Thanh Vân Tử đứng không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, vẻ mặt rất phức tạp.
Nhuế Lãnh Ngọc và Tứ Bảo sau khi sửng sốt một phen, cũng lao tới, đứng ở phía sau Diệp Thiếu Dương, cùng nhau làm phép.
Tô Mạt cười ha ha: “Điên rồi điên rồi, các ngươi đều điên rồi, nhưng đối thủ như vậy, ta thích!”
Giật tóc ra một cái, xắn lên tay áo bên trái, một tay đốt bùa làm phép, một tay điều khiển đồng tiền, điên cuồng tiến công.
“Các người…” Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn Nhuế Lãnh Ngọc và Tứ Bảo đứng ở quanh, thấp thỏm lo âu nói: “Hai người không quan hệ với Đạo Phong, không cần làm như vậy, nhỡ đâu có cái hậu quả gì, gánh vác không nổi.”
Tứ Bảo nhíu mày nói: “Tôi cần có liên quan với Đạo Phong để làm chi, tôi có liên quan với cậu không phải là được rồi sao.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lập tức hiểu: mình vì Đạo Phong, bọn họ vì mình, thật ra đều là giống nhau.
Lựa chọn của ngươi, là lựa chọn của ta, nếu phạm sai lầm, vậy cùng nhau gánh vác hậu quả!
“Cái gì quan hệ không quan hệ, cậu thực bẩn!” Diệp Thiếu Dương hướng Tứ Bảo trợn mắt trắng dã, càng thêm kiên định tín niệm.
Năm người đều là pháp sư cấp bậc thiên sư trở lên, đều tự liều mạng đấu pháp, trong lúc nhất thời linh quang đầy trời, ở trong không gian nhỏ hẹp bay tán loạn chung quanh.
Đột nhiên, một dao động mãnh liệt từ phía sau lan tràn tới, đem đám người Diệp Thiếu Dương đều đánh bay hết ra ngoài, xoay người nhìn lại, chỉ thấy trấn yêu linh thạch mãnh liệt như lửa, năng lượng giống như không có chừng mực từ trong đó tuôn ra, hai chân Đạo Phong một trước một sau, tóc và áo bào trên người đều bị thổi đến phía sau, nhìn qua như là đứng ở trong cơn lốc.
“Thành công rồi!”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhìn thấy Ngọc Thanh Phù bị Đạo Phong kẹp ở giữa ngón tay, lẩm bẩm.
Ngọc Thanh Phù phun ra khí tức màu tím, vờn quanh ở trên cánh tay Đạo Phong.
Từ vẻ mặt ngưng trọng cùng cánh tay run run của Đạo Phong đến xem, hắn nhất định là đang vận chuyển tu vi, đối kháng luồng linh lực này.
Tử khí dần dần thu liễm, một lần nữa đọng lại ở trong linh phù.
Đạo Phong đem Ngọc Thanh Phù nhét vào trong tay áo, hít sâu một hơi, đối mặt khối trấn yêu linh thạch kia, chậm rãi nói: “Khối linh thạch này, đã sớm bị ăn mòn.”
Nói xong, vươn một tay, nhẹ nhàng điểm ở trên linh thạch.
Chỉ nghe thấy ‘rắc’ một tiếng, trên linh thạch xuất hiện vô số khe hở, một giây tiếp theo, bị năng lượng dao động hoàn toàn đánh vỡ, hóa thành bụi khói tiêu tán.
Năng lượng dao động thật lớn đem toàn bộ mọi người đánh bay, tính cả địa chi huyết kinh mạch kia, toàn bộ quét ngang ra ngoài, bát quái môn dựa vào lực lượng trận pháp duy trì cũng hoàn toàn tan vỡ.
Toàn bộ mọi người đều bị đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, chờ lúc bò dậy, tường phong ấn của bát quái môn đã biến mất, mọi người kinh ngạc phát hiện, mình ngồi ở trên sàn một tầng đại sảnh của Vạn Yêu Tháp.
Linh phù hạ xuống giống tuyết rơi.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, thì ra là các thần phù kia Vô Cực Thiên Sư trên khung đỉnh dán lên dùng để gia cố phong ấn, ở sau khi trận tâm linh thạch bị phá hư, những linh phù này mất đi xương sống chống đỡ, đã không thể trấn áp tà khí nữa.
“Xong rồi, yêu ma sắp xuất thế rồi!”
Vô Cực Thiên Sư là người đầu tiên phục hồi tinh thần, kêu gọi mọi người: “Tất cả đều đi ra ngoài, ở ngoài cửa bắc bố trí trận hình chim nhạn, chuẩn bị thu yêu!”
Mấy đại tông sư này hợp sức, dựa vào trận pháp cường thế, vốn đã sắp đem tà vật Đạo Phong thả ra áp súc đến trong trận, dần dần khống chế cục diện.
Kết quả xui xẻo là, trận pháp đột nhiên sụp đổ, các tà vật kia một lần nữa đạt được tự do, bốn phương tám hướng vồ ngược ra ngoài, tám đại tông sư đành phải phân ra tinh lực đối phó, vừa đánh vừa lui.
“Trở về!”
Đạo Phong ra lệnh một tiếng, đưa tay chỉ hướng Vô Cực Thiên Sư.
Các tà vật kia lập tức quay đầu, đem Vô Cực Thiên Sư bao vây, bắt đầu công kích mãnh liệt.
“Không cần quản ta, Vạn Yêu Tháp này chỉ có một lối ra, hắn không đi được đâu, Vô Niệm, mau ra ngoài dẫn dắt mọi người bày trận.”
Vô Cực Thiên Sư nói xong, trong tay có thêm một cây đoản kiếm ba thước.
Thân kiếm là hình ba cạnh, cả vật thể trong suốt, giống như thủy tinh, theo hắn làm phép, thân kiếm bộc phát ra hào quang đẹp mắt như cầu vồng.
Vô Cực Thiên Sư cầm trong tay thủy tinh kiếm, xoay tròn phản kích, lấy một mình đấu lại đám đông, vẫn bình tĩnh, không có một tà vật nào có thể tới gần người.
Diệp Thiếu Dương lần lượt nhìn qua, thấy tà vật Đạo Phong thả ra, tất cả đều là một trang phục: mặc trường bào màu đen, trên mặt là một mảng hắc động hư không.
Tổng cộng mười hai con, nhìn qua hoàn toàn giống nhau, nhưng hào quang quanh quẩn ở trên đỉnh đầu bọn họ lại không giống nhau, có quỷ cũng có yêu, nhìn qua tu vi đều không yếu.
Tiếp theo Dương Cung Tử cũng xông vào, dẫn mười hai tà vật công kích Vô Cực Thiên Sư.
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, trong tháp trừ hai bên đấu pháp, thì chỉ còn lại có mình và Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo ba người, người còn lại đều đã đi ra ngoài, ngay cả sư phụ cũng ở bên ngoài, toàn bộ mọi người đều bận rộn bày trận.
Đạo Phong nhìn Vô Cực Thiên Sư bị Dương Cung Tử cùng mười hai môn đồ của mình vây khốn nói: “Hiện tại ngươi tin ta chưa, nếu Nữ Bạt thật sự ở phía dưới linh thạch, hiện tại đã sớm đi ra.”
Trên mặt Vô Cực Thiên Sư âm tình bất định.
“Không có khả năng, linh thạch là hoàn hảo, Ngọc Thanh Phù cũng không có vấn đề, tuyệt đối không thể có khả năng!”
Vô Cực Thiên Sư ngoài miệng nói như vậy, nhưng lại không có lấy chút tự tin, bởi vì chân tướng đã bày ở đó, Nữ Bạt khẳng định không ở phía dưới linh thạch.
Nếu có, ả tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội hỗn loạn này, xông ra ngoài phong ấn.
Đạo Phong nói: “Linh thạch là vẫn ổn, đó là bị linh lực của Ngọc Thanh Phù đọng lại, ta sau khi bóc Ngọc Thanh Phù, chỉ nhẹ nhàng chạm một phát, linh thạch liền nát, cái này nói rõ nó là từ nội tại mục nát.”
“Mục nát từ nội tại… Vì sao?” Vô Cực Thiên Sư lẩm bẩm.
“Ngươi có thể thong thả nghĩ.”
Đạo Phong nói xong, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười mỉa mai, tung người bay ra khỏi Vạn Yêu Tháp.
Diệp Thiếu Dương vội vàng đuổi theo, tuy lại làm phản đồ một lần, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, dù sao Đạo Phong không gạt mình.
“Móa, vừa rồi thật sự là hù chết cục cưng.” Diệp Thiếu Dương vỗ nhẹ ngực.
Đạo Phong không quay đầu lại nói: “Nếu phía dưới thực có Nữ Bạt, ngươi làm thế nào?”
“Còn có thể làm thế nào, đồng quy vu tận với ngươi thôi!”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, trên khung đỉnh, linh phù bay xuống từng mảnh, nhắm chừng tà vật trong tháp rất nhanh sẽ đi ra.
Ra khỏi Vạn Yêu Tháp, Đạo Phong lập tức đẩy nhanh tốc độ, ý đồ phá vây mà đi, Ngọc Thanh Phù đã đạt được, không cần thiết lưu lại để ăn đánh nữa.
Nhưng bên ngoài tám đại tông sư cùng đám người Tô Mạt sớm đã bày sẵn trận, Đạo Phong vừa bay lên, lập tức có một cái chuông thật lớn nhằm vào đầu chụp xuống.
Từ Tâm sư thái xông lên một bước, hai tay chắp lại, niệm chú ngữ, khống chế cái chuông lớn này.
Diệp Thiếu Dương nhìn qua là biết, đây là Phổ Đà sơn trấn sơn chi bảo Thiên Âm Kim Chung.
Từ Tâm sư thái thế mà vừa ra tay đã lôi nó ra, có thể thấy được sớm đã vận sức ở đây chờ.
Đạo Phong tế ra Phiên Thiên Ấn, dùng sức đập lên, hai luồng khí tức va chạm, Đạo Phong bị ép rơi xuống đất.
Tám đại tông sư lập tức tiến lên, vây quanh Đạo Phong bắt đầu điên cuồng tấn công.
“Hắn nói không sai, Nữ Bạt không ở phía dưới linh thạch!” Diệp Thiếu Dương thấy tình hình này, la lớn.