Phía sau cửa gỗ là một căn phòng rộng lớn được bao phủ bằng ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt. Nhanh chóng đi vào, Tiêu Viêm liếc nhìn xung quanh, trên khuôn mặt dần dần nảy lên một chút sợ hãi than thầm.
Toàn bộ vách tường bên trong phòng này là được bao bọc bởi một màu trắng ngọc ngà, thậm chí sàn nhà dưới chân cũng đều là dùng hàng khối bạch ngọc sắp xếp cực kì chỉnh tề đến không có một khe hở nào hợp lại mà thành. Ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt ở đây cũng là từ mấy cái bạch ngoc này mà phát ra.
– Thật là thẳng tay vung vãi mà.
Tiêu Viêm miệng không ngừng sợ hãi than, bạch ngọc này ở ngoài giá trị cũng có chút đắt đỏ, bất quá nếu đem dùng để bảo tồn dược liệu thì có hiệu quả cực kì, dưới loại tình huống không gian bên trong bị bịt kín thì dược tính của các loại dược liệu trân quý này sẽ ít bị mất đi, hơn nữa kho dược liệu cũng cần duy trì thời gian rất dài, bố trí đến bực này thật hơn xa xo với việc Tiêu Viêm sử dụng trữ vật giới chỉ.
Trong căn phòng có bố trí mấy đạo hành lang, hai bên hành lang là các quầy bạch ngọc cao lớn được sắp xếp một cách ngay ngắn, Tiêu Viêm tùy ý đi lên một cái hành lang, ánh mắt thoáng nhìn vào quầy bên trong liền trở nên kì dị, vừa nhìn đã biết các dược liệu gặp được đặt ngay ngắn trong đó đều thuộc những loại trân quý hiếm gặp, thỉnh thoảng mơ hồ có nhiều mùi hương thuốc bất đồng tỏa ra.
– Âm Hàm Ma Diễm Thảo. . . Tử Linh Tố Thể Hoa. . . cái này, hình như kêu là . . . Hàn Huyết Quả?
Cước bộ chậm rãi đi qua từng quầy, càng xem vẻ kinh ngạc trên mặt Tiêu Viêm càng ngày càng đậm, chẳng hạn như có một gốc cây kì dị hay thậm chí là có một ít loại dược liệu ngay cả tên hắn cũng không biết, nhưng dựa vào hương thơm từ những loại này tán ra, thì chúng tuyệt đối cũng thuộc vào loại trân phẩm.
Tìm gần mười phút, mới chỉ đi hết một cái hành lang, tuy rằng trong đó cũng không có cái mà Tiêu Viêm cần nhất là Long Tu Băng Hỏa Quả, nhưng mặt khác những loại dược liệu quý hiếm kia cũng đã làm cho trái tim Tiêu Viêm nhảy dựng lên nhiều lần.
Yết hầu nuốt vào một ngụm, nếu không có lí trí chỉ sợ hắn cũng nhịn không được mà đem tất cả những dược liệu ở đây thu vào trong giới chỉ, nhưng ý tưởng nãy chỉ lóe lên trong lòng liền bị hắn đè nén xuống, nếu thật sự phạm phải cái sai lầm này thì chỉ sợ hắn cũng không cần ở nội viện này nữa. Những dược liệu này mặc dù rất trân quý nhưng nếu đem so với việc có được Vẫn Lạc Tâm Viêm thì vẫn không quan trọng bằng.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào một gốc cây toàn thân như máu, các nhánh cây khô héo có hình hình dạng vặn vẹo uốn lượn như con mãng xà trông rất kì dị, Tiêu Viêm nuốt nước miếng, hô hấp cũng trở nên nhanh hơn bởi vì hắn nhận thức được thứ này. Dược lão đã từng nói qua về Huyết Mãng Chi này, nó là một loại dược liệu rất hiếm gặp, hơn nữa còn là tài liệu chính dùng để luyện chế Đấu Linh đan.
Đấu Linh đan, loại lục phẩm đan dược mà các cường giả ở đại lục đều thèm khát. Loại đan dược này lại là chỉ dành cho người có Đấu Vương cấp bậc mới có thể phục dụng, mà khi dùng nó liền có thể thăng lên một cấp mà không gặp bất cứ sự phản phệ nào. Nhưng ở cấp bậc này chỉ sử dụng được có một quả, nếu phục dụng nhiều hơn thì cũng chỉ là lãng phí. Thử nghĩ xem, tại cấp bậc Đấu Vương muốn tăng lên một cấp thì cần phải đến vài năm tu luyện, mà chỉ với khỏa đan dược nho nhỏ này liền có thể rút ngắn rất nhiều thời gian, hơn nữa lại không có tác dụng phụ. Lợi ích mà nó mang lại cũng đáng để cho đấu vương cường giả vì nó mà điên cuồng.
– Ai…, chỉ được nhìn mà không lấy được quả là có chút đáng tiếc.
Tiêu Viêm cười khổ một tiếng rồi nỗ lực đem tầm mắt từ gốc Huyết Mãng Chi dời đi, sau đó mạnh mẽ xoay người lại hướng đến hành lang khác đi đến tìm kiếm dược liệu mà mình đang cần.
Toàn bộ trong phòng này có gần 6 đến 7 hành lang, trong đó số lượng mỗi nơi cũng có hơn trăm loại mà hơn nữa đều là các loại thượng phẩm cả. Sau khi xem gần hết Tiêu Viêm rốt cục cũng tới hành lang cuối cùng, ánh mắt sáng quắc nhìn vào cái quầy trước mặt.
Trong quầy có một cái ngọc bản tinh xảo, phía trên ngọc bản có đặt loại quả mà màu sắc của nó có chút kì dị. Một nửa là màu đỏ, một nửa là màu trắng, Bên phần màu đỏ Tiêu Viêm cảm nhận được một cỗ hơi thở nóng cháy cho dù còn đứng cách nó hai thước, ngược lại phần màu trắng thì tản ra một cổ hơi thở băng hàn, hai loại thuốc tính xung khắc với nhau như vậy lại được dung hợp một cách hoàn mĩ ở mặt trên quả này, không thể không nói thế giới này quả có lắm điều kì dị.
Hơn nữa mặt ngoài loại quả này còn ẩn chứa hai loại thuộc tính Băng hỏa, mơ hồ có từng đạo đường cong dấu vết tràn ra, đường cong này chằng chịt với nhau, tựa hồ có một quy luật nào đó được che giấu. Mà nếu nhìn kỹ thì lại trở thành một đống hỗn lọan không thể nắm bắt được.
Kinh hỉ nhìn cái quả kỳ dị này, mặc dù Tiêu Viêm vẫn chưa thấy tận mắt cái gọi là là Long Tu Băng Hỏa Quả, nhưng theo lời Dược Lão miêu tả lại thì có thể kết luận thứ trước mặt chính là thứ mà hắn tìm mãi không được – Long Tu Băng Hỏa Quả!
– Rốt cuộc cũng đã tìm được, đồ trong nội viện qủa nhiên là phong phú, ngay cả loại dược liệu hiếm gặp bậc này cũng đều có thể cất giữ.
Nét vui sướng khó có thể che dấu hiện lên trên khuôn mặt của Tiêu Viêm, chà xát hai tay, định duỗi tay cầm lấy Băng Hỏa Long Tu quả …
Nhưng mà ngay tại lúc bàn tay vừa mới vươn đến thì một bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé giống như từ không khí xuất hiện ra trước ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Viêm, đã đoạt lấy Băng Hỏa Long Tu quả ra khỏi ngọc bàn.
Mục tiêu bị đoạt thế nhưng Tiêu Viêm lại không kịp phản ứng. Lẳng lặng nhìn về cái ngọc bàn rỗng tuếch, lúc sau giống như bị điện giật mạnh mẽ xoay người lại ánh mắt mang theo vài phần hoảng sợ nhìn về phía bên cạnh.
Nhìn thấy bên cạnh mình chính là chủ nhân của đôi tay nhỏ bé kia, Tiêu Viêm khóe miệng nhất thời có chút run rẩy.
Xuất hiện bên cạnh Tiêu Viêm chỉ là một tiểu bạch y cô nương mười hai mười ba tuổi với mái tóc thắt bím dài màu tím , khuôn mặt của nàng trắng bóc, bộ dáng như hoa như ngọc, chớp chớp đôi mắt đen to giống như một loại ma lực nhìn về phía Tiêu Viêm khiến cho hoảng sợ trong lòng Tiêu Viêm nhất thời tiêu tán đi .
Tiêu Viêm có chút giật mình, ánh mắt cấp tốc dời xuống phía dưới liền phát hiện ra trên tay trái của tiểu cô nương đang cầm một gốc cây giống như một loại kim chúc màu vàng, còn tay kia đang gắt gao cầm lấy mục tiêu chuyến đi này của hắn Băng Hỏa Long Tu quả.
Con mắt chớp chớp, hồi tưởng lại một màn vừa rồi, trong lòng Tiêu Viêm nảy lên một chút khiếp sợ, tiểu cô nương này không ngờ lặng lẽ đứng bên cạnh mà mình không hề hay biết, nếu lúc trước nàng không duỗi tay cầm lấy Băng Hỏa Long Tu quả, chỉ sợ đến giờ Tiêu Viêm vẫn như cũ mảy may không biết gì…
Tiểu bạch y cô nương mở to đôi mắt vô tội của mình nhìn Tiêu Viêm một hồi lâu, sau đó đột nhiên cầm lấy cái gốc cây giống như một loại kim chúc bỏ vào miệng nhỏ, dĩ nhiên là muốn cắn một miếng.
– Không được
Nhìn thấy tiểu cô nương hành động như vậy Tiêu Viêm hốt hoảng hô lên một tiếng, hắn nhận thức được đó là một loại dược liệu quý hiếm có tên là Kim Cương Bồ, bản thể của nó cứng như kim thiết, đừng nói là dùng răng cắn, cho dù là dùng hỏa diễm bình thường nung chảy nó cũng không được.
Thế nhưng đối với tiếng quát của Tiêu Viêm, tiểu cô nương lại không để ý đến chút nào, dùng hàm răng trắng bóng chắc khỏe của mình cắn xuống. Một âm dập vỡ thanh thúy liền vang lên quanh phòng.
Nhìn mặt trên Kim Cương Bồ xuất hiện một lỗ thủng nhỏ, Tiêu Viêm không khỏi ngây dại, tại lỗ nhỏ có thể thấy vết tích của dấu răng. Một chất lỏng màu vàng kim theo lỗ hổng chảy ra ngoài rơi xuống bạch ngọc bản trông cực kì chói mắt.
“Kẽo kẹt, kẽo kẹt. . .”
Tiểu cô nương miệng không ngừng cắn, từng giọt chất lỏng màu vàng kim theo khóe miệng tràn ra ngoài. Kim cương bồ rắn chắc như kim thiết vậy mà ở trong miệng của tiêu cô nương lại chẳng khác gì một thức ăn bình thường dễ dàng bị cắn nát, cuối cùng nuốt hết vào bụng.
Thần sắc ngây dại kéo dài một hồi lâu cuối cùng chậm rãi thu lại, nhìn khóe miệng của tiểu bạch y cô nương vẫn còn vương lại một chút chất lỏng vàng óng ánh, Tiêu Viêm không khỏi có chút đau lòng, đây không phải là quá lãng phí sao.
Dùng bàn tay tùy ý chùi đi chất lỏng vàng óng trên miệng, bạch y tiểu cô nương liền mở cập mắt to tròn đen nhánh có chút mơ hồ lạnh lùng của mình liếc về phái Tiêu Viêm. Sau đó nàng tiếp tục dùng cái tay còn lại của mình cầm lấy Băng Hỏa Long Tu quả, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, xem ra cũng là muốn cắn thử thứ này một miếng.
Hành động của tiểu cô nương nhất thời làm cho Tiêu Viêm hồn vía lên mây. Băng Hỏa Long Tu quả này khó khăn lắm mới tìm được, nếu như để cho nàng như vậy ăn mất, thì không biết đến khi nào mới tìm lại được quả thứ hai?
– Đừng ăn!
Tiêu Viêm một lần nữa kêu lên, bàn tay vội vàng đưa về trước mặt tiểu cô nương muốn đoạt lại Băng Hỏa Long Tu quả.
Bàn tay vừa mới đưa ra thì liền bị tiểu cô nương kia nhanh như chớp dùng hai ngón tay trắng như tuyết của mình nhẹ nhàng kẹp lấy
Mặc dù cử động của tiểu cô nương xem ra có chút nhẹ nhàng, thế nhưng sau khi bị hai ngón tay kia kẹp vào, sắc mặt Tiêu Viêm chợt biến đổi, nét hoảng sợ có chút nhịn không được hiện lên. Tiểu cô nương này đến tột cùng là loại quái vật gì? Chỉ mới chừng này tuổi mà đã sở hữu thực lực của một đấu vương cường giả. Ý niệm trong lòng xoay chuyển rất nhanh, Tiêu Viêm liền cảm giác được sau lưng của mình đã tràn đầy mồ hôi lạnh.
Sau khi kẹp lấy bàn tay của Tiêu Viêm, bạch y tiểu cô nương hướng về phía Tiêu Viêm, từ cái miệng nhỏ nhắn của tiểu hài từ phát ra một thanh âm non nớt êm tai có phần lạnh lùng, mà không biết có phải gặp ảo giác hay không Tiêu Viêm cảm thấy âm thanh non nớt này còn có một chút sát ý…
– Ngươi muốn cướp đồ của ta đúng không?