Mục Trần nhìn gian mật thất trước mặt. Phụ thân hắn là vực chủ Mục vực, hơn nữa lại là một cao thủ nổi danh ở Bắc Linh cảnh nên những thứ ông kiếm được suốt bao không qua không hề ít.
Mục Trần không chút khách khí bước nhanh vào trong mật thất, sau đó cầm lấy một ngọc giản, thoáng nhìn qua thì trên ngọc giản này xuất hiện mấy chữ sáng mờ.
Linh quyết Phàm cấp trung phẩm, Hỏa Vân Công.
Mục Trần khẽ chớp mắt. Thông thường, linh quyết được chia thành nhiều loại như linh quyết luyện công, linh quyết tấn công, linh quyết phòng ngự… Rồi trong những loại linh quyết này lại chia thành ba cấp khác nhau, phân biệt là từ cao đến thấp là Thần cấp, Linh cấp, Phàm cấp. Mỗi cấp lại chia làm ba cấp nhỏ nữa là thượng, trung, hạ. Hỏa Vân Công trước mặt hắn hiện tại thuộc linh quyết luyện công Phàm cấp trung phẩm.
Mục Trần bỏ ngọc giản này xuống, hiển nhiên hắn không có hứng thú gì với nó. Sau đó, hắn chậm rãi bước sâu vào trong thạch thất, thi thoảng lại cầm một ngọc giản khác lên rồi lại bỏ xuống.
Mục Phong chậm rãi đi theo Mục Trần, thoải mái xem con mình chọn linh quyết.
Bách Kiếm Linh Quyết, Phàm cấp thượng phẩm.
Phá Sơn Điển, Phàm cấp thượng phẩm.
Muôn vàn linh quyết ngập tràn trong mắt Mục Trần. Tuy phần lớn đều là linh quyết Phàm cấp nhưng Mục Trần cũng hiểu, nếu những linh quyết này xuất hiện ở bên ngoài thì sẽ có vô số người phải tranh giành. Bảo tàng của Mục Phong tuyệt đối không phải như những thứ bình thường ở Bắc Linh cảnh này.
Sau khi đi được một lúc, bước chân của Mục Trần cuối cùng cũng dừng lại ở nơi sâu nhất trong mật thất, nhưng đến lúc này hắn vẫn không thể tìm thấy linh quyết mình cần. Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía ba hộp ngọc đã được mở sẵn trên những giá đựng cuối cùng.
“Dã tâm của con cũng không nhỏ nhỉ, đó là ba linh quyết mà cha ngươi phải liều mạng mới có được đấy.” Thấy Mục Trần nhìn ba hộp ngọc kia, Mục Phong không khỏi cười nói.
Mục Trần nghe thế không khỏi tò mò bước tới lấy ngọc giản từ trong một hộp ngọc ra. Ngọc giản này hoàn toàn trong suốt, sờ lên còn thấy hơi ấm, hiển nhiên không phải là vật bình thường.
“Viêm Long Pháp.” Mục Trần nhìn qua ngọc giản, trong mắt thoáng hiện lên chút kinh ngạc: “Là linh quyết Linh cấp hạ phẩm sao?”
Hắn biết rõ giá trị thực của linh quyết Linh cấp, nếu lấy nó đi bán đấu giá chỉ sợ sẽ hơn một triệu linh tệ chứ chả chơi.
“Ừ, linh quyết ta tu luyện cũng là Viêm Long Pháp này đây. Năm đó, ta đoạt được nó cùng lúc với thú phách Viêm Long Điêu.” Mục Phong khẽ gật đầu nói.
Mục Trần ngắm nghía ngọc giản này một lát, rồi lại lấy ra thêm hai ngọc giản khác. Hai linh quyết này, một là Chấn Thiên Quyết, một là Tụ Lam Giám, đều là linh quyết Linh cấp hạ phẩm.
Mục Trần yêu thích ba ngọc giản này vô cùng, suy nghĩ một lúc lâu cũng do dự không biết phải chọn loại nào.
“Chọn xong chưa? Ba linh quyết này cũng không hơn kém nhau là mấy, con có thể chọn một quyển để tu luyện. Sau này nếu có linh quyết thích hợp hơn thì con cũng có thể dễ dàng thay đổi.” Mục Phong ở bên cạnh khẽ cười nói.
Mục Trần phân vân đưa tay lên phía trên ba ngọc giản, cuối cùng dừng lại ở quyển Tụ Linh Giám. Quyển linh quyết này tuy không mạnh ở phương diện công kích nhưng lại có tác dụng không nhỏ về cơ sở tấn công.
Bàn tay của Mục Trần đang dừng lại trên quyển Tụ Linh Giám, nhưng ngay khi hắn chuẩn bị đưa ra lựa chọn, đột nhiên trong lòng chẳng hiểu sao lại có cảm giác khác lạ, sau đó ánh mắt hắn bất giác rời đi. Ở dưới bóng đằng sau ba chiếc hộp ngọc kia, hắn thấy một ngọc giản màu đen phủ đầy bụi.
“Nó là cái gì?”
Mục Trần ngẩn người, vươn tay cầm lấy ngọc giản màu đen kia, nhìn lướt qua thì thấy mặt ngoài của ngọc giản xù xì này có dòng chữ hơi mờ.
“Đại Phù Đồ Quyết?”
Mục Trần nhìn bốn chữ mờ này, trong mắt thoáng qua chút nghi hoặc, không hiểu sao trên đó lại không ghi cấp bậc của linh quyết.
Mục Trần nghi hoặc nhìn Mục Phong nhưng rồi lại sững sờ. Lúc này, sắc mặt phụ thân hắn rất phức tạp, ông nhìn ngọc giản màu đen trên tay con mình đầy hoài niệm.
“Cha?” Mục Trần kêu một tiếng rồi giơ ngọc giản trong tay lên hỏi: “Đây là Linh quyết gì? Sao lại không ghi rõ cấp bậc thế cha?”
“Chỉ là một quyển linh quyết bình thường thôi, con chọn cái khác đi.” Mục Phong thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói.
Mục Trần nhíu mày, vuốt ve ngọc giản màu đen này, sau đó im lặng một lúc rồi cười nói: “Con muốn nó.”
Mục Phong bỗng sững người, ông nhìn chằm chằm Mục Phong, rồi hai người đối mặt nhau, thiếu niên có gương mặt non nớt nhưng lại thêm phần bướng bỉnh.
“Con thật sự chọn nó sao?” Mục Phong im lặng một lát rồi hỏi.
Mục Trần khẽ gật đầu, nói: “Không biết tại sao nhưng con có cảm giác, nếu con không chọn nó thì con sẽ hối hận mất, cha, rốt cuộc quyển linh quyết này có lai lịch gì?”
Ánh mắt Mục Phong nhìn ngọc giản đầy phức tạp. Khá lâu sau ông thở một hơi thật dài rồi cười khổ, cất giọng lẩm bẩm chỉ mỗi ông mới nghe được: “Tĩnh, thật không hổ là con của nàng.”
“Quyển ngọc giản này là của mẹ con để lại, đúng hơn là để dành cho con. Nhưng bà cũng có nói, nếu con không chọn nó thì hãy cứ để nó bị phủ bụi ở đó.” Mục Phong nói khẽ.
“Mẹ?”
Cơ thể Mục Trần không nhịn được khẽ run lên, miệng nhẩm đi nhẩm lại tiếng gọi thân thương nhưng hơi xa lạ khiến lòng hắn rung động ấy. Dường như hắn chưa bao giờ thấy mẹ mình, nhưng có lẽ sâu trong lòng hắn đã khắc ghi một bóng hình dịu dàng mơ hồ.
Từ khi hiểu chuyện cho đến nay, hắn chưa một lần hỏi Mục Phong tin tức của mẹ mình, mà tương tự, phụ thân hắn cũng không hề nhắc đến. Có đôi khi, dường như cả hai cha con đều cố ý không nói đến người rất quan trọng đó.
“Mẹ vẫn còn sống phải không? Mẹ đang ở đâu?”
Mục Trần vuốt ve ngọc giản, do dự một lát, rốt cuộc không nhịn được hỏi đến chuyện mà hắn muốn biết nhất. Khi còn bé, hắn từng khắc rất nhiều tượng gỗ. Những bức tượng gỗ kia đều giống nhau, không có gương mặt rõ ràng, bởi vì nguyên hình của những tượng gỗ kia chính là bóng hình ôn nhu như ẩn như hiện ở sâu trong lòng hắn.
Mỗi một tượng gỗ đều được hắn gửi gắm vô vàn nhớ thương.
“Chuyện của mẹ con rất phức tạp, hiện tại ta có nói cũng chẳng ích gì. Nhưng nếu như con thật sự muốn biết thì tu luyện nó đi. Khi con tu luyện nó tới một cấp độ nhất định thì tự nhiên sẽ biết được mọi chuyện.” Mục Phong im lặng một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi nắm chặt hai tay, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Mục Trần.
“Có phải chuyện mẹ bỏ đi có quan hệ tới con không cha?” Mục Trần đột nhiên hỏi.
“Con luôn là người bà nhớ thương nhất, vì con, bà có thể buông bỏ mọi thứ.”
Mục Phong không trả lời thẳng câu hỏi mà chỉ khẽ đưa tay xoa đầu Mục Trần, tự giễu: “Là tại ta vô dụng, không thể để hai mẹ con con được ở cùng nhau.”
“Ta đã rất cố gắng để làm điều đó nhưng cuối cùng vẫn chỉ là kẻ thất bại, ta thật sự có lỗi với mẹ con con.”
Mục Trần yên lặng gật đầu, trên gương mặt non nớt của hắn hiện lên nụ cười tươi tắn: “Cha có bao giờ muốn gặp lại mẹ không?”
“Muốn, muốn lắm… Ta rất muốn gia đình chúng ta được đoàn tụ…” Mục Phong ngẩng đầu nói. Bên trong lời nói ấy dường như chứa chan niềm thương nhớ da diết.
Mục Trần siết chặt tay, ngọc giản màu đen thô ráp trong lòng bàn tay hắn tỏa ra hơi ấm dìu dịu. Được một lúc, hắn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Mục Phong: “Con chọn nó, cha, người yên tâm đi, chuyện người không làm được, con sẽ giúp người hoàn thành. Nếu như cha tin lời con thì nhất định sẽ có một ngày, con sẽ không để ai cản trợ việc gia đình chúng ta đoàn tụ.”
Mục Phong kinh ngạc nhìn gương mặt non nớt, ánh mắt kiên định của con mình, cảm giác chua xót chợt dâng lên trong lồng ngực khiến mắt không khỏi đỏ lên, cuối cùng gật đầu thật mạnh.
Tĩnh, con của chúng ta nhất định sẽ không tầm thường.