Diệp Thiếu Dương cầm đèn pin soi trái soi phải nói: “Manh mối khẳng định có, hai người này đã chết ở đây, khẳng định không thể là thân trần mà đến, đã mặc quần áo, bên trong có lẽ còn có ví tiền, giấy chứng minh các thứ, nhắm chừng ở địa phương nào, cẩn thận điều tra một phen hẳn là có phát hiện.”
Trương Tiểu Nhị rất tán đồng quan điểm này của hắn, thúc giục hắn bắt đầu điều tra, Diệp Thiếu Dương lấy thiết bị không đủ làm lý do, tỏ vẻ chờ cảnh sát đến ròi nói sau, đồng thời âm thầm nhìn thoáng qua mặt đất ngập nước, trên mặt đất chỗ này nơi nơi đều nhiều sâu bọ như vậy, mình cũng không muốn tiếp xúc gần gũi với chúng nó.
Diệp Thiếu Dương lại một lần nữa mở ra tấm da người kia, từ bên trong lấy ra một ít mảnh vụn thực vật quỷ dị đó, cầm đèn pin soi, cảm giác không có gì khác với cỏ bình thường, chỉ là trên lá cây có thêm một tầng tơ máu, bóng loáng.
“Sư phụ, đây là cỏ gì mà đáng sợ như vậy, còn có thể di động cùng công kích.”
Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn một lúc lâu nói: “Đây không phải vật của nhân gian, là thực vật của Quỷ Vực.”
Trương Tiểu Nhị cũng không phải ngày đầu tiên theo hắn lăn lộn, đối với những tri thức cơ sở này vẫn biết đến, lập tức hít ngụm khí lạnh nói: “Thực vật Quỷ Vực, sao có thể đến nhân gian, còn có, đây là cỏ gì vậy?”
“Không biết. Quỷ Vực có nhiều thực vật như vậy, đại đa số anh đều chưa từng gặp.”
“Vậy sư phụ làm sao biết là đến từ Quỷ Vực?”
“Anh tuy không nhận biết nó, nhưng trước đó quả cây lay động, phát ra loại thanh âm quái dị kích thích thần thức người ta đó, rõ ràng chính là địa ngục ma âm. Mặc kệ loại thực vật này là như thế nào làm được việc phát ra địa ngục ma âm, đều đã nói rõ lai lịch của nó, ở Quỷ Vực, hơn nữa nhất định là ở trong mấy đại địa ngục!”
Lưu Minh nghe đến đó, thật sự nhịn không được, rất khẩn trương hỏi một tiếng: “Thật sự có địa ngục?”
Trương Tiểu Nhị lập tức trách móc nói: “Ở trước mặt sư phụ tôi, có thể đừng hỏi như vậy vấn đề cấp thấp hay không?”
Diệp Thiếu Dương liếc Lưu Minh một cái nói: “Ông làm chuyện gì đuối lý sao?”
“Cái này… chuyện đuối lý thì không có.” Lưu Minh do dự một phen, vẫn không thể hỏi ra miệng được.
Mấy người đang nói lời này, di động vang lên, là Tạ Vũ Tình gọi tới, hỏi bọn họ vị trí cụ thể.
Diệp Thiếu Dương bảo Trương Tiểu Nhị đi lên, đem cô ấy đón xuống, cô ấy còn mang đến Kỳ Thần và hai thủ hạ khác, nhìn thấy mặt người cùng da người, nhất thời cũng kinh ngạc không thôi.
Diệp Thiếu Dương nói qua về tình huống, bảo bọn họ tiến hành chỉnh thể điều tra, tìm kiếm manh mối đối với phòng cấp nước.
Tạ Vũ Tình tỏ vẻ cần điều thêm một chút người tới, dù sao đã xảy ra vụ án giết người, cho dù hắn không yêu cầu, cảnh sát cũng sẽ triển khai điều tra toàn diện.
Diệp Thiếu Dương để cô đi điều hành, bản thân mang theo Trương Tiểu Nhị, cùng Lưu Minh, lại đi cái ao suối phun một lần, một lần này cẩn thận kiểm tra đường nước vào, thậm chí đem ống dẫn suối phun mở ra, cũng không tìm được chút manh mối nào.
Giống với mình đoán trước, xem ra chỉ có từ thân phận người chết để điều tra.
Ba người bọn Diệp Thiếu Dương trở lại bên ngoài thủy phòng chờ.
“Sư phụ, mặt của người…” Trương Tiểu Nhị nghiêng đầu nhìn hắn.
Bị cô nhắc như vậy, Diệp Thiếu Dương lúc này mới cảm thấy trên mặt có chút ngứa, lấy ra Âm Dương Kính soi, lúc này mới phát hiện hai bên mặt đỏ bừng, sưng thật cao, giống như lau son, nhìn qua có loại cảm giác vui vẻ không tên.
“Mẹ kiếp, độc tính còn rất mạnh.”
May mắn mình là tiên thiên linh thể, bách độc bất xâm, nhắm chừng nếu người bình thường bị phun đến, cho dù không chết nhắm chừng cũng rất phiền toái.
Diệp Thiếu Dương bảo Lưu Minh dẫn đường, ở gần đó tìm cái buồng vệ sinh tẩy rửa, sau đó trà chỉ ra phàn để mà tiêu thũng.
Trương Tiểu Nhị đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Đúng rồi sư phụ, anh xem chuyện này, có thể cũng có quan hệ với tòa nhà số năm hay không?”
Vấn đề này, Diệp Thiếu Dương đã sớm nghĩ tới.
Tuy hai sự kiện thần quái nhìn qua không có liên hệ, nhưng mà đồng thời xảy ra ở trong cùng trường đại học, nếu thực không có quan hệ, tỷ lệ này quả thực so với trúng xổ số còn thấp hơn.
“Lưu hiệu trưởng, sự tình cũng đến một bước này rồi, ông chẳng lẽ không muốn nói chút gì sao?” Diệp Thiếu Dương liếc Lưu Minh một cái, tựa cười mà không cười hỏi.
“A, cái ao kia rất lâu không có ai dọn dẹp, tôi là thật sự không biết mà.”
Trong lỗ mũi Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, biết Lưu Minh đang giả ngu, mình rõ ràng hỏi là tòa nhà số năm, hắn lại nói về cái này, cũng không lập tức vạch trần, vẽ hai lá bùa, bảo hắn mang cho hai nhân viên trường học kia, trở về đốt cháy hòa vào nước uống, có thể tiêu trừ âm khí trên người…
Đợi một hồi, lão Quách cũng chạy tới, Diệp Thiếu Dương nói trước cho hắn đại khái sự tình, sau đó đến nơi âm u cho hắn nhìn loại thực vật kia, cho dù là lão Quách kiến thức rộng rãi đối với tình huống của Quỷ Vực cũng không nhìn ra được đây là cái gì, nhưng giống với Diệp Thiếu Dương, xác định là một cây thực vật Quỷ Vực.
“Bằng không tìm người hỏi một chút đi.” Lão Quách nói.
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngay cả sư huynh cũng không biết, nhắm chừng quỷ sai âm thần bình thường cũng không biết, phải tìm người kiến thức rộng.”
Lập tức kích hoạt hồn ấn của Qua Qua, không bao lâu, Qua Qua trực tiếp bay tới, nhưng bởi vì dùng âm khí che khuất thân thể, cho dù trong vườn trường người đến người đi, cũng không ai có thể thấy nó.
Ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, trải qua một đoạn thời gian khổ tu thiếu giải trí mang tính bán cưỡng chế, nó đã mọc ra bốn đôi cánh, tu vi tăng mạnh, cho dù ở ban ngày, ở nhân gian cũng có thể ngự không mà đi rất lâu.
Sau khi gặp mặt, Diệp Thiếu Dương cũng không nói thêm lời thừa nào, đem một cái lá cây thực vật kỳ quái kia giao cho nó, bảo nó đưa tới Quỷ Vực tìm người hỏi thăm một phen lai lịch của thực vật này.
Qua Qua phân biệt một phen, bản thân cũng không biết, lại hỏi: “Tìm ai hỏi nha?”
“Ngươi ở bên dưới quan hệ không phải rất nhiều sao, tùy tiện ngươi tìm ai, dù sao hỏi kết quả xong thì đi lên nói cho ta biết, đừng chậm trễ thời gian.”
“Thu được!” Qua Qua cũng biết chính sự quan trọng hơn, lập tức đi.
Đợi thêm một hồi, Tạ Vũ Tình từ phòng cấp nước đi ra, hướng Diệp Thiếu Dương đi tới, đột nhiên nhíu mày, chăm chú vào mặt hắn hỏi: “Mặt cậu sao lại sưng như bánh bao bột lên men, bị người ta đánh?”
“Cái gì nha.” Diệp Thiếu Dương day day mặt hỏi: “Thế nào?”
Tạ Vũ Tình nói: nhặt được một cái ví tiền, bên trong có chứng minh thư cùng thẻ học sinh, tên là Ngô Nhạc, cũng không biết là ai trong hai người đó.
Diệp Thiếu Dương nói: “Giấy chứng nhận đâu, đưa tôi xem chút.”
“Đã cất vào trong túi vật chứng, lát nữa phải đưa đi đệ đơn, chị chụp ảnh rồi.” Tạ Vũ Tình mở ra album di động, đưa cho hắn.
Thẻ học sinh bị ăn mòn không có cách nào nhìn ra được, chứng minh thư miễn cưỡng có thể nhìn ra mặt người, nhưng cũng rất mơ hồ, không thấy rõ diện mạo.
Diệp Thiếu Dương nghĩ mặt sau còn có nữa, lật một cái, đột nhiên một tấm giường chiếu nhảy vào trong mắt, trong lòng run lên, vội vàng đứng dậy, miễn cho người khác nhìn thấy.
Ảnh chụp là Tuyết Kỳ, nằm ở trên giường, mặc quấn ngực cùng nội y màu trắng, tiểu loly tuy dáng người còn chưa nẩy nở, nhưng có một sự mê người khác biệt.
Diệp Thiếu Dương muốn trào máu tại chỗ, lại lật tiếp về phía sau, tất cả đều là Tuyết Kỳ giường chiếu hằng ngày, xem ra là chụp ảnh, cũng có một số ảnh đầu to, nhìn từ quần áo mặc, không phải chụp trong một ngày.