Bầu trời trong xanh, người thanh niên với Kim Chiến Thương trong tay khí thế ngút trời.
Mục Trần cũng tỏ ra hâm một quan sát người kia, từ ngày bước chân vào Bắc Thương linh viện, hắn đã nghe đủ mọi loại cổ tích truyền kỳ về nhân vật đệ nhất anh hào này. Có lẽ thật chỉ có anh ta mới là bá chủ trong lòng đệ tử Bắc Thương linh viện.
Đệ nhất Thiên bảng, cho đến nay không ai thay thế được.
Không ngờ, vị cường giả huyền thoại lại thình lình xuất hiện trước mặt hắn.
Đằng xa kia, Ma Long Tử sắc mặt bình thàn nhìn qua Trầm Thương Sinh, tay siết lấy thanh Long Lân Kiếm, cười nói:
– Ngươi đuổi theo ta hai tháng, còn chưa thấy phiền sao?
– Ta nhận nhiệm vụ truy sát ngươi, không cắt đầu ngươi đem về, làm sao hoàn thành nhiệm vụ đây?
Trầm Thương Sinh hất hàm đáp lời.
– Ngươi giết không được ta đâu!
Ma Long Tử lắc đầu, biếng nhác nói tiếp:
– Tuy ngươi rất lợi hại, bất quá ngay cả Hình Phạt đội của các ngươi truy sát ta còn không xong, bằng sức một mình ngươi thì sao mà làm được?
– Bám đuổi ngươi, ít nhất ngươi không dứt ra được thì đâu thể nào chém giết đệ tử Bắc Thương linh viện nữa…
Trầm Thương Sinh mỉm cười, ánh mắt lấp lánh:
– Hơn nữa, ta tin sẽ đến lúc ta có cơ hội, ngươi vừa sơ sẩy, thì cái mạng đó sẽ là của ta.
Ma Long Tử nheo mắt, con ma long trên trán trở nên dữ tợn, hắn nhẹ giọng nói:
– Nói vậy, chẳng phải là xử lý ngươi trước mới là biện pháp bớt phiền não?
– Nghĩ ra rồi à, chiến một trận nào.
Kim Chiến Thương chỉ thẳng Ma Long Tử, đôi mắt Trầm Thương Sinh tràn ngập chiến ý.
Ma Long Tử hờ hững nhìn Trầm Thương Sinh, vạn đạo kiếm quang thành hình quanh người.
Kim Chiến Thương rung động, kim quang lóe sáng, Trầm Thương Sinh lúc này như trở thành một khối cầu vàng chói, chiến ý cao vút như chiến thần hàng lâm.
– Nghĩ ta giống như thằng ngu Dư Uyên, thì không tốt cho ngươi đâu.
Ma Long Tử cười khẽ, nhưng kiếm phong băng hàn lạnh lẽo. Hắn tiến tới, trường kiếm rung lên, kiếm quang phô thiên cái địa.
Mỗi bóng kiếm như thực chất, kiếm khí dâng lên như xé tan không trung.
– Long Lân Kiếm quyết, Vạn Kiếm Liệt Không!
Vạn kiếm cùng ngân, hóa thành cơn mưa kiếm dày đặc trút xuống Trầm Thương Sinh.
Mục Trần sửng sốt nhìn thế công kinh người kia, thực lực Ma Long Tử quả nhiên cường hãn, hắn phỏng đoán có lẽ tên kia đã có trình độ Thông Thiên cảnh.
Tuổi trẻ như thế đã chạm đến Thông Thiên cảnh, thiên phú của tên kia quả thật quái đản, thế giới này quả nhiên tàng long phục hổ.
Dù là đối thủ sống còn, Mục Trần cũng không nhịn được mà tán thưởng. Ma Long Tử kia bề ngoài có vẻ chỉ lớn hơn hắn 4-5 tuổi, không ngờ lại được xếp vào hàng sát thủ nguy hiểm thứ hai trên Huyền Thưởng bảng, lại cả Hình Phạt đội cũng phải liên tiếp thất thủ.
Trầm Thương Sinh ngẩng lên nhìn cơn mưa kiếm ngập đầu, tay nắm chặt lại, Thiên Liên Chiến Thần Thương tỏa ánh vàng chói lóa, cánh tay rung lên, một thương đấm tới.
– Thiên Liên Vũ!
Kim quang lóe sáng, đóa hoa sen trên đầu thương nở ra, rồi phình to lớn lên đến mấy trăm trượng.
“Vù vù!”
Kim liên vừa xuất hiện liền nở ra, nó xoay tròn với tốc độ cực cao, vô số cánh sen kim sắc bắn ra tới tấp.
Vô số những công kích nhỏ mà uy mãnh ào ạt như một cơn mưa vàng dữ dội, xinh đẹp mà mạnh mẽ vô song.
“Bùm bùm!”
Mưa cánh sen thống khoái đối chiến với vạn đạo kiếm ảnh, trời rung đất chuyển.
Trong âm thanh nổ bùm liên tiếp không ngừng, vô số những luồng sóng khí do các vụ va chạm bùng lên, đồi núi bên dưới vốn đã không nguyên vẹn nay lại bị phá hủy tan hoang hơn nữa, những ngọn núi bị sức ép khiến nó sụt lún, đá lớn lăn xuống ầm ầm.
Hai luồng sức mạnh nghiền nát lẫn nhau, không bên nào chiếm thượng phong, giằng co chừng nửa phút thì tan đi, trời đất trở lại bình an yên tĩnh.
– Không hỗ danh đệ nhất Thiên Bảng Bắc Thương linh viện, khó trách cả Dư Uyên cũng táng thân trong tay ngươi. Việc hôm nay ta tạm buông tha, lần sau gặp e rằng các ngươi không có may mắn này đâu.
Ma Long Tử thấy công kích vạn kiếm của mình đã tan, tán thưởng chữa thẹn, quay sang đám Mục Trần cười khẽ nói vài lời lấy lại mặt mũi rồi cấp tốc biến mất nơi chân trời, thanh âm vẫn còn vang vọng trong khoảng rừng núi này.
Ma Long Tử đi cực nhanh, vì hắn biết rõ khi có Trầm Thương Sinh ở đây, khó mà chiếm được lợi thế gì, miễn bàn tới việc đánh chết mấy người Mục Trần. Nếu đã thế thì đi cho khỏe chẳng cần ở lại tốn sức làm gì.
Trầm Thương Sinh nhìn theo hướng Ma Long Tử rời đi, nhưng cũng không truy đuổi, hắn nắm tay lại cất Kim Chiến Thương, rồi xoay lại nhìn Mục Trần đang lơ lửng trong không trung giữa luồng hắc viêm quỷ dị hừng hực.
Trầm Thương Sinh nheo mắt nhìn vào đám hắc viêm trên cơ thể Mục Trần, ánh mắt rõ ràng toát ra vẻ kinh dị, chẳng hiểu sao trực giác lại bảo rằng kẻ kia có mùi nguy hiểm.
Mục Trần cũng nhận thấy ánh mắt Trầm Thương Sinh nhìn mình, hắn vội thu hồi hắc viêm vào trong người, lộ ra thân thể đầy thương tích máu me.
– Đa tạ Trầm học trưởng!
Mục Trần ra vẻ kính cẩn ôm quyền cảm tạ Trầm Thương Sinh, hơi gian nan khẽ cười. Hôm nay may mà có Trầm Thương Sinh xuất hiện đúng lúc, nếu không phải huyết chiến thêm một trận, chẳng biết hắn còn mạng mà về hay không.
– Bạch Hiên là do ngươi giết à?
Trầm Thương Sinh liếc nhìn thi thể Bạch Hiên ở dưới núi đằng xa kia, giọng nói cất chứa đầy kinh ngạc.
Với trình độ của Trầm Thương Sinh, dĩ nhiên thừa sức nhìn ra được Mục Trần chỉ có thực lực Dung Thiên cảnh trung kỳ, so với Bạch Hiên thì chênh lệch không biết dùng từ gì để nói nữa. Vả lại mới trước đó, tên kia còn dám thẳng lưng ưỡn ngực hiên ngang đối diện Ma Long Tử, can đảm mức ấy quả thực không đơng giản.
Mục Trần chỉ khẽ gật đầu, không nói rõ chi tiết tỉ mỉ. Thật ra hắn có thể giết được Bạch Hiên chính là nhờ vào hung sát lực do Đại Tu Di Ma Trụ còn để lại trong người hắn mà thôi.
– Mục Trần là tân sinh vừa đến linh viện mấy tháng trước, nhưng ngươi cũng đừng nên xem thường hắn, nếu lần này không có hắn, e rằng chúng ta chẳng thể thoát thân.
Ngọn núi bên dưới vang lên thanh âm dịu dàng, Tô Huyên và mấy người kia bay lên.
– Tân sinh?
Trầm Thương Sinh tròn mắt, ngạc nhiên quay lại nhìn Mục Trần, méo miệng than thở:
– Không ngờ năm nay trong viện lại xuất hiện tân sinh ưu tú đến thế, xem ra sau này khá náo nhiệt đây.
– Chỉ nhờ vào một vài thủ đoạn thôi mà.
Mục Trần cười nói.
– Thủ đoạn cũng là sức mạnh, chiến đấu sinh tử thì còn sống mới là kết quả quan trọng.
Trầm Thương Sinh nghiêm mặt nói.
Mục Trần cũng gật gù đồng ý. Đánh nhau ngươi chết ta sống dĩ nhiên phải dốc hết bản lĩnh, thủ đoạn có chính có tà thì cũng chẳng cần quan tâm gì.
Bên cạnh, Quách Hung thì hai mắt hâm một nhìn Trầm Thương Sinh, trong lòng đang nghĩ đến cơ hội gặp được vị cường nhân đệ nhất Thiên bảng khiến hắn kích động vô cùng.
– Ta thấy ngươi thương thế rất nặng, viên Sinh Huyền Nguyên đan này sẽ có ích cho ngươi.
Trầm Thương Sinh vươn tay ra, trong lòng bàn tay là một hộp ngọc nhỏ tinh xảo, bên trong chứa một viên đan dược trắng ngà tỏa hào quang nhàn nhạt, một vòng sáng trắng ẩn hiện, hương đan nồng đậm khiến mọi người cảm thấy nao nao.
Mục Trần khẽ giật mình, đan dược vừa thấy đã biết không phải vật tầm thường, chắc chắn có ích lợi lớn với những người bị trọng thương, nhưng quà tặng quá nặng, nhất thời khiến hắn do dự.
Nhưng hắn nhanh chóng vươn tay nhận lấy, ôm quyền cảm kích:
– Đa tạ học trưởng ban dược, ân tình tặng đan Mục Trần xin nhớ kỹ, về sau có cơ hội sẽ hoàn lại ân tình này.
Hiện tại hắn đang vô cùng cần đan dược chữa thương, từ chối lại hóa ra làm cao sỉ diện, còn không bằng đưa tay nhận ngay cho nó khỏe, trong lòng khắc ghi một ân nghĩa rồi về sau có cơ hội đáp lại mới phải lẽ.
Trầm Thương Sinh chỉ mỉm cười, cũng tỏ ra khá hài lòng với biểu hiện của hắn. Còn cái ân tình của Mục Trần muốn trả, cũng chẳng cần phải nói gì nhiều, vì dù sao thực lực Mục Trần bây giờ cũng khó mà trả nổi ân tình cho hắn.
– Lần này làm phiền ngươi!
Tô Huyên cảm kích cất tiếng nói với Trầm Thương Sinh, cục diện như thế nếu không phải Trầm Thương Sinh đến đúng lúc, e rằng cả đội đã phải phơi thây lại đây.
Tuy nàng không biết Mục Trần có bản lĩnh gì đủ sức ngăn cơn sóng dữ hay không, nhưng dù có cũng phải trả giá không nhẹ, nàng cũng chẳng muốn hắn vì cứu mọi người mà trả giá thảm trọng.
Trầm Thương Sinh lắc đầu:
– Hai tháng nay ta luôn truy sát Ma Long Tử, lúc nãy dường như hắn nhận được truyền tin của Long Ma cung nên mới chạy tới đây, ta theo sát không ngờ lại gặp mọi người.
Quách Hung bên cạnh nghe mà nuốt nước bọt. Truy sát Ma Long Tử, cái hành động điên rồ đó chắc chỉ có Trầm Thương Sinh mới đủ can đảm thực hiện.
– Các ngươi kế tiếp định làm gì?
Trầm Thương Sinh hỏi lại Tô Huyên.
– Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, kế tiếp phải trở về Bắc Thương linh viện.
Tô Huyên kể rõ, lần này ra ngoài cũng hơn nửa tháng, hành trình cũng khá hung hiểm, hôm nay trở về cũng phải điều dưỡng cho tốt mới được.
– Ta hộ tống các ngươi một đoạn, học đệ Mục Trần đang trọng thương, chiến lực của mọi người giảm nhiều, vả lại tên Ma Long Tử tâm ngoan thủ lạt, thủ đoạn gian xảo khó phòng bị, nói không chừng sẽ bí mật quay lại truy sát.
Trầm Thương Sinh trầm ngâm.
– Vậy đa tạ!
Tô Huyên, Quách Hung đều thở phào. Có Trầm Thương Sinh trong đội, hành trình trở về chắc chắn sẽ an toàn tuyệt đối.
Mục Trần cũng cười, mắt nhìn về một phía, cuối cùng cũng được trở về.