“Đùng!”
Vô số Linh Binh liên miên không dứt, một luồng hắc viêm đen ngòm xẹt qua, bất kể là Linh Binh nào vừa tiếp xúc lập tức nổ bùm, linh quang trôi nổi lượn lờ.
“Véo!”
An Nhiên lập tức lao lên gom hết toàn bộ linh quang lại.
Vừa thu gom được một đống, thì lại có vô số Linh Binh như thủy triều xông tới, như muốn phủ lên bọn họ.
Ba huynh đệ Vương gia cũng đang liên thủ hành động, đao phong sắc bén càn lướt tứ phương, xé toang từng lớp Linh Binh lao tới như sóng, mở đường cho tiểu đội tiến lên.
– Ha ha, Linh Binh ở đây thật là đông đúc à!
Vương Thống dẫn đầu mọi người xuyên qua tầng tầng Linh Binh, khoái trá cười lớn khi nhìn thấy Linh Binh gần như vô cùng vô tận, sắc mặt vô cùng tập trung. Lượng Linh Binh ở đây nếu thống kê được chắc cũng phải đến mấy trăm vạn con.
May mắn là chúng nó không có linh trí, chứ nếu chỉ có một chút thôi, tất cả đồng loạt đánh một chiêu thỉ cả cường giả Thông Thiên cảnh có lẽ cũng bị nát thành cám.
Mục Trần gật đầu, đội ngũ thay phiên nhau phá vỡ từng đợt sóng Linh Binh tấn công, để giảm bớt sự tiêu hao linh lực liên tục. Bằng sức một người mà cường đấu, e rằng chỉ vừa mới qua khỏi lớp Linh Binh bên ngoài đã không còn sót lại chút linh lực nào.
Ngẩng lên nhìn đằng xa, một nơi cũng có dao động linh lực khá mạnh mẽ, bên đó cũng đang có kịch chiến bùng nổ.
Những vòng chiến như thế không hề ít, cũng may là có những đội ngũ khác cũng xông vào khiến cho áp lực, nếu không chỉ bằng nhóm của Mục Trần muốn xông pha vào sâu hơn thì khó mà thành công.
– Tốc độ của dắm Hắc hội kia cũng nhanh thật!!
Vương Thống đột nhiên thốt lên, đằng xa có một toán người lấy khí thế chẻ tre không thể chống đỡ hướng thẳng tăng tốc xông lên, nghiền nát từng đợt sóng Linh Binh lao ra, cơ hồ là một phương tàn sát. Đầu lĩnh của đội ngũ đó chính là Triệu Thanh Sam và Mộ Phong Dương, đội hình của bọn họ là mạnh nhất khu này, nhân số cũng khá đông.
Xa xa phía ngả về bên phải, tốc độ chậm hơn một chút là đội ngũ của Từ Hoang, cách ra một khoảng phía sau cũng có vài đội thực lực rất khá đang gia tốc xé toang tầng tầng Linh Binh hướng thẳng vào bên trong.
– Không cần phải gấp. Dù đến sớm thì sao, nghĩ Linh Vương dễ ăn vậy à?
Mục Trần thì vẫn bình tĩnh, sớm loại bỏ chướng ngại đi vào trong cũng không có tác dụng gì, hắn cũng không tin đám Triệu Thanh Sam, Mộ Phong Dương đủ sức ăn Linh Vương một mình.
– Duy trì tốc độ, tiết kiệm linh lực, mọi thứ mới bắt đầu thôi.
Mục Trần lên tiếng nhắc nhở. Chướng ngại hiện tại chỉ mới là Linh Binh bình thường nhất, ngay cả Linh Tướng còn chưa xuất hiện lấy một con.
Vương Thống tán thành, chăm chú đặt tâm tư vào lớp lớp Linh Binh cuồn cuộn xông ra.
Tốc độ của đội cũng dần tăng lên, sau vài phút đã vượt qua khỏi khu vực ngoại vi của điểm tụ tập.
Càng đi vào, áp lực càng tăng cao. Dù rằng đám Linh Binh không có linh trí nhưng số lượng khủng bố liên miên không ngừng cũng chẳng khác gì một kích toàn lực của cường giả Hóa Thiên cảnh, muốn ngăn cản cũng không thoải mái tí nào.
Nhưng đội ngũ của Mục Trần đã có tâm lý tốt, luân phiên đổi chỗ, thành ra có thể kiên trì khá lâu.
“Ầm!”
Một quyền tung ra, linh lực gầm rú như khói chấn nổ mười con Linh Binh ngay lập tức, linh quang xuất hiện liền bị hắn chụp hết.
Bất quá ngay sau đó hắn nhíu mày, hiện tại đội đã đi vào bên trong, nhưng kinh ngạc là từ đầu đến giờ chỉ chiến đấu với Linh Binh, chưa hề thấy mặt một con Linh Tướng nào.
Những điểm tụ tập bình thường đã vào lúc trước, khoảng cách đi như thế này đã gặp được Linh Tướng, thế tại sao khu này lại không thấy tung tích gì cả?
Mục Trần ngẩng lên nhìn vào sâu bên trong, linh quang trong đó sáng rực rỡ, sắc trời cũng không lấn át được, hắn không thể thấy rõ động tĩnh bên đó ra sao, nhưng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Mục Trần lắc đầu, cẩn trọng giữ cảm giác này trong lòng. Đã đến đây thì bất kể thế nào cũng phải thấy tận mắt Linh Vương mới thỏa được…
– Tăng tốc!
Hắn quát khẽ, nhanh chóng lao lên trước. Lạc Li, Vương Thống lập tức bám sát, thôi động linh lực đẩy cao tốc độ.
Mà càng vào sâu thêm, hắn càng thêm kinh nghi khó hiểu, vì thậm chí tới nơi đây cũng không hề cảm nhận được sự tồn tại của một con Linh Tướng nào cả.
Đám Linh Tướng cứ như là bốc hơi đi hết vậy.
– Mục Trần, tình hình có vẻ bất thường….
Ngay cả Vương Thống cũng đã nhận ra cục diện phức tạp, gương mặt không mấy tốt cất giọng nói.
– Linh Tướng… chẳng thấy con nào?
Mục Trần nhìn tới đằng xa, đám người kia dường như cũng phát hiện ra vấn đề này, nên càng nôn nóng đi sâu vào trong để xem thử có chuyện gì đang xảy ra.
– Đi sâu vào xem.
Mục Trần hơi trầm tư, rồi lập tức quyết định. Đội ngũ nhanh chóng đi nhanh hơn, toàn lực đột phá đám Linh Binh ngăn cản.
Toàn lực xông lên, chỉ vài phút sau, cơn sóng Linh Binh tưởng như vô tân lại đột ngột biến mất không chút dấu vết.
Mục Trần kinh ngạc nhìn vào khu vực trống rỗng. Phía sau hắn vài trăm thước vẫn còn thấy vô số Linh Binh ùn ùn ngăn trở những người khác, thế nhưng khi đội của hắn đến được chỗ này, đám Linh Binh kia hoàn toàn dừng lại không đuổi theo, dường như không dám tới gần đây.
Mục Trần khẽ cau mày, không quan tâm đến đám Linh Binh nữa, đảo mắt quan sát khu vực rộng lớn này, hoàn toàn trống rỗng, không hề có sinh cơ.
Thế nhưng sâu bên trong vẫn có linh quang rực rỡ che mất ánh sáng thiên địa. Mơ hồ có một uy áp cường đại cực kỳ lan tỏa trong không khí.
Có lẽ chính vì uy áp kia mới khiến đám Linh Binh không dám tới gần.
Uy áp kinh khủng thế này, ngoại trừ Linh Vương thì còn có thể là thứ gì khác đây?
Mục Trần đảo mắt, khu vực trống trải đã có hơn mười đoàn người tiến đến, tất cả đều chung suy nghĩ nghi hoặc nhìn quanh, rồi nhanh chóng hướng chú ý về nơi sâu bên trong, chỗ uy áp linh lực tỏa ra bồng bềnh.
Linh Vương ở chỗ đó!
Không ít người hừng hực lửa nóng, nhất tề lướt đi.
Mục Trần cũng vội đi theo, nhưng cũng tăng cường cảnh giác. Đã được gọi là cực độ nguy hiểm, nếu không cẩn thận tay không mà về là còn may, chỉ e bị đánh trọng thương rồi văng khỏi Linh Quang giới.
Liên tiếp từng đội ngũ xuyên qua không gian trống không, một lúc lâu sau bắt đầu có người dừng lại, đôi mắt rung động nhìn đằng trước.
Linh quang rực rỡ tỏa sáng, một cái bóng mờ ảo to cả trăm trượng, toàn thân đầy tinh thạch, che phủ dày đặc như một chiếc áo giáp. Nó yên lặng đứng đó như đế vương của vùng này, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt.
– Đó là… Linh Vương?
Mục Trần trợn mắt nhìn con Linh Vương khổng lồ, thân thể nó phát ra dao động khủng bốt khiến cho mọi người tim đập chân run.
Cấp độ này đã cao siêu hơn Hóa Thiên cảnh!
Hiển nhiên ngoại trừ Linh Vương, còn sinh vật nào khác có thể tồn tại ở đây sao?
– Đã nhìn thấy Linh Vương, ra là hình dáng thế này…. bất quá có cần mạnh thế không?
Vương Thống lẩm bẩm cười khổ.
Linh lực khuếch tán khiến cho hắn cảm thấy thân thể nặng nề, hiểu rõ hơn chênh lệch của bản thân với con Linh Vương nọ.
Đó là sức mạnh Thông Thiên cảnh!
Ở đây, đơn đả độc đấu, chắc chắn không ai là đối thủ của con Linh Vương kia.
Đám đông đứng cách một khoảng rất xa, giương nhưng con mắt háo hức nhìn Linh Vương sừng sững giữa trời đất, nhưng chẳng ai khờ dại tự tiện xông lên. Tất cả đều cảm thấy Linh Vương đáng sợ.
– Các vị…
Không khí yên lặng một lát, Triệu Thanh Sam hai mắt rực sáng nhìn mọi người, khách khí ôm quyền:
– Có lẽ mọi người đã nhận ra Linh Vương rất lợi hại, ta đề nghị chúng ta liên thủ giết nó, nếu không hôm nay tất cả chỉ có thể tay không mà quay về.
Có người trầm ngâm gật đầu. Đúng! Không liên thủ căn bản không ai đối phó được Linh Vương. Nhưng đội hình ở đây cũng khá mạnh, nếu liên thủ lại, thì đối phó con Linh Vương mới được thăng cấp không lâu kia cũng không phải bất khả chiến thắng.
– Vậy Linh Vương quang phân chia thế nào?
Có người cất tiếng, Linh Vương quang chỉ có một, nhưng người thì không ít.
– Bây giờ nói tới thì còn xa quá, phân chia thế nào thì đợi giải quyết nó xong đã, rồi xem bản lĩnh mỗi người mà thôi.
Triệu Thanh Sam cười nhạt, rồi nhìn qua Từ Hoang:
– Từ huynh thấy thế nào?
Từ Hoang nheo mắt nhìn Linh Vương hiên ngang giữa trời đất, thản nhiên nói:
– Liên thủ đi.
Từ Hoang dù sao cũng là cường giả nổi tiếng Bắc Thương linh viện, mọi người thấy hắn tán thành, nhất thời cũng đồng ý, sĩ khí lập tức tăng cao. Nhiều người liên thủ lại có lẽ Linh Vương kia cũng khó chống nổi. Dù gì nó cũng chỉ có sức mạnh mà không có trí tuệ.
Mục Trần thấy sĩ khí lên cao, nhưng lại hơi nhíu mày, đưa mắt quét nhìn khu vực trống trải. Tại sao chỗ này lại trống đến thế, một con Linh Tướng cũng không có, đám Linh Tướng đã chạy đi đâu?