: “Anh làm sao biết Thang Hoài là bị con quỷ này hại chết?”
“Cậu ấy lúc trước đã nói với tôi, chuyện xảy ra ở trên người cậu ta, hoàn toàn giống với tôi…”
“Vậy hai người ở cùng một chỗ, có tình huống nào không bình thường không?”
Tạ Vũ Tình và Diệp Thiếu Dương trao đổi một ánh mắt, hiện tại có thể xác định, nguyên nhân cả sự kiện, khẳng định là xảy ra ở trên chuyện hai người cùng trải qua.
Lưu Sơn nghĩ một hồi, lắc lắc đầu, nói ra mình và Thang Hoài lúc trước hành động chung duy nhất chính là… mỗi tháng đi chơi gái hai lần. Bình thường làm việc rất bận, Thang Hoài còn có bạn gái, cho nên hai người trừ thời gian đi làm cùng một chỗ, sau khi tan tầm hành động chung cũng không nhiều.
“Có bạn gái còn đi chơi đĩ, nam nhân thật sự không một ai là thứ tốt!” Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm.
“Chị này, nhìn tôi nói làm gì, chị thấy tôi đi chơi gái?” Diệp Thiếu Dương cảm giác rất là cạn lời.
Diệp Thiếu Dương chỉ vào bức tranh thờ chỗ góc tường nói: “Đây là thờ gì?”
“Đây là Thông Minh Thần.”
Đối mặt nghi vấn, Lưu Sơn bắt đầu kể, Thông Minh Thần này, là một vị thần tây phương, chấp chưởng vạn vật thông minh, cho nên gọi là Thông Minh Thần.
Hắn là ở trong nhà xưởng Khang Đa tiếp xúc vị thần này:
Ở một hai năm trước, trong xưởng vì giảm sức ép cho công nhân, mời vài phụ đạo sư tâm lý ở lại trong xưởng thời gian dài, lên lớp phụ đạo tâm lý cho công nhân, tiếp nhận cố vấn, các công nhân lấy tự nguyện làm chủ.
Bởi vì mấy người dạy đều là mỹ nữ, rất nhiều công nhân đều sẽ đi, nói chuyện phiếm với các cô phi thường thoải mái, thật sự có thể giảm sức ép.
Bản thân Lưu Sơn, thời điểm đó cũng là thường xuyên đi làm khai thông tâm lý.
Về sau chương trình học dần dần xâm nhập, đạo sư nói cho hắn, vạn vật chi linh, tái hồ nhất tâm, dùng lực lượng tinh thần của mình có thể thay đổi thế giới… Thông Minh nữ thần chính là Tự Nhiên nữ thần, có thể thông qua thờ cúng đối với nàng, tăng lên lực lượng tinh thần của mình…
“Chỉ cần chúng ta không ích kỷ, kính dâng bản thân, lực lượng tinh thần của chúng ta có thể càng ngày càng mạnh, có thể thay đổi bên người chuyện rất nhiều, nếu có năm trăm người cùng nhau phóng thích tinh thần lực, là có thể thay đổi khí hậu một địa phương, nếu có năm vạn người, là có thể khiến một thành thị không còn sương mù…”
Lưu Sơn ban đầu suy yếu không chịu nổi, ở sau khi nhắc tới chuyện này, trong ánh mắt chợt xuất hiện ra biểu cảm kích động, thao thao bất tuyệt bắt đầu diễn thuyết.
Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình nhìn nhau một cái, ra một cái kết luận: người này trúng độc rất sâu, thẳng tới hôm nay còn tín ngưỡng Thông Minh nữ thần gì đó.
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến cái gì, hỏi Lưu Sơn, quả nhiên, Thang Hoài cũng là tín đồ trung thành của Thông Minh nữ thần này.
“Đáng tiếc tôi bị khai trừ rồi, không có cách nào tiếp nhận nữ thần dạy bảo nữa…” Lưu Sơn cực kỳ tiếc nuối nói.
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng hỏi: “Nữ thần của anh thần thông quảng đại như vậy, vì sao không giúp anh đối phó con quỷ muốn lấy mạng anh?”
Lưu Sơn nói: “Nữ thần từng nói, ma do tâm sinh, đại khái là lòng của tôi không đủ kiên định, mới có thể bị ma quỷ tìm được khe hở đi. Tôi nghĩ, cái này đại khái là một hồi khảo nghiệm của nữ thần đối với tôi, nếu tôi có thể chống đỡ qua, là có thể trở thành tín đồ đủ tư cách…”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy anh để nữ thần khảo nghiệm đi, tôi cũng không ngăn cản anh tiếp nhận khảo nghiệm nữa.”
Lưu Sơn vừa nghe, sốt ruột hẳn lên, cầm lấy tay Diệp Thiếu Dương nói: “Nữ thần cũng từng nói, phải giúp nhau yêu nhau, bởi vì tinh thần lực của một người cực kỳ có hạn, cần mọi người đoàn kết lại… Rất nhiều ma chướng, khi cần thiết cũng phải dựa vào người khác giúp, mới có thể vượt qua. Cảnh quan, cậu chính là quý nhân trong số mệnh của tôi, cậu ở lúc này xuất hiện, chính là đến cứu vớt tôi, cậu nhất định phải cứu tôi, chờ tôi chuyển biến tốt, tôi lại chậm rãi kể với cậu nữ thần vô tư bác ái…”
Diệp Thiếu Dương nghe xong liền cảm thấy buồn cười, cũng thế này rồi còn không quên truyền giáo.
Tiếp tục hỏi, Lưu Sơn cũng không có manh mối gì có thể cung cấp nữa, Diệp Thiếu Dương bảo hắn nán lại đây, mình đi bên ngoài thủ, chờ con quỷ kia tới.
“Chị cảm giác, chuyện này, khẳng định có liên quan với Thông Minh nữ thần kia.” Tới trên hành lang bên ngoài, Tạ Vũ Tình nói, “Đây hẳn là tà giáo nhỉ?”
“Khẳng định là tà giáo!” Diệp Thiếu Dương cũng tự hỏi một lần, rồi nói: “Đánh ngụy trang phụ đạo tâm lý, từng chút một xâm nhập, tẩy não cho các công nhân, dần dần chuyển hóa thành tín đồ trung kiên.”
Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu nói: “Những công nhân này trình độ văn hóa không cao, cũng thiếu tín ngưỡng, hơn nữa đều ở tha hương làm công, trong lòng đều rất trống trải cô độc, hơn nữa lượng công việc lớn, sinh hoạt bình thường đều không tốt lắm, nhưng con người khá đơn thuần… Nhóm người này, là phi thường dễ dàng bị tẩy não!”
Diệp Thiếu Dương cũng tán đồng một điểm này.
Tạ Vũ Tình nói: “Hiện tại loại tổ chức này rất lưu hành, gọi chung là linh tu, mục tiêu đều là vì tẩy não, thông qua cái này để vơ vét của cải, nhưng Lưu Sơn nói cái linh tú hội này không thu phí… Thật không biết mục đích của bọn họ là cái gì?”
“Lừa tiền nhiều nhất là cầu tài, loại không lừa tiền này, ngược lại càng thêm đáng sợ!”
Tạ Vũ Tình trầm ngâm một lát, lẩm bẩm: “Tự do bác ái, dùng tinh thần lực thay đổi thế giới, để thế giới trở nên tốt đẹp hơn… Tuy không đáng tin, nhưng chủ đề vẫn là rất ổn.”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh.
“Nếu tín giáo có thể thay đổi thế giới, còn cần quốc gia tổ chức làm gì?”