Không có cách nào cả, đành phải tiếp tục đi về phía trước.
Gặp được một cái cầu thang xoay tròn, Diệp Thiếu Dương bước lên, đi mãi đến tầng năm, mới ra khỏi hành lang, liền nhìn thấy phía trước có ánh sáng lập lòe, chạy qua đó nhìn, là đèn chong của mình, bị ném trên mặt đất, chung quanh có một luồng âm khí đang tán đi.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương lộp bộp một cái, nhặt lên đèn chong, chạy vội qua, ở cách đó không xa phát hiện một bóng người tựa vào trên tường, là Hà Dương! Tóc hỗn độn, ngồi trên mặt đất thở hổn hển.
“Diệp thiên sư…”
Hà Dương vẻ mặt rất tiều tụy quay đầu nhìn qua.
“Lãnh Ngọc đâu!” Diệp Thiếu Dương lao tới một bước, bắt lấy cánh tay Hà Dương hỏi.
“A!” Hà Dương kêu một tiếng, rút tay về, Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, trên cánh tay của cô tràn đầy máu tươi, nửa cánh tay đã chuyển màu xanh.
“Bọn tôi vừa rồi gặp đánh lén…” Ánh mắt Hà Dương nhìn mặt đất chung quanh, Diệp Thiếu Dương nhìn tới, lúc này mới phát hiện khắp nơi đều có huyết tế dinh dính, có đỏ, đen, còn có màu xanh lục.
“Nhuế tiểu thư bị bắt đi rồi, tôi cũng đã bị thương.”
Thân thể Diệp Thiếu Dương loạng choạng, thiếu chút nữa ngã bệt xuống đất.
Đúng lúc này, trong hành lang đột nhiên có ánh sáng âm u, một đợt tiếng ca từ xa xa truyền đến, nghe có chút cảm giác như là ca kịch: một giọng nữ, dùng thanh âm kéo dài mà đầy nhịp điệu, nhẹ nhàng ngâm xướng tiếng ca nghe không hiểu.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, thấy đỉnh đầu hai bên hành lang treo đèn lồng thành hàng, tất cả đều là hình tròn, nhìn qua như là đèn bí đỏ, phát ra ánh sáng âm u màu xanh lục.
Hà Dương đứng dậy, từ trong túi lấy ra một cái bình thủy tinh, sau khi mở ra, đổ ra một ít bột phấn ở miệng vết thương cánh tay, lập tức giống như sôi trào hướng bên ngoài toát ra dịch màu xanh, màu xanh trên làn da bắt đầu biến mất.
“Tôi không sao rồi, đi nhanh đi! Tòa nhà chỉ dài như vậy, phía trước nhiều nhất chỉ có mấy căn phòng!” Hà Dương nói.
Hai người theo hành lang chạy như điên, tới trước một cổng vòm thật lớn, tiếng ca kỳ quái kia chính là từ phía sau bay ra.
Diệp Thiếu Dương tiến lên đẩy cửa, kết quả đẩy cái là mở, một ánh sáng xanh lục, theo âm khí nồng đậm đổ ập ra.
Quả nhiên là âm sào!
Diệp Thiếu Dương đi vào.
Phía trước là một cái bình đài vươn ra, đối diện nối với một cái cầu nổi, thông mãi đến đối diện, Diệp Thiếu Dương đứng ở trước cầu nổi, nhìn qua…
Nhà lầu đến nơi đây, đã không còn phân biệt số tầng, giống với nơi đó lúc trước, đây là một căn “phòng” thật lớn có được độ cao năm tầng lầu, trên thân tường bốn phía bị một loại thực vật như rong rêu phủ kín, phát ra ánh sáng xanh lét, đem toàn bộ không gian chiếu sáng lên.
Ở phía dưới cùng của căn phòng này cũng có một cái cầu nổi, phía dưới là một cái ao rất lớn, bên trong chảy chất lỏng màu đỏ chói lọi, không ngừng cuồn cuộn, bên trong tựa như cất giấu một số sinh vật nào đó.
Từ bên cạnh cái ao bắt đầu, mãi cho đến chỗ cao nhất đối diện, là mấy chục bậc thang hình nửa vòng tròn, bên trên một mảng bóng người đông nghìn nghịt quỳ, hơn phân nửa đều là mặc đạo bào màu đen, cũng không biết là người hay quỷ, hướng tiếp lên trên là một đống thi thể máu chảy đầm đìa nhìn qua giống bị lột da, lên tiếp bên trên, là bốn người mặc đồ tây màu đen, thắt cavat không có mặt, cũng chính là tử hồn linh.
Bốn con tử hồn linh này đối mặt các giáo đồ cùng thi thể lột da phía dưới đứng, có một loại cảm giác hộ pháp, ở phía sau bọn nó là một bình đài rất lớn, trên bình đài có một chỗ bộ dáng tế đàn, một đôi nam nữ đứng hai bên, nương ánh sáng âm u, có thể miễn cưỡng thấy rõ tướng mạo hai người, một là Dương Bân, một là mỹ nữ.
Diệp Thiếu Dương nhớ tới ngày đó từng gặp ở trên lớp linh tu, là một thị nữ khác của lão vu bà, cùng kẻ nọ lúc trước bị Hà Dương giết chết là một đôi, nhắm chừng cũng là liệt khẩu nữ.
Ở phía sau hai người, là một bình đài thật lớn kề sát thân tường, bộ phận xông ra có một cây thực vật thật lớn, mảng lớn lá cây rủ xuống, ở không trung không gió mà tự nhảy múa.
Diệp Thiếu Dương vừa thấy ngoại hình gốc thực vật này, trong lòng trầm xuống, đây không phải là thứ vừa rồi lan tràn khắp nơi, đuổi theo mình sao, chẳng lẽ bộ rễ ở đây, lá cây là từ nơi này kéo dài đến chỗ kia lúc trước?
“Nơi đó…”
Hà Dương chỉ chỉ đỉnh bình đài đối diện kia, Diệp Thiếu Dương nhìn tới, ở trên một lộ đài nhỏ vươn ra, một nữ tử đang đứng, chính là lão vu bà nọ, mặc một cái váy dài, trong tay cầm một cây giống như ma trượng, hai tay vung vẩy, không ngừng ngâm xướng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Bọn họ giống như đang tiến hành nghi thức gì.” Hà Dương thấp giọng thở dài: “Không ngờ có nhiều tà vật như vậy, chỉ hai chúng ta…”
Diệp Thiếu Dương đi về phía trên cầu nổi, từ trong túi lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế, dùng linh phù gói lại, gấp thành hình sáu cạnh, thổi một hơi, hướng lão vu bà kia ném qua không trung tới.
Đồng tiền ngự không mà bay, khi tiếp cận lão vu bà, phía dưới có huyết linh đột nhiên bay lên không, tóm đồng tiền, kết quả giống như bắt được một cái bàn ủi, kêu rên một tiếng, thân thể bị xuyên thủng.
Linh phù trên đồng tiền cháy lên, tiếp tục hướng lão vu bà bay đi.
Lại một huyết linh bay lên, kết quả không đợi bắt được đồng tiền, lão vu bà trong nháy mắt vung một cái hướng bên ngoài hắt ra dịch màu xanh, bỗng dưng sinh ra một cơn gió tanh, đem huyết linh bao lấy, dùng sức xé nát.
“Lúc nghe bản linh mẫu giảng kinh, thế mà lại vọng động, đáng chết!”
Thanh âm lão vu bà vang dội mà bén nhọn, bắt đầu quanh quẩn ở toàn bộ không gian, đưa tay tóm chặt tiền Ngũ Đế, thổi một hơi, lửa bùa lập tức tắt.
Lão vu bà hướng Diệp Thiếu Dương nhìn qua, lớn tiếng nói:
“Nhiễu loạn nghi thức tế sống của Linh tu hội ta, đáng dùng luyện ngục phần tâm!!”
Diệp Thiếu Dương đứng ở giữa cầu nổi nhìn qua, cao giọng nói: “Nữ nhân của ta đâu!”
“Ngươi là nói tế phẩm của chúng ta sao?”
Lão vu bà cười lên cạc cạc, vung cây trượng gỗ trong tay, phiến lá chính một gốc thực vật phía dưới đột nhiên mở ra, một người nằm ở bên trong.
“Lãnh Ngọc!!”
Diệp Thiếu Dương kêu lên, hận không thể lập tức lao đi.
“Diệp thiên sư, anh phải bình tĩnh!”
Hà Dương ở sau người gắt gao giữ chặt tay hắn.
“Diệp Thiếu Dương, Diệp thiên sư. Hoan nghênh ngươi tham gia hiến tế đại điển của Linh tu hội chúng ta.”
Dương Bân đi xuống bình đài, tới bên người Nhuế Lãnh Ngọc, cúi người chăm chú nhìn khuôn mặt của nàng, ngẩng đầu hướng Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Phi thường cảm tạ, ngươi không chỉ có đem bản thân tặng cho ta, còn đưa lên cho chúng ta một tế phẩm tốt như vậy… Huyền âm chi thể, thân pháp sư, ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nhịn không được đã thích, ta tin tưởng Thông Minh thần nhất định cũng sẽ thích.”
Diệp Thiếu Dương lúc này ngược lại tỉnh táo lại, biết hắn còn nguyện ý nói chuyện với mình, vậy nhất định là có yêu cầu, liền hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
Dương Bân rời khỏi Nhuế Lãnh Ngọc, đi đến trên cầu nổi, hướng Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng cười: “Ngươi không có tư cách bàn bạc điều kiện với ta.”
Nói xong vỗ vỗ tay, từ trong hành lang phía sau Diệp Thiếu Dương đột nhiên trào ra một đám người, đều cầm súng ngắn, đem Diệp Thiếu Dương và Hà Dương vây lại, đứng giao nhau.
Tổng cộng có hơn mười người.
Dương Bân cười ha ha, “Diệp Thiếu Dương, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi, ngươi thế mà dám cứ như vậy xông vào linh đường của chúng ta, lá gan ngươi rất lớn, ta rất bội phục, nhưng ngươi không có bất cứ phần thắng nào. Ta vẫn luôn rất muốn biết, thiên sư có phải đao thương bất nhập, ừm, ngay cả đạn cũng không sợ hay không?”