TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Phá Thương Khung
Chương 1294: Đánh Bay

Thân hình bóng người từ trong khe nứt không gian xông ra rất cường tráng, lưng hùm vai gấu. Từ thân hình hắn toát ra một khí tức hung hãn cuồng bạo. Dung mạo thế này rõ ràng là người Tiêu Viêm lúc trước đã gặp qua một lần, cường giả Thái Cổ Hư Long Tộc – Hắc Kình.

“Hắc Kình lão ca! Sao huynh lại đến đây?”

Thấy thân ảnh đột ngột xuất hiện, Tiêu Viêm liền sửng sốt, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc.

“Ài… Tìm ngươi có một số việc đây! Ta bị mấy lão gia hỏa trong tộc sai tới tìm ngươi! Mẹ nó, may là trên người ngươi còn lưu một đạo long ấn của Tử Nghiên, nếu không là ta tìm đến chết a!” Hắc Kình nhìn Tiêu Viêm như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng vuốt gáy liên tục rồi thở phào nhẹ nhõm, nói.

“Tìm ta?” Nghe vậy, Tiêu Viêm khẽ nhíu mày. Người của Thái Cổ Hư Long tộc tìm hắn có chuyện gì?! Hay là…

“Tử Nghiên có chuyện gì sao?” Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn Hắc Kình như thiêu đốt, vội trầm giọng hỏi.

“Cũng không tính là việc gì! Chẳng qua cần ngươi hỗ trợ một chút! Có thời gian liền đi theo ta một chuyến!” Hắc Kình nói ngắn gọn.

Nhìn thấy khuôn mặt Hắc Kinh thoáng hiện vẻ căng thẳng, Tiêu Viêm cũng thoáng chần chờ, nhưng hắn lập tức gật đầu. Xem ra, sự tình cũng không nhỏ, nếu không cũng chẳng khiến cho Hắc Kình lẫn các cường giả khác lo lắng đến như vậy.

“Cứ giải quyết hết phiền phức nơi này đi! Ta liền theo ngươi đi xem sao!”

“Có phiền toái sao?” Nghe lời này của Tiêu Viêm, Hắc Kình mới trấn định lại. Hắn quay đầu nhìn lại, vừa thấy đã ngạc nhiên nói: “Hóa ra là lão tạp mao Ma Vũ của Hồn Điện a! Còn nhớ rõ Hắc Kình đại gia không?”

“Hắc Kình?”

Cửu thiên tôn chợt chột dạ, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm. Chợt như nghĩ ra chuyện gì, y liền biến sắc rồi thất thanh nói: “Ngươi là Thái Cổ Hư Long tộc – Hắc Kình?”

“Tên Hắc Kình đại gia mà lão tạp mao ngươi cũng dám gọi tùy tiện thế hử? Bằng vị trí thứ chín hạng bét kia, ngươi còn chưa đủ tư cách!”

Hắc Kình khoanh tay trước ngực cùng lúc miệng cứ phỉ nhổ không ngừng, chả thèm cấp cho Cửu thiên tôn chút thể diện nào.

Thấy Hắc Kình cứ nói chuyện không khách khí như thế, vẻ mặt Cửu thiên tôn càng sầm hơn trước nhưng vẫn không dám phát ra lửa giận. Bởi vì y hiểu rõ, đại hán trước mặt là một đại gia hỏa vô cùng khó giải quyết, dù cho Cửu thiên tôn hắn cũng không phải là đối thủ.

“Vị bằng hữu kia… Lão phu là trưởng lão Thiên Minh tông – Sâm La Quỷ Tôn! Tiêu Viêm chính là đối tượng Thiên Minh tông chúng ta muốn bắt, mong bằng hữu không nên nhúng tay vào!” Tuy Cửu thiên tôn biết Hắc Kình rất cặn kẽ nhưng hai người Sâm La Quỷ Tôn còn chưa biết gì về hắn. Mắt thấy Tiêu Viêm dần dần rơi vào thế hạ phong thì sao lại cam lòng để hắn chạy thoát lần nữa… Sâm La liền ôm quyền trầm giọng nói.

“Thiên Minh tông? Đây là vật gì?” Hắc Kình cau mày tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, nói tiếp: “Các ngươi cút nhanh lên! Ta tìm Tiêu Viêm tiểu ca có việc! Biến mẹ nó đi, khỏi trì hoãn thời gian của lão tử!”

“Ngươi…?!?”

Câu nói thô tục của Hắc Kình vừa lọt vào tai, Sâm La Quỷ Tôn và Yêu Hoa Tà Quân đều biến sắc kịch liệt bèn quát lên phẫn nộ: “Dám bất kính với Thiên Minh tông ta! Ngươi muốn chết!”

Tiếng quát vừa dứt, hai kẻ kia chân đạp hư không, thân ảnh nhanh như chớp lướt tới dữ dội. Âm hàn đấu khí không hề lưu giữ mà phóng ầm ầm đến Hắc Kình.

“Hai tên lục tinh Đấu Tôn mà cũng có can đảm hô to gọi nhỏ trước mặt lão tử?!?”

Nhìn thấy hai người kia lao tới mãnh liệt, Hắc Kình cũng giận hóa quá cười, không hề lùi mà lại tiến tới hai bước. Cơ bắp toàn thân hắn chợt dao động rất quỷ dị, sau đó không hề hoa mỹ phóng một chiêu “ầm” ra ngoài.

“Uỳnh! Uỳnh!”

Đôi thiết quyền tung ra làm không gian xuất hiện hai khe nứt ken kịt, nó tiếp tục mở rộng rồi lan tràn, sau đó lập tức hung hăng oanh kích vào hai người Sâm La Quỷ Tôn.

“Người này đến tột cùng có lai lịch gì?”

Khi hai bên va chạm, thân hình hai người Sâm La Quỷ Tôn chợt run mạnh, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt. Lực lượng đáng sợ cơ hồ có thể hủy diệt mọi thứ làm trong lòng chúng dấy lên một sự sợ hãi vô cùng.

“Phụt…”

Cảm giác kinh hãi vừa dâng lên, hai người chúng liền thấy cổ họng ngọt lịm liền phút ra một vòi máu đỏ sẫm. Thân hình chúng bay ngược về sau như diều đứt dây, cuối cùng hung hăng đập mạnh xuống biển rừng xanh thẫm phía dưới tạo thành một cái hố to chừng trăm thước. Tất cả đại thụ ở phạm vi chung quanh cũng bị gãy rạp rồi nghiền nát.

“Bộp! Bộp!”

Một quyền đánh bay hai người, Hắc Kình phủi phủi tay. Khuôn mặt lộ vẻ châm chọc, chợt lại tỏ vẻ bất cần liếc nhìn Cửu thiên tôn rồi nói: “Ma Vũ… Ngươi tự cút hay chờ lão tử động thủ?”

“Hắc Kình, ngươi đừng quá kiêu ngạo! Tiêu Viêm do Điện chủ chỉ đích danh muốn bắt! Ngươi thật sự muốn bảo vệ hắn sao?” Cửu thiên tôn nói bằng âm thanh lạnh lẽo.

Hắc Kình híp mắt, hai tay chà xát nhau rồi thản nhiên nói: “Lão tử kệ xác chúng mày! Những lão gia hỏa trong tộc phái ta tới hỗ trợ Tiêu Viêm. Nếu lão tử ở đây thì ngươi đừng hòng mang hắn đi!”

“Két! Két!”

Lửa giận trong mắt Cửu thiên tôn bốc lên, song chưởng cũng từ từ nắm chặt phát ra tiếng ken két. Đấu khí đáng sợ trong thể nội cũng tràn ngập ra ngoài.

“Muốn động thủ? Ái chà… Lão tử cũng muốn nhìn thấy sau nhiều năm cách biệt ngươi có gì tiến bộ?”

Thấy vậy, Hắc Kình cũng cười lạnh. Thân hình cũng vặn vẹo làm xương cốt nhất tề phát ra những tiếng nổ bạo liệt. Mặt khác, thân hình hắn cũng càng lúc càng trở nên cao lớn. Trong lúc mơ hồ, thân hình cường tráng kia tỏa ra một luồng uy áp cường hãn cực độ rồi dần khuếch tán ra ngoài.

Cảm nhận được sức ép này, mí mắt Cửu thiên tôn không nén được giật giật lên hồi. Y hít sâu một hơi đè nén lửa giận trong lòng. Y biết, lấy sức một mình hắn thì căn bản không phải là đối thủ của Hắc Kình, nên dù có động thủ thì cũng không có tác dụng gì. Vả lại, luận về khả năng điều khiển lực lượng không gian thì không ai có thể sánh được với Thái Cổ Hư long tộc. Mặc dù có hợp sức cả ba người bọn chúng không vô pháp lưu lại người này.

“Hắc Kình, bổn tọa cũng không tin ngươi có thể bảo vệ tiểu tử này được cả đời!” Cửu thiên tôn nói bằng ngữ khí băng giá.

“Đây còn chưa phải là việc của ngươi phải quan tâm!” Hắc Kình liếc hắn rồi đáp.

“Hừ…”

Cửu thiên tôn hừ lạnh một tiếng, trong lòng tràn ngập cảm giác không cam tâm. Không ngờ lần này đã thuận lợi né tránh Dược Trần nhưng lại đưa đến người của tộc Thái Cổ Hư Long. Y chưa từng nghĩ tới Tiêu Viêm có bất kì quan hệ gì cùng bộ tộc này.

Nếu Hắc kình ra mặt, y cũng hiểu được hôm nay muốn bắt Tiêu Viêm đã là chuyện không có khả năng. Nghĩ đến đây, Cửu thiên tôn cũng chỉ có thể cắn răng nhìn Tiêu Viêm với vẻ dữ tợn rồi nói: “Tiêu Viêm, bổn tọa không tin ngươi có thể trốn cả đời! Mỗi một lần đều có người đến cứu ngươi!”

Câu nói vừa dứt, Cửu thiên tôn cũng không hề ngừng lại liền chuyển thân rời khỏi. Khi vừa muốn đi, Hắc Kình bên kia đột nhên nhạt giọng: “Ma Vũ, khi trở về chuyển cáo một tiếng cho đám người trên ngươi: không cần nhắm vào Tiêu Viêm hay người của Tiêu gia nữa! Những ân oán của Hồn tộc và Tiêu gia hay Cổ tộc từ năm đó cho đến giờ cũng nên xóa bỏ! Nếu còn làm quá đáng thế này, sớm hay muộn cũng có ngày phải hối hận! Những lời này chính là của những lão gia hỏa trong tộc của ta!”

Nghe được câu nói sau cùng của Hắc Kình, Cửu thiên tôn chợt híp mắt lại, cười lạnh rồi đáp: “Lời này với ta vô dụng! Nhưng Hồn Điện ta muốn làm gì thì còn chưa có ai có khả năng ngăn trở! Cổ tộc cũng không thể mà ngay cả Thái cổ Hư Long tộc cũng không thể!”

Noi vừa dứt lời, thân hình Cửu thiên tôn chợt rung lên liền hóa thành một đạo lưu quang, trong chớp mắt đã biến mất ở cuối chân trời.

Nhìn thân ảnh Cửu thiên tôn biến mất, Hắc Kình khẽ chà xát đôi tay, sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo. Một lúc sau, hắn mới quay lại nhìn Tiêu Viêm cười nói: “Tiêu Viêm tiểu ca, không sao chứ?”

“Lại làm phiền lão ca phải xuất thủ!” Tiêu Viêm chắp tay, đáp.

“Ài… Không có gì đáng ngại! Lần này là Thái Cổ Hư Long tộc làm phiền ngươi!” Hắc Kình lắc đầu quầy quậy rồi tần ngần một lúc mới tiếp: “Nguyên nhân xác thực… Chờ sau khi đi ngươi sẽ biết! Nếu như không còn chuyện tình gì, có thể động thân ngay được không? Sự tình lần này có quan hệ trọng đại, không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn a!”

Thấy tính tình tục tằn như Hắc Kình còn phải thận trọng như vậy, trong lòng Tiêu Viêm thoáng đã trở nên căng thẳng. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì lại làm Thái Cổ Hư Long tộc phải khẩn trương như vậy?

“Ừm… Bất có có thể cho ta mang theo bằng hữu không?” Tiêu Viêm chỉ vào Thanh Lân cách đó không xa hỏi. Từ lúc Hắc Kình xuất hiện, tên trưởng lão Thiên Minh tông vốn quấn riết lấy Thanh Lân cũng bay lùi ra sau. Nhất là khi hắn thấy được Hắc kình chỉ một quyền đã đánh bay hai người Sâm La Quỷ tôn lại càng mất mật, không dám đến gần.

“Ừ… Không việc gì!” Hắc Kình nhìn thoáng Thanh Lân rồi gật đầu.

Thấy thế Tiêu Viêm mới thở dài nhẹ nhõm. Vì Cửu thiên tôn chưa rời khỏi bao lâu nên hắn cũng không dám để Thanh Lân trở về một mình. Nếu Hắc Kình đã chấp thuận thì đó là chuyện tốt nhất.

Nghỉ một lúc, Tiêu Viêm mới thu hồi Thiên Yêu Khôi đã bị đánh vỡ nát rồi thầm than trong lòng. Nó theo Tiêu Viêm đã lâu mà đến giờ đã hoàn toàn hỏng mất a!

Khi Tiêu Viêm thu lại khôi lỗi, Thanh Lân cũng dời mắt khỏi những cường giả bên kia, để lại Hoa Cẩm chưa hoàn hồn giữa không trung còn đang xanh mặt nhìn Hắc Kình lăng không giữa trời cao. Uy áp của đại gia hỏa kia cũng khiến cô ta cảm thấy kinh hãi.

“Tiêu Viêm thiếu gia, muốn thả nữ nhân này không? Nếu không phải do nàng, lần này chúng ta cũng không bị phục kích ở đây!” Thanh Lân thấp giọng hỏi.

“Không cần, thời gian rất gấp!”

Tiêu Viêm khẽ liếc nữ nhân kia rồi lắc đầu. Thời gian cấp bách nên hắn cũng lười giáo huấn cô ta.

“Hắc Kình đại ca, đi thôi!” Tiêu Viêm quay đầu nhìn Hắc Kình, nói.

“Ừ…”

Hắc Kình gật đầu rồi vung tay vẽ lên, lập tức không gian trước mặt liền đã xé thành một khe nứt sâu thẳm. Thân hình chợt lóe lên, Tiêu Viêm và Thanh Lân đã chui vào trong.

Thấy mấy người Tiêu Viêm cứ thế mà đi, Hoa Cẩm cũng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, dùng những từ ngữ ác độc nhất mắng thầm trong bụng. Nhưng Hắc Kình trên bầu trời vốn định chui vào khe nứt không gian chợt quay lại rồi vung tay lên. Một luồng kình phong xé thẳng không gian rồi trong nháy mắt đã “rơi nhẹ” lên thân hình Hoa Cẩm.

“Phụt…”

Kình lực cường hãn vô cùng đánh thẳng vào làm Hoa Cẩm phun ra một ngụm máu tươi, thân thể văng ra rồi đập vào một ngọn núi làm những tảng đá lớn vỡ tung ra đoạn chôn vùi cả người cô ta vào trong.

“Đừng tưởng là nữ nhân mà lão tử không động thủ!”

Tát một cái đánh bay Hoa Cẩm, lúc này Hắc Kình mới phất bàn tay to bè rồi lắc mình tiến vào khe nứt không gian. “Xùy” một tiếng liền cùng khe nứt không gian biến mất.

| Tải iWin