Tổng bộ Yêu môn.
Hôm nay ở đây náo nhiệt hơn những ngày trước rất nhiều, những lầu các bên ngoài đầy người là người. Xa xa vang lên những tiếng xé gió dồn dập, vô số đệ tử từ nhiều nơi trong linh viện đều hướng về chỗ này.
Trong năm ngày qua, quan hệ xung đột giữa Mục Trần và Yêu môn đã ồn ào khắp Bắc Thương linh viện. Tên tân sinh đối chiến ba chiêu với Lý Huyền Thông ngày trước đã quá nổi tiếng, khiến cho cái tên Mục Trần không còn mấy xa lạ với các đệ tử nữa.
Bất quá dù cho Mục Trần tiếng tăm đã không nhỏ, nhưng trong mắt nhiều người thì muốn so sánh với nhân vật phong vân chân chính như Hạc Yêu vẫn còn khoảng cách không nhỏ.
Ước định ba chiêu, cho thấy thiên phú và tiềm lực của Mục Trần khá tốt, chứ không phải là thực lực chân chính của hắn có thể thắng được Lý Huyền Thông. Bởi vì khi giao chiến chính thức, chắc chắn hắn không có cách nào đọ nổi sức mạnh của cường giả như Lý Huyền Thông.
Hạc Yêu ở Bắc Thương linh viện xếp hạng thứ 4 Thiên bảng, như thực lực của hắn được nhiều người đánh giá là thừa sức tiến vào ba hạng đầu, chẳng qua vẫn còn đang nhẫn nhịn mà thôi.
Bất luận có thật vậy hay không, nhưng cũng chứng minh cho thấy Hạc Yêu rất cường hãn, Mục Trần muốn đăng môn tính sổ với Yêu môn, e rằng tự làm xấu mặt mình mà thôi.
Trước tổng bộ Yêu môn là một quảng trường rộng lớn, cả nghìn thành viên Yêu môn tập trung ở đây, tụm năm tụm ba vui cười tán gẫu, chẳng hề lo lắng khẩn trương, mà thần tình lại có vẻ đùa giỡn trào phúng. Họ đang mong chờ xem cái tên tân sinh mồm miệng ngông cuồng kia sẽ gây phiền phức gì cho họ.
Hạc Yêu yên lặng ngồi ngay ngắn ở ghế chủ tọa, gương mặt không đổi, ánh mắt hờ hững nhìn trời mây non nước.
Phía sau hắn là Trần Hậu và các thành viên hạch tâm Yêu Môn cũng đều ở đây. Dương Hoằng đứng vị trí bên cạnh, hiện giờ hắn vẫn không hề giảm thái độ nghêng ngang kiêu ngạo với thiên phúc của mình, nhưng dù sao cũng chỉ là tân sinh, chưa thể so sánh được với nhân vật như Hạc Yêu.
Gia nhập, mượn sức và thanh thế Yêu môn, hắn hoàn toàn có thể thoát khỏi ám ảnh của Mục Trần, chỉ cần hắn cố gắng tu luyện, nhất định lại có thể vượt mặt Mục Trần!
Trong đôi mắt Dương Hoằng toát ra ngọn lửa hừng hực. Hắn đang từng ngày ẩn nhẫn, chờ đợi đến lúc nào đó sẽ đứng trên vị trí cao nhất Bắc Thương linh viện. Khi ấy bất kể Mục Trần hay Hạc Yêu đều sẽ bị nghiền nát dưới chân hắn!
Không trung bên ngoài quảng trường, đám đệ tử đông đúc liếc nhìn trận địa của Yêu môn cũng chép miệng lắc đầu. Xem ra cao thủ hạch tâm Yêu môn đều về đủ cả, chờ đợi Mục Trần vác xác tới cửa a.
Rồi theo đó là những tiếng bàn tán đàm luận linh tinh.
– Yêu môn định dọa cho Mục Trần sợ không dám tới luôn sao chứ?
– Khặc khặc! Trong đám kia Hạc Yêu bài danh đệ tứ, Trần Hậu và hai tên kia đều top 20, lại còn cả đám top 50…. thực lực Yêu môn thật là bày hết ra mà.
– Mục Trần lần này đá phải cục sắt rồi a.
– Tên kia cũng không phải người an phận đâu, trước đây nghe nói có xung đột với cả Từ Hoang, nay lại hiềm khích với Hạc Yêu.
– Bất quá lần này tên tiểu tử hay ăn may kia gặp chuyện xui rồi a….
Nghe cách họ bàn tán, có vẻ như kết quả chuyện hôm nay không ai có dự đoán nào khác.
Trên một kiến trúc xa xa ở đỉnh núi gần đó, có một nhóm người đang nhìn xuống quảng trường, đầu lĩnh chính là Từ Hoang, Từ Thanh Thanh bên cạnh hắn hai mắt nhìn quanh liên hồi, cười khẩy:
– Tên Mục Trần kia đúng là chuyên gia kiếm chuyện, yên tĩnh chưa lâu lại tìm Yêu môn gây phiền phức, hắn nghĩ Hạc Yêu là cái gì chứ? Đại ca, ngươi nói tên kia có dám đến không?
Từ Thanh Thanh quay sang hỏi Từ Hoang.
Từ Hoang nhíu mày, đưa mắt nhìn lên, vẫn không thấy bóng dáng Mục Trần, hắn thản nhiên nói:
– Mục Trần nhất định sẽ xuất hiện, đừng coi thường hắn. Nếu cho hắn một năm nữa, top 5 Thiên bảng hắn chắc chắn có chỗ.
Từ Thanh Thanh cảm thấy không thích hừ một tiếng, tiểu tử kia mơ tưởng top 5 Thiên bảng? Có thể sao? Đối chiến ba chiêu với Lý Huyền Thông không lẽ cũng tính là giao chiến được à?
– Xuất hiện thì sẽ xuất hiện, bất quá… có thể đối phó cục diện trước mặt hay không, cũng khó nói.
Từ Hoang nhìn lại quảng trường đầy rẫy cao thủ Yêu môn, hắn cũng rất tò mò, đối diện cái đội hình thấy này, thì năng lực Mục Trần có thể làm được gì?
Cách đó không xa, Tô Huyên, Tô Linh Nhi, Lê Thanh cũng nghe tiếng mà đến.
– Tỷ tỷ, Mục Trần sao còn chưa xuất hiện? Cái tên này cũng thật là, mới trở về lại kiếm chuyện thị phi, hôm nay đừng mơ Hạc Yêu nhường hắn ba chiêu.
– Nghe nói việc lần này là do Hạc Yêu gây ra, sau khi Mục Trần ra ngoài cùng chúng ta liền phái người đến Lạc Thần hội quấy rối, cuối cùng đám người của họ đều bị Lạc Thần hội Lạc Li đánh bại, bất quá dường như nàng ta cũng bị thương.
Quách Hung nói.
– Mục Trần và Hạc Yêu xưa nay đâu có quan hệ gì, xem ra vì danh ngạch tham gia nhiệm vụ lần này mà nên chuyện, khiến cho Hạc Yêu ghi hận.
Lê Thanh nhíu mày, lời nói về Hạc Yêu có vẻ cũng không hề có hảo cảm.
Tô Huyên gật gù, Hạc Yêu lòng dạ hẹp hòi nàng đã biết từ sớm, nhưng không ngờ ngay cả việc nhỏ kia mà hắn lại ghi hận Mục Trần.
– Tỷ tỷ, lúc đó xuất hiện vấn đề gì, ngươi nên ra tay giúp Mục Trần mới được.
Tô Linh Nhi ra vẻ chính nghĩa bênh vực kẻ yếu.
Tô Huyên cũng nhẹ nhàng gật đầu, nói:
– Chuyện này ta cũng có trách nhiệm, tự nhiên sẽ không để Hạc Yêu khi dễ hắn. Bất quá ngươi đừng quá coi thường Mục Trần, hắn không bao giờ bắn tên không chim, hắn dám làm chuyện này, chắc chắn phải có cơ sở.
– Một kẻ đối diện Ma Long Tử cũng chẳng ngán, thì nói Hạc Yêu khiến hắn chịu áp lực nghe được sao chứ?
Lê Thanh, Quách Hung cũng đồng ý, trải qua thời gian cùng tham giam gia nhiệm vụ, họ cũng biết rõ tên thiếu niên kia có bao nhiêu thủ đoạn đáng sợ.
Kết quả hôm nay ra sao, nói bây giờ cũng còn quá sớm.
– Lạc Thần hội tới kìa!
Xung quanh bất chợt xôn xao hẳn lên, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn vào tuyến đường dẫn vào quảng trường lớn.
Vài trăm người đang lao tới, phần lớn đều là tân sinh, bọn họ vẫn luôn chăm chú nhìn phía trước.
Đi đầu bọn họ là một cô gái y phục đen như nhung, gương mặt xinh đẹp và đôi mắt lưu ly trong suốt yên tĩnh như đầm sâu, mái tóc dài trắng tinh như ngân hà vắt ngang eo thanh mảnh.
Ánh nhìn của mọi người gần như lập tức bị thu hút bởi người con gái nổi bật kia, ánh mắt hâm mộ và kinh diễm.
– Nàng ta là Lạc Li ư? Quả nhiên là cô gái xinh đẹp, khó trách Mục Trần phải si mê như thế.
Tô Huyên nhìn thấy người con gái xuất chúng nọ, nàng cũnng kinh thán thốt lên.
Tô Linh Nhi chu miệng nhưng không hề phản đối, người con gái kia thật khiến người ta dễ dàng tương tư, không chỉ bởi dung nhan xinh đẹp và khí chất trầm lặng lãnh diễm.
Đông đảo thành viên Lạc Thần hội được Lạc Li dẫn đầu đi vào quảng trường khổng lồ.
Đám Trần Hậu sau lưng Hạc Yêu vừa nhìn thấy Lạc Li, ánh mắt bỗng nhiên nhìn chỗ khác trốn tránh, chẳng dám nhìn thẳng. Chuyện hôm trước họ xa luân chiến đối với một cô gái vốn đã mất hết mặt mũi, hơn nữa chủ yếu là kết quả của họ lại thất bại thảm hại.
Lần giao chiến đó cho họ biết, thật ra trong giới tân sinh lợi hại nhất không phải là Mục Trần kia, chính là người con gái xinh đẹp lộng lẫy mà cường hãn này.
Hạc Yêu cũng chằm chằm nhìn Lạc Li, khí chất và dung nhan ấy khiến ánh mắt hắn hơi dao động. Xưa nay trong Bắc Thương linh viện, người con gái xuất chúng nhất dĩ nhiên là Tô Huyên, thế nhưng mỹ nhân xinh đẹp trước mặt đây lại còn có vẻ lấn át tuyệt sắc hơn cả Tô Huyên nữa.
Tiểu tử kia thật là một kẻ diễm phúc.
Hạc Yêu nheo mắt lướt qua đoàn người, thản nhiên hỏi:
– Mục Trần đâu? Hắn không phải truyền lời qua đây bảo rằng sẽ đăng môn lãnh giáo ta sao? Thời gian đã đến chẳng lẽ lại làm rùa rút đầu?
– Hắn nói sẽ đến, tự nhiên sẽ xuất hiện, ngươi cứ chờ là được rồi.
Giọng nói thanh tao của Lạc Li vẫn bình tĩnh chẳng hề dao động.
– Chờ? Thật sự làm cao quá đó nha! Hắn nghĩ mình là ai chứ? Có tư cách bắt Yêu môn phải chờ hắn sao?
Ngữ điệu bình tĩnh của Lạc Li khiến cho Hạc Yêu nổi đóa. Hắn là ai chứ, còn Mục Trần kia là cái gì đây?
Lạc Li khẽ híp mắt lại:
– Nếu ngươi cảm thấy không đủ kiên nhẫn chờ đợi, thì ta có thể lãnh giáo ngươi một chút, bất quá nên cẩn thận chứ không thì danh hiệu đệ tứ Thiên bảng lại bị người ta lấy mất đó.
– Ồ…..
Ngữ khí cuồng vọng của Lạc Li khiến mọi người trong khu vực này kinh ngạc cực kỳ, ánh mắt nhìn nàng không thể hiểu nổi, ai mà đoán được người con gái xinh đẹp lãnh diễm kia lại thốt ra những lời ngạo mạn như thế.
– Ngữ khí đó cũng khá giống Mục Trần đấy nhỉ!
Tô Huyên mỉm cười.
Sắc mặt Hạc Yêu thì không tốt như vậy, hắn trầm mặt xuống, chậm rãi đứng dậy:
– Gió to quá! Muốn thay thứ hạng của ta, phải xem ngươi có tư cách không đã!
Lời vừa nói xong, một cỗ uy áp linh lực kinh người ầm ầm toát ra, hẳn nhiên hắn đã nổi cáu.
Sau lưng Lạc Li, đám người Diệp Khinh Linh khẽ biến sắc.
Thế nhưng Lạc Li chẳng mấy có phản ứng, mỉm cười bước lên, khom người định xông tới.
– Thôi nào! Chuyện hôm nay để ta giải quyết đi mà!
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng cười khanh khách vang vọng, giọng nói quen thuộc ngăn cản Lạc Li, mọi người đổ mắt nhìn về hướng âm thanh truyền tới.
Đó là một tòa kiến trúc cao ngất bên ngoài quảng trường, một thiếu niên chẳng biết đã ngồi xếp bằng từ khi nào, đôi mắt đen láy lành lạnh nguy hiểm đang cất giọng cười lớn nhìn đám người Hạc Yêu.