Khi Tiêu Viêm vừa trở lại Bàn Môn thì vừa vặn gặp Ngô Hạo Hổ Gia. Hai người nhìn thấy Tiêu Viêm sắc mặt âm trầm thì liếc mắt nhì nhau một cái, không rõ là ai đã đem cái tên khuôn mặt thường xuyên tươi cười này chọc giận rồi.
Ánh mắt Tiêu Viêm lơ đãng, nhìn vào chẳng đoán ra được gì, Hổ Gia nhịn không được, thấp giọng hỏi: “Huân Nhi đâu?”
Tiêu Viêm cước bộ dừng lại một chút, rồi chậm rãi thở ra một hơi, nói: “Đi rồi.”
“Đi rồi?” Nghe vậy, Ngô Hạo cùng Hổ Gia nhất thời ngẩn ra, thần tình kinh ngạc: “Đi đâu, khi nào thì trở về? “
“Nàng trở về gia tộc, về sau sợ là không thể quay lại.” Tiêu Viêm dừng tại cửa phòng, nhàn nhạt nói một tiếng, lặng thinh đẩy cửa vào, sau đó thình thịch một tiếng, cửa phòng bị đóng lại thật mạnh.
Ngô Hạo cùng Hổ gia chăm chăm nhìn cánh cửa đóng chặt kia, môt lúc lâu sau mới có chút tiếc nuối thở dài một hơi, trải qua một thời gian ở chung lâu như vậy, hai người đối với cô gái luôn nhu hòa mỉm cười kia, hay cơ hồ là tất cả mọi người trong Bàn Môn đều có cảm giác kính yêu cùng tôn sùng, nay chợt nghe thấy nàng rời đi, tự nhiên trong lòng mọi người đều cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
“Ai, tin tức này nếu truyền ra ngoài, sợ rằng sĩ khí không ít thành viên Bàn Môn sẽ tụt xuống mất.” Thật lâu sau, Hổ Gia thở dài một hơi, nói.
Ngô Hạo cười gật đầu, thấp giọng nói: “Khó trách, ta luôn cảm giác được Huân Nhi gần đây có điểm kì quái, nguyên lai là sắp phải rời đi a”
“Ta sợ Tiêu Viêm trong lòng cũng không chịu nổi a.” Hổ Gia bất đắc dĩ buông tay, chợt xoay người đi ra bên ngoài, nói: “Quên đi, không nên quấy rầy hắn, cứ để hắn yên tĩnh a.”
Ngô Hạo gật đầu, không biểu lộ cảm xúc gì đi theo sau.
Trong căn phòng nhỏ nhàn nhạt mùi thơm của thiếu nữ lưu lại, Tiêu Viêm nằm trên chiếc giường mềm mại, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng xuất hiện hình ảnh một cô gái động lòng người nhất kia cau mày cười, như dao khắc thật sâu trong tâm tưởng hắn.
Khi nàng còn ở bên, hắn thật ra chưa từng có cảm giác như vậy, hiện giờ nàng đã đi xa rồi, cỗ cảm xúc kia mới từ trong sâu thẳm bên trong tâm trí hắn len lỏi mà ra. Cảm giác giống như tẩu hỏa nhập ma vậy, cứ quanh quẩn trong đầu liên miên không dứt. Tiêu Viêm hít sâu một hơi, giờ hắn biết cái hình ảnh kia, sợ là sẽ bám theo hắn suốt cả cuộc đời này. “Ta sẽ đi tìm ngươi cả cuộc đời này”, Tiêu Viêm nắm chặt tay lại, nhủ thầm nhưng thanh âm cứ vang lên trong phòng.
Sau một thời gian ngắn yên tĩnh, ngày hôm sau, nội viện lại trở nên náo nhiệt, bởi vì hôm nay mười người đứng đầu cường bảng sẽ tiến vào Thiên phần luyện khí tháp tầng dưới cùng để tiếp thụ căn nguyên tâm hỏa phân thể. Người trong nội viện đều rõ, chỉ cần chịu qua được lại phân thể này, cơ hồ về sau sẽ dễ dàng tấn giai Đấu vương hơn, loại cơ hội này chỉ có thể ngộ không thể cầu, đủ để làm cho bất cứ ai cũng phải lóa mắt.
Bên trong Bàn Môn, một đoàn thành viên vây quanh phía trước tiểu lâu các, nhìn cửa phòng đóng chặt, cúi đầu nói nhỏ khe khẽ.
“Dát chi!”
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, cửa phòng đóng chặt đột nhiên vang lên một tiếng rất nhỏ, tất cả âm thanh khe khẽ bây giờ đều ngưng lại, từng đạo ánh mắt nóng bỏng cùng tôn sùng chằm chằm nhìn về cửa phòng.
Tại nơi tất cả ánh mắt nóng cháy kia nhìn chăm chú, một hắc bào thanh niên chậm rãi đi ra, nhìn khuôn mặt ấm áp kia, tất cả thành viên Bàn Môn đều có môt loại cảm giac phấn chấn, hiện giờ Bàn Môn chính là bang phái đứng đầu, nhất cử nhất động của Tiêu viêm đều tác động đến tinh thần của Bàn Môn, mặc kệ gặp loại đối thủ nào, chỉ cần hắn không bại, như vậy Bàn Môn mọi người đều sẽ có ý chí chiến đấu vô cùng kiên định.
Nhìn Tiêu Viêm khôi phục lại thần sắc trước kia, Ngô Hạo cùng Hổ Gia cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu người này vẫn như ngày hôm qua, âm trầm, cô đơn…sợ rằng tâm tình mọi người ở đây sẽ vô cùng xấu a.
Ánh mắt nhìn chung quanh quảng trường, tầm mắt Tiêu viêu lướt về phía chỗ thành viên Bàn Môn nào, người đó sẽ là không tự chủ được ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt nóng cháy đầy kích động.
Tiêu Viêm mỉm cười, chậm rãi giơ tay lên, sau chợt hạ xuống, thanh âm ngắn gọn rõ ràng: “Đi!”
Nói xong, Tiêu Viêm cước bộ dẫn đầu, hướng cửa Bàn Môn bước ra, sau đó, rất nhiều thàn viên Bàn Môn chậm rãi theo sát sau.
Đội quân lớn như vậy hành tẩu trong viện, tự nhiên gây ra xôn xao không nhỏ, từng đạo ánh mắt từ bốn phía hướng đến, khi bọn hắn nhìn thấy đầu lĩnh hắc bào thanh niên kia, nhất thời giật mình, chợt hiện vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn theo. Khí thế Bàn Môn tăng vọt trong lòng mọi người.
Hiện giờ Bàn Môn bởi đan dược duyên cớ, dĩ nhiên chân chính lũng đoạn thị trường đan dược trong nội viện. Hơn nữa, theo thực lực Bàn Môn tăng cường, Dược bang kia ngày càng khó cùng Bàn Môn tranh đoạt. Hỏa năng sung mãn khiến cho loại chế độ thưởng phạt Hỏa năng đặc thù của Bàn Môn càng hoàn thiện, bởi vậy bên trong nội viện, cho dù một ít người sớm đã gia nhập thế lực khác, cũng đối với đãi ngộ của thành viên Bàn Môn hâm mộ vô cùng.
Một đoàn người chậm rãi thẳng đến Thiên phần luyện khí tháp, ven đường cũng gặp qua vài ba thế lực khác, bất quá thanh thế so với Bàn Môn không thể nghi ngờ là yếu hơn rất nhiều.
Tuy rằng các thế lực khác thủ lĩnh cũng là nằm trong mười người đầu, bất quá Tiêu Viêm có thể đem cả Liễu kình đánh trọng thương, đứng trước hắn không ai dám có chút ngạo ý, dù sao bọn họ đều rõ ràng, nếu Tiêu Viêm cùng Liễu Kình không vì lưỡng bại câu thương mà tham gia đến cuối, chỉ sợ hai người đều bài danh 3 người đầu.
Sắp tới Thiên phần luyện khí tháp, Tiêu Viêm cũng dồng dạng gặp Lâm Tu Nhai dẫn theo một đám người, song phương gặp mặt, đều là ngẩn người ra, rồi chợt cười vang tiếp đón nhau.
Vừa lúc tiếp đón,Tiêu Viêm ánh mắt đảo qua đám người phía sau Lâm Tu Nhai, tính ra chỉ vẻn vẹn có hai mươi người, nhưng trong lòng thầm khen một tiếng. Họ nhân số tuy kém so với Bàn Môn nhiều, nhưng hơi thở đều là ẩn lại, trong mắt lấp lóe tinh quang, cả người khí thế ngưng tụ, thực lực đều ít nhất là nhất tinh Đấu Linh.
“Nói vậy đây chính là Nanh sói nổi tiếng nội viện a, người không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều có thể lấy môt địch mười, đây mới là chân chính tinh nhuệ a.”
Khi Tiêu viêm đánh giá Nanh sói phía sau Lâm tu nhai, Lâm Tu Nhai cũng liếc mắt nhìn bên cạnh Tiêu Viêm, nhưng không thấy bóng dáng đã khắc sâu trong tâm trí hắn, trong mắt lập tức hiện lên một chút thất vọng. Hắn cùng Tiêu Viêm chuyện trò cười nói, rồi bước nhanh tới đỉnh tháp đã xuất hiện ở cuối tầm mắt kia.
Khi Tiêu Viêm dẫn người đến Thiên phần luyện khí tháp, nơi này bên ngoài đã sớm tấp nập xôn xao, bởi vì hôm nay mười người đứng đầu cường bảng tiến vào tầng dưới cùng của Thiên Phần luyện khí tháp nơi mà nội viện đã cấm các đệ tử khác tiến vào. Tuy rằng trong lòng mọi người có chút không đồng ý, nhưng cũng hiểu được đây là quy củ lâu đời, khó có thể thay đổi.
Đám người Tiêu viêm xuất hiện liền được mọi người chú ý đến. Danh vọng Tiêu Viêm bây giờ không thấp hơn so với Lâm Tu Nhai, tự nhiên trong nháy mắt liền bị mọi người nhận ra. Lập tức trong đám người đủ loại thanh âm vang lên.
Không để ý tới những thanh âm ầm ỹ này, đám người Tiêu Viêm dựa vào số đông, trực tiếp như thanh đao nhọn đâm vào đám người mở đường ra, cuối cùng nghênh ngang đi tới bãi đất trống trước cửa Thiên phần luyện khí tháp.
Ngoài cửa Thiên Phần luyện khí tháp có một mảnh đất trống trải, bất quá nơi này chỉ dành cho những thế lực có thực lực sử dụng. Bàn môn hiện giờ hoàn toàn có đủ tư cách này, bởi vậy đoàn người cũng không khách khí trực tiếp tìm một nơi xếp bằng ngồi xuống.
Ngồi trên đất, Tiêu Viêm nhìn đám đông đang chen nhau đứng chật chội kia, không khỏi có chút cảm thán. Hơn nửa năm trước, hắn cũng chỉ có tư cách đứng ở bên ngoài đó, hâm mộ nhìn các thế lực tại nơi này chiếm lấy vị trí tốt nhất để ngồi, không nghĩ tới hiện giờ, hắn lại đổi vị trí so với lúc xưa.
“Hắc, Liễu Kình, tên đócũng tới rồi!” Thân ảnh Lâm Diễm đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tiêu Viêm, đặt mông ngồi xuống hướng hắn bĩu môi nói nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, ánh mắt liền quét tới. Quả nhiên, tại đám đông bỗng xôn xao hẳn lên, một đám người hùng hổ xông vào thẳng hướng đến cửa Thiên Phần luyện khí Tháp. Đầu lỉnh của đám người đó, lưng đeo Đại liệt sơn thương, Liễu Kình, phía sau là Liễu Phỉ, Diêu Thịnh cùng một đám người dáng người có chút cường tráng, nhưng khí thế không thể so cùng Nanh sói của Lâm Tu Nhai.
Tiêu Viêm nhìn chăm chú vào Liễu Kình, hắn cũng như có cảm ứng, hơi nghiêng đầu, ánh mắt hướng về hắc bào thanh niên đang ngồi xếp bằng kia.
Bốn mắt đối nhau, cước bộ Liễu kình dần dần chậm lại, mắt nhìn chăm chăm về một phía. Hành động này tự nhiên khiến cho mọi người chú ý. Vì vậy, từng đạo ánh mắt lại chuyển dời lên người Tiêu Viêm.
Nhìn thấy hai vị đối thủ có thể nói là oan gia ngõ hẹp đang đối mặt nhìn nhau, tiếng ồn ào chung quanh nhất thời yên lặng đi rất nhiều.
Đám đông chung quanh nhìn chăm chú. Liễu Kình thoáng chần chờ một chút, rồi liền dẫn người chậm rãi hướng Tiêu Viêm đi tới.
Phía sau Tiêu Viêm, mọi người Bàn Môn nhìn thấy Liễu Kình dẫn người đến, nhất thời đều khẩn trương, ánh mắt biểu lộ địch ý, trực tiếp rút vũ khí ra.
Hành động của song phương lập tức làm cho thanh âm chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, hồi hộp nhìn hai phương thế lực như sắp triển khai chiến đấu sống mái với nhau.
Cách còn khoảng mười thước, Liễu Kình liền dừng cước bộ lại, vung tay lên. Đám đại hán hùng hổ kia nhất thời đều dừng lại, nhanh gọn đứng chỉnh tề, rất có khí thế.
Liễu Kình mang theo Liễu Phỉ, Diêu Thịnh, chậm rại tiến tới trước mặt Tiêu Viêm. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt đang tươi cười kia. Thanh âm trầm tháp nói: “Ngươi rất mạnh, ta đã xem thường ngươi.”
Tiêu Viêm cười cười, hướng về phía Liễu Kình chấp tay, nói: “May mắn mà thôi.”
“Trong chiến đấu không tồn tại may mắn” Liễu Kình nhàn nhạt nói, ánh mắt chợt có chút nỏng bỏng hướng Tiêu Viêm, nói: “Bất quá, từ giờ trở đi, đối thủ của ta lại có thêm một người. Điều này đối với ta mà nói, là môt đại hỷ sự. Về sau khi có dịp, ta sẽ tìm ngươi tỷ thí lại.”
Liễu Kình nói xong cũng không đợi Tiêu Viêm đáp lời lại, liền xoay người mang người đi đến địa phương không xa đó chờ đợi cửa mở.
Nhìn Liễu Kình đi, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu: Người này, nguyên lai thật là phiền toái. Sau khi Liễu Kình dẫn người đến không lâu, lại có thêm một số đám người tới. Cuối cùng gần nửa giờ sau, hai bên tả hữu, đột nhiên có tiếng xé gió vang trời. Vài đạo thân ảnh già nua thoáng hiện ở ngoài cửa tháp, trong đó có một người dẫn đầu, chính là đại trưởng lão Tô Thiên.
“Ha hả, xem ra mọi người đã đến đông đủ, vậy ta cũng không nhiều lời.” Tô Thiên đảo mắt nhìn chung quanh môt vòng, rồi cũng không nói nhiều liền vung tay lên. Cánh cửa tháp nặng nề đột nhiên vang lên một trận thanh âm “Dát chi”, rồi từ từ mở ra.
“Mười một người đứng đầu cường bảng, theo ta tiến vào. Những người khác không được phép. Nếu vi phạm, trong vòng nửa năm, đừng nghĩ đến chuyện tiến vào trong đó.” Tô Thiên nhàn nhạt nói một tiếng, cũng không để ý tới mọi người bị hình phạt nghiêm khắc này làm cho kinh hãi thối lui, xoay người tiến vào trong tháp.
Nhìn bóng dáng Tô Thiên, Tiêu Viêm đứng dậy trong từng đạo ánh mắt hâm mộ, dẫn đầu tiến vào trong Thiên phần luyện khí tháp!