TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Phá Thương Khung
Chương 1332: Thất Thải Tộc Văn!

Sắc mặt Thông Huyền trưởng lão cung kính cầm thất thải long bút. Trong lòng lão tràn ngập sự kích động, Thất Thải Thiên Đế Bút mà Cổ tộc chưa từng vận dụng cả ngàn năm nay, rốt cục cũng được khai phong rồi.

“Ngưng thần…”

Nắm chặt Thất Thải Thiên Đế Bút trong tay, Thông Huyền trưởng lão đưa mắt nhìn Huân Nhi. Thấy vậy, nàng cũng hơi gật đầu, hai mắt chợt nhắm lại.

Thấy Huân Nhi gật đầu, sắc mặt của Thông Huyền trưởng lão cũng dần trở nên ngưng trọng. Khí tức meeh mông bạo phát ra từ cơ thể, sau đó cánh tay nắm Thất Thải Thiên Đế Bút chợt vung mạnh lên, cổ tay chuyển động, từng đạo quỹ tích huyền diệu nhanh chóng thành hình. Mà tùy theo Thất Thải Thiên Đế Bút vũ động thì từng nét, từng nét thất thải tộc văn cũng xuất hiện trên vùng trán trơn bóng của Huân Nhi.

Bảy màu này đều huyễn lệ tới mức tận cùng, so với thất thải tộc văn trên trán thanh sam nam tử, không biết nó còn cường thịnh hơn gấp bao nhiêu lần. Tuyệt phẩm và Cửu phẩm, tuy nói chỉ chênh lệch có một phẩm, nhưng sự khác biệt của chúng lại như trời với đất vậy.

Theo từng nét thất thải tộc văn hiện lên, khuôn mặt Thông Huyền trưởng lão cùng càng lúc càng ngưng trọng. Bàn tay nắm Thiên Đế Bút không ngừng run nhẹ, đấu khí trong cơ thể lão cũng trào ra ngoài nhanh như thủy triều.

“Thật đáng sợ, khó trách cả ngàn năm nay không có ai đủ tư cách để sử dụng đến nó. Tốc độ tiêu hao đấu khí này, nếu không có thực lực Đấu Thánh, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bị hút khô!”

Cảm thụ được đấu khí trong cơ thể đang nhanh chóng biến mất. Sắc mặt Thông Huyền trưởng lão cũng hơi trầm xuống, chợt lão nhanh chóng ngưng thần, cố gắng khống chế quỹ đạo của bút một cách hoàn mỹ nhất.

“Xuy xuy!”

Thất Thải Thiên Đế Bút không ngừng bay múa ở vị trí cách trán Huân Nhi chừng nửa tấc. Từng vệt sáng bảy màu không ngừng xuất hiện trên trán nàng.

“Hô…”

Dưới vô số ánh mắt chăm chú, công việc vẽ tộc văn này kéo dài gần mười phút mới kết thúc. Mà khi vẽ xong nét cuối cùng, dù lấy thực lực mạnh mẽ của Thông Huyền trưởng lão thì trên trán cũng vẫn chảy đầy mồ hôi. Dù vậy, tuy nói tiêu hao rất lớn, nhưng trong mắt lão vẫn tràn ngập vẻ hưng phấn.

“Xong rồi…”

Nghe được câu này, hai mắt đang nhắm của Huân Nhi từ từ mở ra. Mà ngay khoảnh khắc này, thất thải tộc văn trên trán nàng cũng bộc phát ra thất thải quang mang cực kỳ mãnh liệt!

“Phốc…”

Khi thất thải quang mang bùng nổ, lại có thêm không ít tộc nhân Cổ tộc thực lực cường đại quỳ xuống vì uy áp đến từ sâu trong linh hồn kia. Sau đó cuồng nhiệt nhìn về phía Huân Nhi đứng giữa sân.

“Ha ha, thất thải tộc văn! Sau ngàn năm, cuối cùng Cổ tộc ta lại xuất hiện thêm lần nữa…”

Khi thất thải quang mang bộc phát, ở phía chân trời xa xa cũng truyền đến một tiếng cười già nua như có như không. Tiếng cười này cực kỳ nhỏ, chỉ vang lên một chút rồi biến mất, nếu không phải người có nhĩ lực(1) hơn người thì không thể nào cảm ứng được.

“Không ngờ ngay cả vị này đều bị kinh động…”

Lúc giọng nói già nua kia vang lên, Thông Huyền trưởng lão cũng hơi giật mình, sau đó vội khom người thi lễ với một nơi nào đó trên bầu trời.

Thất thải quang mang chỉ kéo dài một lát rồi thu liễm vào tộc văn trên trán Huân Nhi. Thậm chí ngay cả tộc văn cũng hơi dao động một chút rồi biến mất. Loại tộc văn này, bình thường sẽ không hiển lộ ra ngoài, chỉ khi chủ nhân cố ý triệu hoán thì nó mới xuất hiện trên trán.

“Đi thôi, không cần xem nữa. Chỉ cần cho Huân Nhi đủ thời gian, nàng sẽ vượt qua bất cứ kẻ nào trong tộc…”

Khi thất thải quang mang tán đi, thanh sam nam tử đứng trên đại thụ che trời kia cũng mỉm cười. Khi hắn vừa định quay đi, ánh mắt lại đột nhiên chuyển đến một chỗ ghế ngồi. Nơi đó, Tiêu Viêm sắc mặt có chút tái nhợt cũng đang nhìn về phía hắn.

“Ha ha, phát hiện ra rồi sao? Cảm giác thật nhạy bén a…”

Thấy ánh mắt của Tiêu Viêm, thanh sam nam tử chợt cười cười, sau đó điểm nhẹ mũi chân lên ngọn cây, thân hình nhẹ nhàng lướt đi, chỉ lập lòe vài cái đã biến mất không thấy bóng dáng. Phía sau hắn, nam tử áo bạc và nam tử cường tráng cũng nhanh chóng theo sát.

“Trong Cổ tộc này quả nhiên là cường giả như mây. Huyết mạch Đấu Đế, quả thực làm cho người ta hâm mộ.”

Nhìn thanh sam nam tử thần bí kia rời đi, Tiêu Viêm khẽ nhíu mày. Đó hẳn là người của Cổ tộc, nhưng Tiêu Viêm cảm giác được, áp lực tới từ phía hắn còn lớn hơn cả Cổ Yêu.

“Chúng ta đi thôi, các nghi thức tiếp theo cũng chẳng còn gì để xem nữa…” Tiêu Viêm đứng lên từ chỗ ngồi, ôm quyền cáo từ với Mang Thiên Xích, sau đó hơi mỉm cười với Huân Nhi trong sân. Dẫn theo mấy người Tiểu Y Tiên đi ra phía ngoài.

“Tên nhóc này chỉ sợ cũng bị thương không nhẹ. Tuy đã được lão già Thông Huyền chữa khỏi ngoại thương, nhưng Tịch Diệt Chỉ của Cổ Yêu cũng là một Thiên giai đấu kỹ khá bá đạo.” Thấy đám người Tiêu Viêm rời đi, Mang Thiên Xích cũng không ngăn trở. Hắn đương nhiên hiểu, lần này tuy Tiêu Viêm thắng Cổ Yêu, nhưng chỉ là thắng hiểm mà thôi.

“Nếu nghi thức đã kết thúc, vậy ta đi trước.” Thấy mấy người Tiêu Viêm rời đi, Huân Nhi cũng có chút lo lắng thương thế của hắn. Lập tức không nán lại thêm, nói một tiếng với Thông Huyền trưởng lão, sau đó cũng không đợi lão trả lời, thân thể chợt lóe, đuổi theo Tiêu Viêm trong nhiều ánh mắt soi mói.

Thấy Huân Nhi nói đi là đi, Thông Huyền trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ nói: “Xem ra xuất hiện tuyệt phẩm huyết mạch cũng không ổn a. Vẫn là Tiêu tộc được lợi, chẳng làm gì cũng rước được một nàng dâu có tuyệt phẩm huyết mạch về…”

Trong một góc của quảng trường, một thân ảnh cả người bao phủ trong hắc bào nhìn bóng lưng dang dần đi xa của Huân Nhi, trong mắt mơ hồ chớp động hàn quang.

“Không ngờ Cổ tộc lại xuất hiện tuyệt phẩm huyết mạch. Ngày sau, đây chắc chắn sẽ là đại địch của Hồn tộc ta. Nói không chừng còn có thể gây trở ngại cho kế hoạch nữa, xem ra phải tìm cơ hội loại bỏ người này…”

Trải qua nghi thức gây chấn động như một quả bom này của Huân Nhi, những thứ phía sau đã không thể gây được hứng thú cho mọi người. Bởi vậy, Thông Huyền trưởng lão cũng đã sớm lui ra, giao nhiệm vụ phía sau cho một trưởng lão khác.

Mà ngay lúc này, đoàn người Tiêu Viêm đã về tới căn phòng trong khu rừng trúc. Bầu không khí yên tĩnh nơi đây làm mọi người đều có một giác thả lỏng sau một ngày ồn ào.

Tà dương xế bóng, mặt trời màu đỏ hồng dần lặn xuống phía chân trời, chiếu những tia sáng cuối cùng xuống mảnh đất này…

“Cạch…”

Cánh cửa trúc đóng chặt khẽ mở ra. Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng vào phòng, nhìn Tiêu Viêm lúc này cũng đã mở mắt ra, cười hỏi: “Thế nào rồi?”

“Không có gì đại ngại, chỉ là tiêu hao quá lớn mà thôi. Về phần kình khí của Tịch Diệt Chỉ truyền vào cơ thể, cũng đã được Huân Nhi trợ giúp thanh trừ toàn bộ.” Tiêu Viêm gật đầu cười. Giờ phút này, sau khi tĩnh dưỡng, sắc mặt của hắn đã tốt hơn rất nhiều.

“Ài, vốn cũng không đến mức thê thảm như vậy, nhưng chênh lệch giữa cấp bậc này càng về sau lại càng khó vượt qua…”

Tiêu Viêm thở dài một tiếng, nói. Theo thực lực tăng lên, việc vượt cấp chiến đấu ngày càng bị hạn chế nhiều hơn. Dù sao sau Ngũ tinh Đấu Tôn, mỗi một tinh đều có chênh lệch rất lớn. Nếu đổi lại một Đấu Tôn bình thường, căn bản là không thể đánh bại được đối thủ cao hơn mình một tinh. Vả lại, đối thủ mà Tiêu Viêm gặp lần này còn là một nhân vật hung hãn có được Thiên giai đấu kỹ, Thiên giai công pháp.

Mà trong một trận quyết đấu như vậy, Tiêu Viêm vẫn có thể giành được thắng lợi, đây cũng là chuyện nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Tiểu Y Tiên mỉm cười gật đầu, nói: “Đó là tất nhiên. Nếu ngươi đồng cấp với Cổ Yêu, chỉ sợ tên kia sẽ không có chút lực hoàn thủ nào…”

“Nàng đi Cổ tộc rồi. Ta nghe nói, hai ngày sau Thiên Mộ sẽ mở ra.” Tiểu Y Tiên nói.

“Thiên Mộ…”

Nghe được từ này, tim Tiêu Viêm bỗng đập nhanh hơn. Nguyên nhân hắn đến Cổ giới lần này có một phần là vì mộ phủ của tổ tiên Tiêu Huyền. Mà nghe Hỏa Huyễn nói, mộ phủ này nằm trong Thiên Mộ. Nói cách khác, muốn đến mộ của Tiêu Huyền thì đầu tiên phải vào được Thiên Mộ cái đã.

Nghĩ đến đây, Tiêu Viêm không khỏi nhíu mày. Quan hệ của hắn với Cổ tộc cũng không tính là nhiều,.Vì vậy, hắn chỉ lo người của Cổ tộc sẽ nhúng tay vào việc này, ngăn cả hắn tiến vào trong đó.

Đại điện Cổ tộc, đèn đuốc sáng trưng. Quanh chiếc bàn dài rộng đặt giữa đại điện, từng thân ảnh già nua lần lượt ngồi vào đó. Không khí có chút nặng nề cùng nghiêm túc.

“Tiếp theo, chúng ta phải bàn bạc về vấn đề Thiên Mộ mở ra. Mọi người đều biết đấy, vị trí tiến vào Thiên Mộ tổng cộng chỉ có mười sáu cái. Viễn cổ bát tộc, mỗi tộc có được hai vị trí, nhưng lần này Linh tộc không có ai tới, nên dựa theo quy định, Cổ tộc chúng ta sẽ có tổng cộng bốn vị trí.” Ở một chỗ trên bàn hội nghĩ, Thông Huyền trưởng lão đưa mắt nhìn tất cả mọi người, thản nhiên nói.

“Không phải mọi lần số người tiến nhập Thiên Mộ của chúng ta là sáu sao? Còn kém hai vị trí.” Một vị trưởng lão nhẹ giọng nhắc.

“Vị trí của Tiêu tộc không phải vẫn luôn do Cổ tộc chúng ta sử dụng sao? Thêm vào là vừa đủ.” Cổ Khiêm liếc mắt nhìn mấy vị trưởng lão bên cạnh, mở miệng nói.

“Nhưng lần này Tiêu tộc có Tiêu Viêm đến. Nếu vẫn tiếp tục như vậy thì cũng hơi…” Một vị trưởng lão chần chờ nói.

“Tiêu tộc suy bại đến mức này, thật ra đã sớm nên loại khỏi danh sách viễn cổ chủng tộc rồi. Ta nghĩ, tên nhóc Tiêu Viêm kia cũng hiểu được điều này.” Cổ Sơn trưởng lão một đầu tóc bạc bình thản nói.

Nghe được lời này của lão, không ít trưởng lão đều thầm gật đầu. Mà Thông Huyền trưởng lão lại hơi nhíu mày lại.

“Bành!”

Ngay khi Thông Huyền trưởng lão nhíu mày, đại môn đóng chặt lại “bành” một tiếng bị đánh văng ra. Mấy tên hộ vệ vừa muốn quát lên thì thân thể đã bị một luồng thất thải quang mang chiếu vào, quỳ rạp xuống mặt đất.

“Cổ Sơn trưởng lão, từ lúc Tiêu tộc rời khỏi Trung Châu, Cổ tộc chúng ta đã chiếm vị trí của họ cho đến tận bây giờ. Hiện tại, Tiêu tộc rốt cục đã có người đến, nhưng ngay cả một vị trí ngươi đều không muốn trả lại. Như vậy không phải hơi quá đáng sao?”

Thất thải quang mang dữ dội lướt vào đại điện, đem tất cả trưởng lão đều bao bọc vào trong đó. Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng tùy theo đó mà vang lên.

————————————

(1) Nhĩ lực: Khả năng nghe của tai.

-o0o-

| Tải iWin