TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Phá Thương Khung
Chương 1215: Giết Chóc

Đối với tiếng gầm phẫn nộ của tử y tôn giả, Tiêu Viêm vẫn làm như không nghe thấy. Thân hình như sấm sét lao vào cự điện. Vài cái chớp mắt là đã biến mất phía cuối hành lang

Thấy vậy, khuôn mặt tử y tôn giả run lên, vừa muốn gầm lên thì quyền phong hung hãn đã đánh tới làm cho lão tối tăm mặt mũi, vội vàng nghênh chiến. Khôi lỗi màu vàng nhạt trước mặt khiến lão cảm nhận được áp lực, nếu không cẩn thận ứng chiến, chỉ sợ hôm nay sẽ lành ít dữ nhiều.

Trong lòng xẹt qua ý niệm này, đấu khí mênh mông trong người lão cũng bắt đầu chuyển động. Một sợi xích đen nhánh trượt ra từ trong tay áo, sau đó hung hăng cuốn về phía Thiên Yên Khôi.

Khi bên ngoài đang phát sinh đại chiến thảm khốc thì lúc này Tiêu Viêm đã lao vào phía trong cự điện. Trên đường tuy gặp không ít cường già của Hồn Điện, nhưng chưa kịp ra tay đã bị kình khí mạnh mẽ chấn cho hộc máu văng ngược ra. Thành ra lúc này không ai dám tiến lên ngăn cản hắn.

“Tiểu tử, dám xông vào Hồn Điện ta, muốn chết phải không?”

Tuy nói nơi này chỉ là một phân điện mà thôi, nhưng lực lượng phòng thủ tại đây cũng chỉ yếu hơn vài thế lực nhất lưu ở Trung Châu một chút. Tiêu Viêm xông vào không bao lâu là đã có thêm người ngăn cản. Bốn đạo thân ảnh lướt đến ngăn trước mặt hắn, khí đen tràn ra, khí tức cường hãn tràn ngập. Nhìn khí tức này, không ngờ cả bốn người đều là cường giả đã đạt tới lục tinh, thậm chí thất tinh Đấu Tông.

“Thằng khốn, đứng lại cho bản hộ pháp!”

Bốn người vừa hiện thân liền có một người bắt đầu công kích. Khói đen tản đi, để lộ một khuôn mặt già nua, ánh mắt âm trầm nhìn Tiêu Viêm đang lướt tới, quát lạnh

Tiếng quát vừa dứt, bốn người cũng không nói nhảm thêm nữa, đồng thời ra tay. Khói đen nồng đậm bùng phát ra từ cơ thể họ, sau đó hội tụ thành một hắc sắc cự mãng hơn mười trượng. Con cự mãng này ngửa mặt lên trời rống một tiếng rồi quất đuôi một cái, mang theo sức gió cực lớn, hung hăng lao về phía Tiêu Viêm.

Hắc sắc cự mãng lướt qua, mặt đất cứng rắn phía dưới cũng bị phong áp phá vỡ thành vô số bụi phấn, từng khe sâu cũng nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.

“Chỉ có bốn tên hộ pháp mà cũng dám cản ta?”

Nhìn bốn tên Hộ Pháp Hồn Điện ngăn cản trước mặt, trên mặt Tiêu Viêm hiện lên vẻ lạnh lùng. Thân hình không chút dừng lại, tử hắc sắc hỏa diễm bùng phát ra từ cơ thể, sau đó hóa thành một con hỏa long khổng lồ. Hỏa long quẫy đuôi một cái đẩy Tiêu Viêm vọt nhanh tới trước, sau đó hung hăng va chạm với cự mãng màu đen đang lao tới.

“Cút cho ta!”

“Bành!”

Va chạm mạnh mẽ làm vang lên một tiếng động kinh tâm động phách, sóng năng lượng lan ra như cuồng phong càn quét. Nơi nào cuồng phong thổi qua thì không còn vật gì trụ được trên mặt đất. Từng thạch trụ bạo liệt thành bột phấn, một vài tên hộ vệ hồn điện gần đó bị thổi bay như diều đứt dây, đập mạnh vào vách đá, biến thành một đống thịt nhão. Tiếng la thê thảm vang vọng khắp cự điện.

Sóng năng lượng khuếch tán khắp nơi làm cho bốn gã hộ pháp mặt mày xanh lét, chưa kịp lùi về sau thì cơ thể đã bị sóng năng lượng quét qua.

“Phanh!”

Bị đòn nặng như vậy, khói đen trên người họ trở nên loãng hơn rất nhiều, thân hình bị đánh bay gần trăm mét mới dừng lại được, thương thế nghiêm trọng đến nỗi không có cả sức đứng dậy.

“Châu chấu mà cũng đòi đá xe à!”

Một kích đẩy lui bốn tên Đấu Tông, Tiêu Viêm cười lạnh một tiếng, hung mang chợt lóe. Búng tay một cái, tử hắc sắc hỏa liên bùng phát, sau đó bắn về phía bốn tên hộ pháp. Nhiệt độ kinh khủng của Tam Thiên Liên Tâm Hỏa làm cho bốn tên kia mặt cắt không còn giọt máu, giãy dụa la hét. Khi khói đen tan đi, chỉ còn lại bốn hình thể hư ảo.

“Chỉ là linh hồn thể mà còn dám trợ trụ vi ngược*à? Đáng chết!”

Nhìn bốn đạo linh hồn đang sợ hãi, Tiêu Viêm lạnh lẽo nói. Bàn tay nắm chặt lại, linh hồn lực bùng phát ra từ mi tâm, “bùng” một tiếng, ba linh hồn thể bị chấn nát thành hư vô

Lấy thủ đoạn lôi đình giết chết ba gã hộ pháp Hồn Điện, Tiêu Viêm khẽ dụng lực hút đạo linh hồn thể còn lại vào tay, ngữ khí âm trầm hỏi: “Nơi giam giữ các linh hồn ở đâu? Ngươi chỉ có một cơ hội, nếu không thành thật thì… ngươi biết kết quả của mình rồi chứ.”

Nhìn khuôn mặt âm trầm đáng sợ của Tiêu Viêm, tên hộ pháp kia lại càng sợ hãi, trong lòng âm thầm kêu khổ, tự trách mình sao lại đâm đầu ra chặn tên sát tinh này.

“Nói!”

Sắc mặt Tiêu Viêm dữ tợn hẳn lên. Bên ngoài, mấy người Phong tôn giả đang tranh thủ từng giây từng phút cho hắn, hắn không có dư hơi mà mất thời gian ở đây.

“Tại Tỏa Hồn đại điện.” Tên hộ pháp kia nơm nớp lo sợ đáp. Chỉ một chút trước thôi, ba tên đồng bọn của hắn đã bị Tiêu Viêm chấn thành hư vô, vĩnh viễn tiêu tán.

“Dẫn đường, nếu không, chết!” Tiêu Viêm lạnh lẽo nói.

“Phía trước quẹo trái.” Vừa nghe thế, tên hộ pháp vội vàng hô.

Nghe xong, Tiêu Viêm dậm mạnh chân một cái, thân hình lại hóa thành một cái bóng đen, nhanh như chớp lao vào phía sâu trong cự điện.

Suốt đường đi, có tên hộ pháp này dẫn đường nên tiến trình nhanh hơn rất nhiều, nhưng cũng gặp phải một số quấy nhiễu của cường giả Hồn Điện, trong đó có không ít người còn là Đấu Tông. Nhưng thực lực hiện tại của Tiêu Viêm là vô địch dưới Đấu Tôn, dù cường giả Hồn Điện đông đảo nhưng dưới sự tấn công của Tam Thiên Liên Tâm Hỏa thì đều bị đánh tan ngay lập tức.

Thẳng một đường mà đi, Tiêu Viêm tính toán sơ qua, trong lộ trình này có không dưới mười tên hộ pháp chết dưới tay hắn, thấp hơn thì càng không thể đếm hết. Dù sao chỉ vỗ đến một cái, tên nào thực lực kém một chút thì đều bị Tam Thiên Liên Tâm Hỏa cắn nuốt đến mức ngay cả tro cũng không còn.

Dù vậy, mấy tên hộ pháp này thực lực cũng không cao lắm, mạnh nhất cũng mới chỉ là thất tinh đấu tông, gặp hắn là chạy trối chết. Nếu Tiêu Viêm đuổi theo thì vẫn có thể giết chết, nhưng hắn không có thời gian, mục đích là tìm Dược Lão, không thể lãng phí được.

Một đường xông tới, đi đến đâu thi thể chất đầy tới đó, nhìn Tiêu Viêm giống như một tên sát thần đáng sợ, cả người đầy sát khí, mỗi lần tử hắc sắc hỏa diễm bùng lên là lại có những tiếng kêu thảm thiết.

Sau khi cắn nuốt Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, dị hỏa mới sinh ra này uy lực thật kinh khủng. Trên đường đi, không ai có thể ngăn cản cước bộ của hắn…

“Oanh!”

Tới một hành lang rộng rãi, Tiêu Viêm mặt không đổi sắc xuyên thủng lồng ngực một tên hộ pháp. Nhìn thì thể đang tan ra kia, Tiêu Viêm phủi tay liếc nhìn tên hộ pháp linh hồn đang bị hắn cầm trong tay trái kia: “Còn xa không?”

“Tỏa hồn đại điện ở cuối hành lang này.” Tên hộ pháp run như cầy sấy. Suốt đoạn đường, Tiêu Viêm thẳng tay giết chóc làm cho sâu thẳm linh hồn hắn xuất hiện một loại hàn ý. Tên nhãi đáng sợ này có lẽ chỉ các Tôn lão mới có thể đối phó. Nhưng hôm nay Tôn lão đều bị kiềm chân ở bên ngoài. Tiêu Viêm khẽ gật đầu, sắc mặt càng ngày càng âm lãnh.

Thấy sắc mặt Tiêu Viêm thay đổi, tên hộ pháp như hiểu được điều gì, trong lòng lạnh lẽo, thân hình lách khỏi tay Tiêu Viêm, nhanh như chớp chạy về một hành lang khác. Nhưng chạy chưa được bao xa đã cảm thấy một cỗ nhiệt phong thổi tới, đem hắn hoàn toàn cắn nuốt.

Làm xong việc này, Tiêu Viêm phủi phủi tay, hắn căm thù lũ Hồn Điện đến tận xương tủy. Chỉ cần nghĩ đến việc chúng bắt giam các linh hồn thể thì hắn dù có hạ sát thủ hắn cũng không cảm thấy cắn rứt.

Giải quyết xong người này, Tiêu Viêm nhìn về phía cuối hành lang, nơi đó có một cửa sắt màu đen đang đóng chặt. Có thể lờ mờ cảm nhận được khí tức quỷ dị đang tràn ra từ bên trong.

Đấu khí trong cơ thể lặng lẽ vận chuyển, Tiêu Viêm bước đến bên cạnh đại môn, hàn ý xuất hiện trong mắt. Tử hắc sắc hỏa diễm bùng phát ra, đánh mạnh vào cánh cửa.

“Đương!”

Dưới công kích như vậy, dù thiết môn cứng rắn vô cùng cũng phải bạo liệt. cảnh tượng phía sau thiết môn liền đập vào mắt Tiêu Viêm

Bên trong là một quảng trường cực lớn, thạch trụ kình thiên cao cả trăm trượng, những sợi xích đen giăng khắp như mạng nhện. Có vô số đốm sáng trôi lơ lửng đang bị những sợi xích này trói buộc.

Dù đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này nhưng Tiêu Viêm vẫn nhịn không được mà hít sâu một hơi.

Chậm rãi đi vào quảng trường cực kỳ quỷ dị, ánh mắt Tiêu Viêm quét ngang quét dọc, sai đó dừng ở phía sâu trong quảng trường. Trên thềm đá cao ngất có một đốm sáng chói lọi, một khí tức làm cho Tiêu Viêm run rẩy phát ra từ bên trong.

Điểm nhẹ chân một cái, thân hình Tiêu Viêm xẹt qua quảng trường như cung rời tên. Kinh ngạc nhìn đốm sáng, trong đó có một linh hồn già nua nhìn qua cực kỳ suy yếu đang bị bốn sợi xích đen xích lấy tứ chi. Ánh mắt Tiêu Viêm đỏ hoe, hai chân quỳ xuống, đầu gối đập mạnh vào thềm đá, giọng nói khàn khàn chua xót.

“Lão sư, con đã đến…”

———————————————-

*Trợ trụ vi ngược là Giúp kẻ ác làm điều xấu-Chữ Trụ trong Trụ vương, là vua Đế Tân, nhà Ân, đốt chết kẻ trung lương, mổ đàn bà chửa, những kẻ tàn nhẫn bất lương thì ẩn dụ là Trụ

| Tải iWin