TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Phá Thương Khung
Chương 1205: Dịch Trần.

Phía bên ngoài Đan Tháp là một quảng trường được làm bằng đá hoa cương. Ngày thường, nơi này kẻ đến người đi, dòng người dường như chưa bao giờ dứt, mà đây cũng là một nơi có nhân khí khá thịnh vượng của Thánh Đan Thành.

Tuy nhiên, vào thời điểm này, quảng trường vốn dĩ người qua kẻ lại không dứt này lại tụ tập thành một đám đông, giữa đám đông có một khoảng đất trống, nơi đó có gần trăm người đang đứng sừng sững thẳng tắp như những cây trường thương, mơ hồ phát ra khí tức lạnh lẽo tràn ngập làm cho không ít người đứng xung quanh thoáng chút biến sắc. Đám người này nhìn qua đã biết không phải dạng tầm thường, hiện giờ gióng chống khua chiêng đi đến nơi này rõ ràng là lai giả bất thiện*.

“Hình như là người của Huyền Minh Tông?”

“Lão giả áo xám cầm đầu kia có phải Huyền Thiên Nam – tông chủ của Huyền Minh Tông không? Không ngờ ngay cả lão quái vật này cũng tự thân xuất mã, rốt cuộc là bọn họ muốn làm gì?”

“Nghe nói là vì Tiêu Viêm, theo lời đồn đãi thì lúc còn trong Đan giới, thiếu tông chủ Huyền Minh Tông là Thần Nhàn đã bị Tiêu Viêm giết chết, lão quái vật lần này đến đây hẳn là để báo thù a.”

“Khó trách bọn họ lại tỏ ra đằng đằng sát khí như vậy, chuyện hôm nay xem ra không dễ giải quyết rồi.”

Nghe được những âm thanh bàn luận xôn xao xung quanh, ánh mắt vị lão giả áo xám liền trở nên âm hàn, lần lượt đảo qua đám người đang nghị luận, nơi nào bị ánh mắt hắn quét trúng, mọi người đều cảm thấy trong lòng chợt lạnh, vội vàng ngậm miệng lại. Huyền Minh Tông không phải là một thế lực dễ đối phó, chỉ cần một lời không hợp là bọn họ sẽ rút đao xử lý, đây là chuyện cũng không hiếm gặp. Vả lại, với tính cách có thù tất báo của bọn họ, nếu ai đắc tội thì kết cục cuối cùng sẽ rất thê thảm.

“Thần tông chủ, nơi này là Đan Tháp, giờ ngươi mang theo nhiều người đằng đằng sát khí đến nơi này cuối cùng là muốn làm gì?”

Đang lúc mọi người kinh sợ dưới ánh mắt âm trầm của Thần Thiên Nam thì chợt có một tiếng quát lạnh truyền ra từ Đan tháp, một thân ảnh già nua dẫn phần đông cường giả của Đan Tháp xuất hiện, sau đó đứng trên sân rộng. Ánh mắt mọi người chuyển qua, thì ra đó là Đại trưởng lão Khâu Lăng của Đan tháp.

“Khâu trưởng lão, ngươi đừng mang Đan Tháp ra doạ lão phu, người khác còn sợ chứ lão phu đây chẳng ngán gì đâu.” Thần Thiên Nam lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Khâu Lăng, nói: “Con trai ta chết trong tay Tiêu Viêm, hôm nay lão phu nhất quyết phải bắt hắn chôn cùng!”

Khâu Lăng không chút nhún nhường, nhíu mày trầm giọng phản bác: “Ngày trước đã nói với ngươi rồi, chuyện này ngươi đáng lẽ phải đi tìm Mộ Cốt lão tạp mao của Hồn Điện.”

“Mộ Cốt lão tạp mao kia có trách nhiệm, nhưng Tiêu Viêm cũng là một trong những hung thủ sát hại con trai ta, chỉ cần giao hắn ra đây, lão phu liền lập tức rời đi!”

“Ngươi cho rằng Đan Tháp là cái gì, ngươi nói mang người giao nộp liền phải mang ra giao nộp hay sao? Thần Thiên Nam ngươi còn chưa có tư cách đó đâu!” Nhìn thấy vị lão giả áo xám tỏ ra nhất mực ngoan cố, Khâu Lăng cũng giận dữ quát.

“Khâu trưởng lão thật uy phong, Huyền Minh Tông tốt xấu gì cũng là một trong hạ tam tông phụ thuộc vào Thiên Minh Tông chúng ta. Nếu như người đứng đầu một tông có thù mà không thể báo, ngày sau sẽ còn ai chịu tin phục Thiên Minh Tông ta?”

Tiếng quát lạnh của Khâu Lăng vừa mới vang lên thì bỗng có một đạo thân ảnh chậm rãi bước ra từ phía sau Thần Thiên Nam, cười nhạt nói.

“Ngươi là?”

Hai mí mắt của Khâu Lăng hơi híp lại nhìn người vừa bước ra, người này tuổi cũng không lớn, dáng người cao to, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, có phần giống con gái. Nhưng ở giữa trán mơ hồ ẩn hiện chút lệ sắc, làm cho bộ dáng xuất sắc kia nhìn có chút âm lãnh.

“Thiên Minh Tông, Dịch Trần.”

Tuấn mỹ nam tử nở nụ cười, khí độ có phần bất phàm. Nhưng khi danh tự vô cùng đơn giản được truyền ra thì lại làm cho mọi người cảm nhận được một luồng sát ý lạnh lẽo chạy qua thân thể.

“Thiên Minh Tông Dịch Trần?”

Nghe thấy thế, Khâu Lăng cũng hơi sững sờ, chợt như nhớ ra điều gì đó, hai chân mày cũng tự nhiên nhíu chặt lại.

“Dịch Trần? Chẳng lẽ người này là Dịch Tu La của Thiên Minh Tông?”

Mọi người xung quanh cũng vì tên của tuấn mỹ nam tử mà nổi lên từng trận bàn tán xôn xao, ánh mắt nhìn về phía hắn hiện lên vẻ sợ hãi khó có thể che dấu. Như thể Dịch Trần này là một loại Hồng Hoang mãnh thú hung tàn vậy.

Danh tiếng Dịch Tu La ở Trung Châu là không hề nhỏ, hơn nữa người này bằng vào vô số lần sát phạt đẫm máu mà tích luỹ nên hung danh. Trong khu vực thống trị của Thiên Minh Tông, hung danh Dịch Tu La đủ để khiến cho người nghe cảm thấy thất kinh hồn bạt vía.

So sánh với hung danh này, nếu Tiêu Viêm không giành được ngôi vị quán quân của đan hội, thì còn lâu mới bằng được với hắn.

Dịch Trần được xưng tụng là đệ tử xuất sắc nhất của Thiên Minh Tông trong vòng trăm năm nay. Đương nhiên, bằng vào địa vị hiện giờ của hắn tại Thiên Minh Tông, cho dù là một số trưởng lão nhìn thấy hắn cũng phải tỏ vẻ cung kính. Ai cũng biết thực lực của hắn, thêm vào thủ đoạn độc ác khi ra tay, sau này đương nhiên sẽ trở thành tông chủ đời tiếp theo của Thiên Minh Tông. Tuy trong tông vẫn còn có những người có khả năng cạnh tranh nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa có ai dám. Ngay cả tông chủ Thiên Minh Tông cũng cảm thấy lạnh lẽo vì những thủ đoạn tàn nhẫn độc ác của hắn.

Thực lực của Dịch Trần cũng chẳng kém cạnh gì hung danh của hắn, cách thức bồi dưỡng đệ tử của Thiên Minh Tông sặc mùi huyết tinh cùng tàn khốc. Tương truyền rằng mỗi một đời đệ tử chân truyền khi tu luyện đến một cấp độ nhất định sẽ phải đi vào cấm địa của tông môn. Ở nơi đó, sư huynh đệ đều phải thủ túc tương tàn, cứ như vậy đến khi chỉ còn một người rời khỏi cấm địa mới có thể trở thành đệ tử hạch tâm chân chính của tông môn. Thêm nữa, công pháp tu luyện của Thiên Minh Tông cũng cực kỳ tàn nhẫn và bá đạo, bọn họ có thể mạnh mẽ cắn nuốt đấu khí của người khác, với điều kiện đầu tiên là phải cắn nuốt huyết nhục cùng một lúc.

Mà những người có thể từ trong cấm địa đi ra tự nhiên trên người sẽ tràn ngập mùi vị của huyết tinh. Cũng bởi vì đấu khí của những sư huynh đệ đã vĩnh viễn nằm lại trong cấm địa, theo sau đó chính là huyết nhục, tất cả đều trở thành vật đại bổ cho người thắng cuộc cuối cùng.

Dịch Trần chính là người duy nhất đi ra từ cấm địa trong đời đệ tử này, cộng thêm việc mấy năm nay hắn tại xung quanh Thiên Minh Tông chém giết liên miên, cường giả chết ở trong tay của hắn nhiều không đếm hết. Thực Lực của hắn cũng vì chém giết quanh năm mà nhanh chóng tăng mạnh, cho tới bây giờ đã trở thành một trong những người khoảng ba mươi tuổi đã đạt đến Đấu Tông đỉnh phong trong lịch sử của Thiên Minh Tông, hơn nữa còn có xu thế bước một chân vào cấp độ Đấu Tôn.

Nếu như nói Hồn Điện quỷ dị khó lường thì Thiên Minh Tông chính là máu tanh, tàn nhẫn. Nhưng cuộc sống trên thế gian này chính là yếu thì chết, mạnh thì sống. Chẳng qua sự tàn nhẫn của Thiên Minh Tông này lại được tăng lên rất nhiều. Hơn nữa, Thiên Minh Tông ngày càng trở nên mạnh mẽ đã chứng minh việc họ lựa chọn phương pháp tàn nhẫn này cũng có thể xem là một phương pháp đặc biệt.

Tất nhiên, từ việc Thiên Minh Tông cắn nuốt huyết nhục của người khác để gia tăng thực lực của bản thân thì có thể thấy rằng công pháp mặc dù bá đạo, nhưng cũng sẽ để lại di chứng không hề nhỏ chút nào. Người tu luyện công pháp này đạt tới đỉnh phong đều không có ngoại lệ, cuối cùng sẽ bị công pháp phản phệ ngược trở lại dẫn đến tử vong một cách thê thảm. Chính vì vậy, công pháp loại này chính là chất xúc tác dần hút khô sinh mệnh lực của người tu luyện. Tuy đạt được lực lượng to lớn chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng ít ra cũng đã từng có một phút huy hoàng rực rỡ. Có lẽ đó chính là suy nghĩ trong lòng tông chủ Thiên Minh Tông các đời trước.

“Khâu trưởng lão, việc này cũng xem như là chuyện cá nhân, mối thù giết con tất nhiên phải báo. Nếu Đan tháp nhúng tay vào thì có vẻ không ổn a.”

Đối với những tiếng bàn luận xôn xao xung quanh, vẻ tươi cười trên khuôn mặt tuấn mỹ của Dịch Trần cũng không có chút nào dao động, ánh mắt thủy chung nhìn thẳng vào Khâu Lăng.

“Lão phu đã sớm nói qua, hung thủ giết chết Thần không phải là Tiêu Viêm, mà là Mộ Cốt lão nhân. Các ngươi tìm lầm thủ phạm rồi.” Khâu Lăng trầm giọng nói.

“Nếu như không phải bị Tiêu Viêm đánh đến trọng thương thì bọn chúng cũng có thể chạy thoát khỏi độc thủ của Mộ Cốt lão nhân. Dù thế nào thì chuyện cũng liên quan đến hắn, nếu hôm nay không thể cho ta một lời giải thích, Huyền Minh Tông tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định.” Thần Thiên Nam ánh mắt âm hàn như độc xà, âm trầm nói.

“Ngươi đang uy hiếp Đan Tháp ta?” Khâu Lăng sắc mặt trầm xuống, âm thạnh lạnh lùng quát.

“Ài, Khâu trưởng lão, mấy năm gần đây Đan Tháp cùng Hồn Điện đối đầu, nhưng Thiên Minh Tông ta vẫn luôn duy trì sự trung lập, nếu như có một vài việc giải quyết không được ổn thoả thì có lẽ chúng ta sẽ âm thầm liên minh với Hồn Điện, ta nghĩ chuyện này cũng không tốt lành gì với Đan tháp đâu.” Dịch Trần than nhẹ một tiếng, nói.

Lần này đến lượt Khâu Lăng thoáng có chút biến sắc, lời này nếu như do người khác nói ra có lẽ hắn sẽ không để ý đến, nhưng kẻ đó lại là Dịch Trần, người trên cơ bản đã được chọn làm tông chủ Thiên Minh Tông đời tiếp theo. Như vậy, lời của hắn không thể không có thêm chút sức nặng, tuy nói rằng Đan Tháp mạnh mẽ, nhưng nếu xảy ra xung đột với một thế lực mạnh như Thiên Minh Tông, lại thêm Hồn Điện như hổ rình mồi thì mọi việc sẽ rất rắc rối.

“Lời nói như vậy xin khuyên các hạ ít nói ra thì tốt hơn, còn nữa, lấy thân phận của Thần tông chủ lại đi đối phó với một kẻ hậu bối, nếu chuyện này truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ mất hết thể diện phải không?” Khâu Lăng trầm giọng nói.

“Lão phu mặc kệ cái gì mà vãn bối hay trưởng bối…”

Thần Thiên Nam cười lạnh một tiếng, nhưng còn chưa kịp nói tiếp thì Dịch Trần ở bên cạnh dã đưa tay ngăn hắn lại, sau đó mỉm cười đáp lại một câu: “Nếu như Khâu trưởng lão đã nói vậy thì thế này đi, nể mặt Đan Tháp, hôm nay chúng ta sẽ không tiếp tục mạnh mẽ đòi người nữa.”

Nghe vậy, Thần Thiên Nam có chút sửng sốt, nhưng lại nhìn thấy khoé miệng Dịch Trần hiện lên nụ cười lành lạnh. Mà ngay sau khi thanh âm của hắn vang lên, đấu khí hùng hồn mênh mông cuồn cuộn bỗng nhiên trào dâng trong mảnh thiên địa này.

“Tại hạ hôm nay rất mong muốn khiêu chiến người đã đạt được ngôi vị quán quân của đan hội. Tiêu Viêm bằng hữu, không biết người có thanh danh vang dội như ngươi có can đảm để tiếp nhận hay không?”

Trong lòng chửi thầm một tiếng, Khâu Lăng vừa muốn quát lên thì đã nhìn thấy không gian trước mặt đột nhiên hơi bị bóp méo, một thân ảnh gầy gò như ẩn như hiện chậm rãi xuất hiện trước những ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, lập tức trong lòng Khâu Lăng thầm kêu không ổn. Thân ảnh kia dần dần hiện ra, tiếng cười khẽ vang lên nhẹ như một cơn gió quanh quẩn trên sân rộng.

“Nếu các hạ đã có ý như thế, Tiêu Viêm ta nếu như còn tránh lui thì e rằng danh dự vô địch đan hội của Đan Tháp sẽ bị ta bôi nhọ mất, nếu đã như vậy, cuộc chiến này… Ta tiếp nhận.”

__________________________________

*Lai giả bất thiện: Người đến không có ý tốt

| Tải iWin