Hàn băng trắng tinh trút xuống như lũ, như một ngọn thác khổng lồ từ trời cao đổ xuống, mang theo linh lực kinh khủng ầm ầm tuôn đổ, vùi lấp từng mảng lớn những con người bên dưới.
“Aaaaaa!”
“Ối!”
“Cứu ta…!”
“Khôôôôoong..!”
Những tiếng kêu gào thê lương thảm thiết vang vọng, bất quá hàn băng cuốn qua, không có cảnh tượng máu me văng tung tóe, thây chất đầy đồng. Những kẻ bị hàn băng cuốn lấy đột nhiên bộc phát ra hào quang bao bọc toàn bộ cơ thể, một tiếng “bụp”, “chíu” rồi biến mất hoàn toàn.
Mục Trần nhìn cảnh tượng đang diễn ra mà ngẩn người giật mình. Hắn thấy rõ ngay khi hào quang xuất hiện, ấn ký trên mi tâm những người đó đột ngột vỡ nát, chính nó hóa thành hào quang mang họ đi mất.
– Ấn ký này còn có thể bảo vệ những người lâm vào hiểm cảnh sắp phải chết, lúc vỡ nát linh lực ẩn giấu trong đó liền chuyển họ đi ra ngoài. Dù vậy họ cũng đã bị loại.
Diệp Khinh Linh bên cạnh giải thích cho hắn.
Mục Trần gật đầu, thì ra ấn ký còn có tác dụng đáng kinh ngạc này. Việc rèn luyện ở Bắc Thương giới khác xa Linh Lộ, dù có thể vận dụng linh lực cường đại, nhưng không thể nào tàn khốc bằng. Ở bên kia, chẳng ai quản ngươi sống chết ra sao, ngoại trừ bản thân đừng bao giờ dựa vào ai cả.
– Ha ha, những người tham gia Linh Lộ đều được chọn lựa đặc biệt, phải trải qua sàng lọc kinh người hơn hẳn, nếu áp dụng phương thức đó ở Bắc Thương giới, e rằng phân nửa số người kia sẽ phải táng mạng trong này, trả giá lớn như thế ta nghĩ Bắc Thương linh viện cũng khó mà nói chuyện.
Phương Chung cười nói.
Tuy Ngũ Đại Viện thực lực rất mạnh, ở Đại Thiên thế giới tiếng tăm lẫy lừng, nhưng nếu chỉ tuyển chọn đệ tử mà để chết nhiều quá thì họ tộc phụ huynh của đám tiểu tử kia có lẽ sẽ oán hận mà dấy lên một hồi máu tanh chăng.
– Dù không chết người, nhưng bên dưới bị loại cũng thật thảm trọng… Trong đám đó còn có cả hai thằng Thần phách cảnh sơ kỳ xui xẻo.
Sở Kì cũng góp lời vào. Thực lực cỡ đó đứng giữa muôn người cũng là ngôi sao sáng, tài năng lẫy lừng, muốn họ ở trong này tăng cấp ấn ký lên cấp 5 cũng chẳng phải khó khăn gì, vậy mà tất cả lại đổ sông đổ biển bị loại chỉ trong tích tắc.
– Tiếp tục xem đi, Băng Huyền Linh Giao vẫn còn toàn thịnh sung mãn, bọn kia còn ăn hành dài dài.
Mục Trần cười, ngẩng lên nhìn con quái thú uốn lượn trên không trung kia.
Những người may mắn đứng trên những nhánh cây trong rừng núi cũng bị công kích vừa nãy của Băng Huyền Linh Giao chấn kinh hoảng sợ, lúc này mới run rẩy biết chênh lệch thực lực với thiên thú Dung Thiên cảnh lớn đến bao nhiêu a!
Trình độ cỡ đó có thể giết chết bất kỳ ai trong số họ một cách tức thì!
– Tất cả cường giả Thần phách cảnh, chúng ta đồng loạt ra tay, Linh Luân cảnh lui ra sau tập trung linh lực bắn phá từ xa. Nhanh!
Trong đám người thình lình có tiếng quát của một kẻ hùng tài thao lược nào đó, nhờ có hắn mà đám người bên dưới nhanh chóng tổ chức lại trận hình, mệnh lệnh liên tiếp được các thủ lĩnh truyền ra.
Những kẻ nhận được danh ngạch của Bắc Thương linh viện có mấy ai tầm thường? Chỉ cần một tiếng quát liền đâu đấy phóng ra cường giả bay lên không trung, linh lực hùng hồn bùng nổ chói lòa đủ màu sắc.
Cả trăm quang ảnh xuất hiện cùng một phương, linh lực hùng hậu bốc cao chẳng kém thiên thú.
“Grééééccc!”
Băng Huyền Linh Giao nhìn thấy đông đảo cường giả hội tụ, đôi mắt lam lợi hại toát ra vẻ hung tàn rít gào, lại bắn ra một loạt hàn băng trắng tinh.
– Ra tay!
Cả trăm cường giả Thần phách cảnh nhất tề quát lớn, đủ mọi loại công kích cùng lúc bộc phát, hào quang đầy trời, từng đạo công kích mạnh mẽ cường hãn phô thiên cái địa bắn tới luồng hàn băng.
“Đùng Đùng!”
Công kích vang trời dậy đất của hai phe va chạm vào nhau giữa không trung, khí lãng bùng phát ngập trời như pháo hoa rực rỡ, băng tuyết bị những luồng pháo hoa đủ màu ngăn cản, tuyết trắng bên dưới mặt đất bị phá nát lún sâu xuống mấy thước.
Phong tuyết thổi tới, công kích của hai phe chậm rãi tan đi, hàn băng của Băng Huyền Linh Giao đã bị bọn họ mạnh mẽ chặn đứng.
– Người đông thế mạnh!
Mục Trần tán thưởng hô lên, chiến lực của trăm tên Thần phách cảnh khiến cho Băng Huyền Linh Giao cũng thấy khó nhai.
– Công kích!
Một tiếng quát lệnh vang lênh giữa không, cả vạn người thực lực Linh Luân cảnh cũng đồng loạt hét to, tiếng vang chấn động cả thiên địa.
“Rầm rầm!’
Vô số những công kích từ bên dưới bắn lên cao, phong tuyết ngập trời bị bắn tan nát nổ tung, hào quang bảy sắc cầu vồng xuyên phá trường không, mạnh mẽ đánh lên thân thể khổng lồ của Băng Huyền Linh Giao.
“Bùm Bùm Bùm…!”
Những tiếng nổ trầm thấp không ngừng vang vọng. Đối mặt công kích của cả vạn người liên thủ, Băng Huyền Linh Giao đã bị đẩy lui cả trăm trượng, thân thể bọc kín băng giáp trong suốt đã xuất hiện những vết nứt kinh hoàng.
“Grééééccc!”
Thân thể đau đớn khiến nó phẫn nộ cực kỳ, gào lên hung ác, hai cánh phong tuyết vỗ mạnh.
Linh lực điên cuồng thổi ra, phong tuyết ngưng tụ, tạo thành vô số băng thương ngập tràn dao động đáng sợ.
Băng Huyền Linh Giao đã chân chính nổi cơn cuồng sát.
“Véo véo véo véo…”
Đôi cánh khổng lồ phất tới, vô số băng thương phóng đi, xé toang không khí ào ào trút xuống như mưa vào những tốp người bên dưới.
Đối diện công kích dữ dội đó, đoàn người kia cũng biến sắc, thúc đẩy linh lực trong cơ thể lên đến mức tận cùng, điên cuồng phóng ra công kích chống đỡ.
“Bùm bùm bùm!”
Băng thương ngập trời bắn tới, tràng cảnh cực kỳ hùng vĩ.
“Chíu chíu!”
Dưới công kích kín kẽ dữ dội đó, không ít người xui xẻo bị băng thương đánh trúng, ấn ký trên trán nháy mắt liến vỡ nát, hóa thành hào quang đẩy họ ra ngoài.
Khu vực này bị vòng chiến kinh thiên nơi đây tạo ra khí lãng tràn ngập, phong tuyết khắp nơi.
Mục Trần đứng trong khe núi, nhìn chiến sự gay cấn bên kia, gương mặt cũng không giấu nổi rung động. Cảnh tượng này thật giống một trận chiến tranh quy mô.
Chiến tranh giữa vạn người và thiên thú.
Mục Trần bước lên vài bước, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm chiến đấu bên kia, bàn tay bất giác đặt lên vách núi phủ tuyết.
– Hử?
Thình lình hắn cau mày lại, nhìn lại băng tuyết nơi vách núi mà bàn tay mình vừa chạm vào, dường như đang có dấu hiệu bị tan đi, lại có khí nóng tản mát ra.
– Do đại chiến bên kia khiến nó nóng lên sao?
Mục Trần nhìn chằm chằm vào băng tuyết đang yên lặng tan biến, mặt nhăn mày nhó, nhưng cũng không chú ý nhiều lắm, lại tập trung chú ý vào đại chiến đang đến hồi gay cấn.
Hai phe đối chiến liên tục, mỗi công kích cường đại từ Băng Huyền Linh Giao đều bị con người dựa vào ưu thế số đông mạnh mẽ cản lại, tuy tổn thất không ít nhưng cũng không mấy suy suyển, lại còn có thể áp chế phần nào với hung uy của Băng Huyền Linh Giao.
Chiến đấu liên tục ở cường độ cao, tuy Băng Huyền Linh Giao thực lực siêu việt hơn hẳn mỗi người ở đây, nhưng lượng linh lực nó có vẫn không thể nhiều bằng số lượng người liên thủ cùng một chỗ ở đây.
Chiến đấu giằng co càng kéo dài thì càng bất lợi cho nó, mà với linh trí của nó hiện tại cũng dễ dàng nhận thấy được trong số những con người kia còn có những tên gian xảo ẩn nấp một bên, thực lực bọn họ không tệ chút nào, hẳn nhiên đang chờ đợi nó tiêu hao mệt mỏi sẽ cấp tốc ra tay.
Do đó… nó không được phép để tình huống tiêu hao quá lớn xuất hiện, nếu không…..
“Grééééccc!”
Băng Huyền Linh Giao gào thét hung ác, hai cánh đập mạnh, băng giáp trong suốt bộc phát hào quang mãnh liệt, nó mặc kệ công kích linh lực đầy trời mà liều mạng xông lên.
“Ầm!”
Mạnh mẽ chịu đựng công kích phô thiên cái địa, nó lao tới biển người trùng điệp, hai cánh vỗ điên cuồng, cái đuôi khổng lồ quét ngang, đỉnh núi bị nó chạm phải cũng nháy mắt sụp đổ.
“Chíu chíu!”
Vô số người bị hào quang trên cái đuôi của nó quét trúng liền bị ấn ký bộc phát hào quang truyền tống rời đi.
Vô số người vội vàng phân tán, người đông nghẹt như châu chấu nhảy nhót chớp động rời khỏi vùng nguy hiểm.
– Toàn lực tiến công, làm thịt súc sinh này!
– Sát!
– Cùng lên nào!
Đủ loại tiếng gầm gừ gào thét vang lên trong núi rừng, đồng đội bên cạnh bị đánh nát ấn ký, không ít người đỏ mắt giận dữ, cuồng loạn thúc đẩy linh lực hung hăng công kích thân thể khổng lồ của Băng Huyền Linh Giao.
Song phương đều thôi động sát khí đỏ mắt.
Mục Trần chép miệng than thở, may mắn mọi người có ấn ký bảo vệ, bằng không nơi này đã máu chảy thành sông, có lẽ cái danh hiệu Huyết Họa giả lại lần nữa mang lên người hắn ở đây.
– Băng Huyền Linh Giao đã tiêu hao rất nhiều rồi.
Diệp Khinh Linh nhìn con quái thú trên không trung, trải qua chiến đấu từ nãy giờ, băng giáp trên người nó tan nát nhiều chỗ, mơ hồ đục ngầu đi, hẳn nhiên tiêu hao của nó rất khổng lồ.
– Tập trung một chút, để Băng Huyền Linh Giao tiêu hao thêm chút nữa, những tên ẩn thân cũng sắp ra tay rồi…..
Mục Trần nhìn qua vòng chiến, những kẻ ẩn nấp tất nhiên đều là cường giả, bọn họ súc lực liên hợp mà nói, có lẽ Băng Huyền Linh Giao sẽ lập tức trọng thương.
– Ừ!
Diệp Khinh Linh, Phương Chung, Sở Kì đều đáp lời, linh lực trong cơ thể lập tức được thôi động súc thế đợi phát.
Mục Trần cũng vận chuyển linh lực, nhưng thình lình hai mắt hắn đứng tròng, long lên sòng sọc, bàn tay nắm chặt lại. Cảm giác nóng cháy càng lúc càng rõ ràng, dường như không phải vì chiến đấu mà tạo thành như thế.
Hai mắt lóe sáng, Mục Trần ngồi xuống, tay áo phất qua lớp tuyết, liền thấy lớp bên dưới cùng đang bị hòa tan thành nước, lộ ra lớp đá cứng nóng bỏng.
– Làm sao vậy?
Sở Kì ngạc nhiên nhìn hành động kỳ quái của Mục Trần.
Hắn cau mày, đột nhiên cảm thấy quái lạ, dưới lòng đất dường như có một luồng lực nóng cháy đang cấp tốc dâng lên.
– Có biến cố, tạm thời đừng ra tay.
Mục Trần trầm giọng nói.
Cả đám tròn mắt nhìn nhau, ai cũng nghi hoặc, bất quá thấy Mục Trần sắc mặt nghiêm trọng, nhất thời không ai dám nói gì.
Mục Trần đặt bàn tay chạm vào đá cứng nóng bỏng, nhìn ra mặt đất đang phủ đầy tuyết trắng, bất chợt trợn trừng, mảnh đất bên đó đột ngột đỏ bừng lên.
“Ầm!”
Núi non rung chuyển như động đất, bên phía xa xa kia đột nhiên đất đá văng ra tung tóe, một cột dung nham nóng chảy khổng lồ bắn lên cả trăm trượng, lao thẳng lên trời.
“Ọọọoooọ!”
Một tiếng kêu nặng nề theo hỏa trụ kình thiên vang vọng trong khu vực này, đồng thời một uy áp linh lực không hề thua kém Băng Huyền Linh Giao theo đó lan tỏa.
Sắc mặt Mục Trần rốt cuộc trở nên kinh hãi, ánh mắt chấn động vô cùng.
Dưới mặt đất này, không ngờ còn có một thiên thú đang ẩn cư?