Diệp Thiếu Dương theo sát sau Nhuế Lãnh Ngọc, vốn định dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, nghĩ qua thấy không được, ai biết nơi này có người sống trà trộn vào hay không, vì thế lâm thời sửa dùng Câu Hồn Tác, quật qua, đem mấy người quật bay, rơi xuống đất.
Có một số trực tiếp ngã xuống đất, ở trên mặt đất bắt đầu co giật, cả người toát ra khí đen, đó là tà vật.
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương dừng ở trên thân hai kẻ lăn qua lộn lại kêu đau ở trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng, quả nhiên có nhân loại, may mắn mình không dùng kiếm, bằng không vô duyên vô cớ đã tạo sát nghiệt.
Nghĩ đến Nhuế Lãnh Ngọc, trong lòng ấm áp, vẫn là có nàng ở bên người là tốt, bằng không lúc này mình ở bên trong xung phong, không biết đã giết bao nhiêu người, đến lúc đó nhắm chừng ngay cả địa ngục cũng không thu mình…
Diệp Thiếu Dương theo sát sau, bắt lấy dây thừng, bò theo lên trên.
“Phành!” một tiếng, một viên đạn bắn ở trên đỉnh đầu Nhuế Lãnh Ngọc, ở trên tường đánh ra một cái lỗ, cát sỏi ùn ùn rơi ở trên đầu Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, giữa đám giáo đồ kia, có một tên mặc quần áo bảo vệ, đang giơ súng lục nhắm Nhuế Lãnh Ngọc.
Súng lục!
Trong lòng Diệp Thiếu Dương run lên, trong tình thế cấp bách rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, muốn ném qua.
Mặc kệ là người hay là tà vật, vì Nhuế Lãnh Ngọc, hắn không chút do dự.
Một chùm tia sáng rơi ở trên mặt gã bảo vệ cầm súng, gã bảo vệ theo bản năng giơ tay che mặt, một giây tiếp theo, một tiếng súng vang.
Viên đạn từ đỉnh đầu hắn bắn xuống, xuyên qua bàn tay, từ trán hắn bắn vào, đánh ra một cái lỗ máu, máu tươi phun ra, người ngã xuống đất, co giật một cái rồi bất động.
Kẻ này không phải tà vật, là người…
“Đi lên, mau, đi lên đi! Tôi yểm hộ hai người!”
Thanh âm Tạ Vũ Tình từ tầng cao nhất truyền đến.
Hai người thân thủ đều rất nhanh nhẹn, chỉ chốc lát đã bò đến giữa.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn một cái, nhất thời huyết mạch sôi sục:
Bởi vì Nhuế Lãnh Ngọc ban ngày còn ở nhà xưởng giả mạo trợ lý của Dương Bân, mặc là trang phục nghề nghiệp: thân trên là đồ tây nữ sĩ, hạ thân là váy ngắn và tất chân, sau đó vội vàng chuẩn bị hành động, căn bản chưa kịp thay quần áo, cứ như vậy mặc váy ngắn đến đây.
Bởi vì váy ngắn tương đối ngắn, cũng không ảnh hưởng hành động, nhưng hiện tại leo dây thừng, từ góc độ Diệp Thiếu Dương nhìn qua, quả nhiên là cảnh xuân chợt tiết.
“Anh nói nè, hắc hắc, em nên leo dây thừng ở phía dưới anh mới đúng.” Diệp Thiếu Dương cười cợt một tiếng.
“Vì sao?” Nhuế Lãnh Ngọc cúi đầu nhìn hắn, nhìn thấy một đôi mắt sáng lên như sói kia, nhìn chằm chằm dưới váy mình, nhất thời hiểu ra hết, nổi giận nói: “Diệp Thiếu Dương, anh hạ lưu!”
“Ặc, anh lại chưa từng nhìn người khác.”
“Cũng không cho phép nhìn em!” Nhuế Lãnh Ngọc nhìn trái nhìn phải, mình treo ở giữa không trung, lại là một trên một dưới, chính là muốn tránh cũng tránh không được, đành phải lớn tiếng trách mắng: “Đừng nhìn nữa, anh còn nhìn!”
“Không nhìn không nhìn, dù sao cái gì cũng thấy rồi.”
“Anh…” Nhuế Lãnh Ngọc dùng sức đạp lên tường, thân thể bay ra ngoài. Diệp Thiếu Dương cũng chịu phản ứng kéo theo, thiếu chút nữa bị cô lắc rơi, vội vàng dùng sức nắm chặt.
“Này này, không phải là nhìn dưới váy một cái sao, anh muốn hại chết em à!”
“Giết chết anh em cũng không giải hận, hừ! Sao không bay tới một viên đạn bắn chết anh!”
Vừa mới dứt lời, chỉ nghe ‘đoàng’ một tiếng, từ đỉnh đầu Diệp Thiếu Dương bay qua, Diệp Thiếu Dương sờ, đã cọ rách da đầu.
Cái đệch, thiếu chút nữa chết rồi!
Diệp Thiếu Dương bị dọa tới mức mặt đỏ bừng, vội vàng bắt lấy dây thừng, nhanh chóng bò lên trên, đồng thời hướng phía tầng cao nhất hô: “Không phải đã nói yểm hộ tôi sao!”
“Ai bảo các người đột nhiên bất động, làm bia ngắm cho người ta, mau lên đây đi, mấy người lằng nhằng cái gì vậy!”
Tạ Vũ Tình mắng to.
Nhuế Lãnh Ngọc cũng không nói giỡn nữa, càng không để ý tới bị Diệp Thiếu Dương nhìn lén dưới váy, một hơi bò lên.
Diệp Thiếu Dương theo sát sau đó, cuối cùng vượt qua lan can, hai người cùng nhau ngồi bệt xuống đất.
Tuy hai người thể lực đều vượt xa người thường, nhưng leo lên mười mấy mét như vậy cũng có chút cố hết sức, nhất là Nhuế Lãnh Ngọc, đã toát đầy mồ hôi, nhớ tới chuyện vừa rồi, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, ghé vào tai hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
“Anh được đấy, sống chết trước mắt, anh còn có tâm tư đó!”
Diệp Thiếu Dương thè lưỡi nói: “Ren màu đen…”
Nhuế Lãnh Ngọc đỏ mặt, đánh một quyền vào trên bụng.
Lão Quách, Lâm Tiểu Hiền, Tạ Vũ Tình và Tuyết Kỳ bốn người ở trên sân thượng, trong tay đều cầm súng chu sa.
Tạ Vũ Tình tay cầm hai khẩu, một khẩu là súng thật, một khẩu là súng chu sa.
Diệp Thiếu Dương nhớ tới chuyện vừa rồi, ghé qua nói: “Người chị vừa rồi giết, kẻ chết là con người!”
“Vậy làm sao, chị không giết hắn, hắn đã muốn giết cậu, đây là hợp pháp, chị là cảnh sát, có quyền gặp thời quyết đoán chấp pháp này.”
“Được rồi.”
Diệp Thiếu Dương ghé vào trên lan can, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một mảng đông nghìn nghịt tụ tập ở góc tường, do mấy kẻ đứng trước nhất không ngừng hướng kết giới thổi khí, ý đồ hoàn toàn mở ra một chỗ hổng.
Diệp Thiếu Dương hỏi tại sao có thể như vậy.
Tạ Vũ Tình giải thích đơn giản, Qua Qua tiến vào tòa nhà không lâu, trong radio bên ngoài vang lên một loại tiếng ca đặc thù, tựa như là kèn tập kết của Linh tu hội, vì thế rất nhiều người trào tới, có người, cũng có tà linh.
Bọn họ đám người này bị bao vây, trong tình thế cấp bách lão Quách lấy ra một cuộn dây thừng, bảo Tuyết Kỳ leo tường đến trên sân thượng này, tìm chỗ buộc – Tuyết Kỳ là thiên la dạ xoa, tuy hình thể là người, ở nhân gian không thể ngự không, nhưng bò lên bò xuống ở trên vách tường vẫn rất nhẹ nhàng.
Bọn họ cứ như vậy lên sân thượng.
Sau đó đám tín đồ kia cũng đuổi tới nhau, tụ tập cùng một chỗ, toàn bộ tà vật thay phiên tiến lên, dùng tu vi ăn mòn kết giới, có mấy huyết linh, hoạt tử nhân tu vi cao thâm một chút thì bắt đầu leo lên tường ngoài, ý đồ công kích bọn họ.
Mọi người liền dùng súng chu sa đem bọn chúng bắn ngã.
Những tà vật này rất thông minh, sau khi leo tường, lập tức phân tán, muốn làm bọn họ mệt mỏi. Cho nên trước đó mới xảy ra chuyện thiếu chút nữa đem Diệp Thiếu Dương đè chết.
“Các người thế nào, ồ, Thiếu Dương mặt cậu sao có chút sưng?” Tạ Vũ Tình ngạc nhiên nói.
“Ngã.” Diệp Thiếu Dương day day mặt: “Chúng tôi xử lý xong rồi, quay về nói tỉ mỉ sau, làm sao bây giờ?”
Lão Quách nói: “Rất phiền toái, hiện tại không phân biệt được những kẻ nào là người, đâu là tà vật. Cho nên chúng ta mãi không dám động thủ, chỉ dám hướng bọn leo tường nổ súng, bởi vì có thể leo tường đều là tà vật.”
Lão Quách nói xong, lại hướng một kẻ leo lên vách tường bắn mấy phát súng, bắn ngã xuống.
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, lập tức trở nên khó xử, quả thực, các công nhân bị tẩy não này, chỉ cần còn là nhân loại, thì còn có cơ hội cứu lại, đừng nói mình là thiên sư, cho dù là Tạ Vũ Tình, thân là cảnh sát, cũng không thể tùy tiện xuống tay với bọn họ, chuyện này… Thật sự có chút khó xử.
Lão Quách tiếp tục nói: “Những kẻ này nhắm chừng là muốn đánh ra lỗ thủng của kết giới, sau đó cùng nhau xông vào, bọn họ có thể theo cầu thang đi lên, như ong vỡ tổ xông lên sân thượng, hơn trăm người, đến lúc đó làm sao phân biệt được đâu là người, đâu là tà vật, chung quy không thể đem bọn họ giết hết, lại nói chúng ta cũng giết không nổi…”