“Đùng!”
Bàn chân Linh Vương khổng lồ nện lên đất, núi non sơn mạch và mặt đất lõm xuống vài cái hố cực sâu. Con Linh Vương bất giác cảm thấy phẫn nộ, hào quang trên thân thể càng thêm sáng rực tỏa khắp dãy núi.
“Graoooo!”
Nó gào thét, đầu quyền nắm lại, linh lực ngập trời như đang hình thành phong bạo, một luồng linh lực dữ dội bắn ra từ nắm tay nó, hướng thẳng đến bóng người nhỏ bé xinh đẹp kia.
Linh Vương không có linh quyết gì để sử dụng, thứ nó có thì cả cường giả Thông Thiên cảnh cũng khó sánh bằng: linh lực hùng hậu.
Luồng linh lực đầy tính công kích xuyên phá không khí, sơn mạch sụp đổ kinh hoàng, nhiều ngọn núi bị áp lực của nó khiến cho nổ tung.
Đứng đằng xa, Triệu Thanh Sam, Từ Hoang, Mộ Phong Dương lập tức rùng mình. Thực lực Linh Vương lúc này còn cường hoành hơn khi nãy rất nhiều.
Khó trách nhiều năm nay chưa có ai dám dòm ngó đến Linh Vương, thì ra khi nó thực sự trưởng thành, nó lại đáng sợ vô cùng như thế.
Lạc Li tay nắm chặt trường kiếm, hít một hơi sâu, ngón tay xẹt qua thân kiếm, để lại một lằn máu tươi đỏ thẫm trên thân kiếm.
“Ooong.”
Tia máu nhanh chóng bị kiếm hấp thu hết, trường kiếm xanh thẫm đột nhiên toát ra hơi nước bao bọc, nhìn sơ qua cứ ngỡ nó là một thanh thủy kiếm, rất thần kỳ.
– Lạc Thần Kiếm quyết, Nhất Kiếm Hóa Lạc Thủy.
Lạc Thần Kiếm rung lên, mũi kiếm chuyển động không ngừng, linh lực hùng hậu như thủy triều trào ra, thình lình nàng chém ra một kiếm.
“Rào rào!”
Kiếm quang xanh thẳm dâng lên hóa thành một con sông lớn đầy kiếm khí, ào ào xoay quanh thân hình Lạc Li.
Rồi nó dũng mãnh xông ra, mạnh mẽ đối chọi với luồng linh lực kinh khủng đang tấn công tới.
“Buuùummmm!”
Một tiếng nổ cực lớn mang theo dư chấn linh lực và kiếm khí bén nhọn văng ra tứ tung, khiến cho mặt đất bên dưới sụp đổ tan tành.
Lạc Li khẽ run, bị đẩy lui đi một khoảng, nhưng tay nắm trường kiếm không buông, ánh mắt vẫn nhìn thẳng Linh Vương khổng lồ không chút khoan nhượng lui bước.
Linh Vương càng thêm phẫn nộ, hai đòn công kích đều bị con người bé nhỏ kia ngăn cản được.
Giận dữ giơ chân lên, nó đạp bàn chân khổng lồ cuồng bạo muốn giẫm nát con người kia.
Công kích đáng sợ của nó không làm cô gái kia sợ hãi, kiếm khí ngút trời mạnh mẽ ngăn cản lại.
Đám người theo đuôi đằng xa là kinh ngạc nhất, lạnh cả người khi thấy cảnh tượng bên kia. Dù nói rằng Lạc Li chỉ đang cố thủ chống cự công kích của Linh Vương, nhưng như vậy thì nàng không cường hãn hay sao?
Chỉ một chút thời gian chống cự đó, đổi lại đám người bên này không ai làm được. Không ngờ rằng, người con gái tuyệt diễm im lặng đi bên cạnh Mục Trần lại có thực lực đáng sợ đến thế.
– Lợi hại!
Từ Hoang than thở, mặt mày phức tạp. Đằng sau hắn, Từ Thanh Thanh cũng cực kỳ ghen tị mà thấy nản vô cùng. Khí chất người con gái kia hơn xa nàng, còn thực lực nếu đem nàng ra so, thì chỉ thêm xấu hổ cho mình.
– Nàng ta một mình chống cự Linh Vương thật quá khó, phòng thủ càng lúc càng yếu đi, không lâu nữa e rằng sẽ không chịu nổi.
Từ Hoang nhìn qua phía xa hơn, trên một đỉnh núi có người đang ngồi xếp bằng, hai mắt nheo lại khó hiểu. Là Mục Trần sao? Hắn đang làm cái gì đó? Hai người họ muốn tự mình xử lý con Linh Vương kia sao?
Việc này, có khả năng không?
Mục Trần tuy không đơn giản, nhưng thực lực chân chính chỉ là chuẩn Hóa Thiên cảnh mà thôi.
Từ Hoang lẩm bẩm nghi hoặc, cay mày.
Lạc Li ngăn cản bước tiến của Linh Vương, Mục Trần đã hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, tâm thần tập trung, linh ấn liên miên không ngừng được ngưng tụ thành.
Số lượng đạt đến khoảng 150 linh ấn thì dần chậm lại.
Tính theo số lượng, Linh Trận sư cấp 4 có thể ngưng luyện ra 100 đến 200 linh ấn, khi đột phá đến linh ấn thứ 201, thì có tư cách chạm đến ngưỡng cửa Linh Trận sư cấp 5.
Đương nhiên, cũng không phải có thể ngưng tụ ra đủ số linh ấn thì là Linh Trận sư. Linh trận là một thứ rất phức tạp, linh ấn chỉ là trụ cột, là nguyên liệu để Linh Trận sư kết nối chúng lại một cách hoàn mỹ, bộc phát sức mạnh cường đại. Đó chính là khả năng đáng sợ của Linh Trận sư.
Linh Trận tông sư tiện tay bố trí một linh trận cũng lên đến con số cả nghìn vạn. Độ phức tạp của nó ngay cả cường giả Chí Tôn không chuyên tu linh trận cũng không đủ hiểu biết để bố trí ra được.
Mục Trần hiện tại còn xa lắm mới đến được cấp bậc tông sư, hắn tiến nhanh cũng chỉ đang bước đi trên con đường sơ khai của linh trận. Mà hiện tại đang còn phải lo làm thế nào để hóa giải hiểm cảnh trước mặt.
Và 150 linh ấn, vẫn chưa đủ để hắn làm việc kế tiếp….
Hít sâu một hơi, tâm linh tĩnh lặng, tinh thần hoàn toàn đắm chìm trong trại thái Tâm Trận. Hiện giờ hắn sử dụng trạng thái này cực kỳ thành thạo, mặc dù không có hiểu biết chính quy về trạng thái này, nhưng hắn phỏng đoán chừng cũng đã đến cao cấp. Vì khi hắn tiến vào trạng thái này, tâm linh đã có thể biết rõ từng chi tiết nhỏ nhất của thế giới bên ngoài, hoàn mỹ ánh xạ vào trong lòng hắn.
Nhưng thực lực hiện tại tăng lên, yêu cầu bố trí linh trận cũng cao hơn, ưu thế của trạng thái này cũng trở nên không đủ dùng.
Mục Trần biết, trạng thái Tâm Trận thì chỉ cần đạt tới Linh Trận sư cấp 3 thì bất cứ ai cũng có cơ hội lĩnh ngộ, do đó cũng chỉ là trạng thái cấp thấp nhất mà thôi.
Nhưng dù vậy, nó cũng là trụ cột, chỉ có những ai nắm giữ trạng thái này đến mức sâu lắng nhất, mới có thể lĩnh ngộ trạng thái cao thâm hơn.
Tâm thần nhìn vào từng linh ấn được ngưng luyện ra, cảm nhận dao động linh lực rất nhỏ trong đó, mỗi linh ấn đều toát ra những dao động rất nhỏ riêng biệt mà người thường khó phát hiện được.
Tâm niệm vừa động, số linh ấn ngưng luyện thành hình đột nhiên giải thể, tan đi. Nhưng nó còn chưa kịp tan hết, Mục Trần lại ngưng tụ tiếp tục, vẫn lấy được số lượng như cũ, lại còn thêm một chút linh lực dư thừa tràn ra.
Linh ấn dày đặc quanh thân Mục Trần cứ liện tục tiêu tán, rồi lập tức trở lại thành hình.
Thành hình, tiêu tán, thành hình, tiêu tán…
Một vòng tuần hoàn khép kín, không hề có linh lực tiêu hao mất đi, nhưng số lượng linh ấn lại lặng lẽ tăng lên.
Cùng một lượng linh lực, nhưng số lượng linh ấn ngưng luyện ra lại có chênh lệch lớn.
Tâm Mục Trần tĩnh như nước, ngụp lặn trong vòng tuần hoàn ngưng luyện, hồi lâu sau bỗng nhiên tâm tình đó lại như có một giọt nước rơi vào hồ u tịnh.
Sâu trong tâm linh, có gì đó dao động, vô hình mà trống rỗng. Dường như có một ánh mắt đang mở ra nhìn hắn.
Trong khoảnh khắc thiên địa vạn vật đều được đưa vào lòng Mục Trần.
Cả cảnh tượng Lạc Li đang chiến đấu với Linh Vương…
Cả đám người trộm theo đuôi nhìn từ xa Từ Hoang, Triệu Thanh Sam…
Cả thiên địa non xanh nước biếc xa xôi hơn chỗ này…
Con mắt vô hình nhìn xem thế giới, cực kỳ huyền diệu.
– Đây là… Tâm Nhãn ư…
Một tiếng nói nỉ non vang lên trong lòng Mục Trần, tâm niệm tan đi, hai mắt hắn mở ra, đột nhiên mang theo vẻ sâu lắng khó lường. Một trạng thái huyền diệu mà hắn vừa vô tình chạm tới, không thể kéo dài quá lâu, hắn biết bản thân cần phải chớp lấy cơ hội này.
Hai tay cấp tốc kết ấn, linh ấn quanh thân nổ bùm, linh lực bồng bềnh, linh ấn lập tức thành hình.
Chỉ ngắn ngủi trong cái chớp mắt, hào quang sáng rực quanh thân Mục Trần, số lượng linh ấn đã vượt qua con số 200.
Mục Trần vung tay lên, mấy trăm linh ấn bay lên hòa vào không trung, linh lực thiên địa đột ngột điên cuồng, khiến mọi người trong phạm vị có thể nhìn thấy đều run rẩy. Một quang trận to lớn thành hình trên cao.
Cuồng phong bạo khởi trong thiên địa, hội tụ thành một dòng sông ánh sáng cuồn cuộn đổ về quang trận.
– Đó là… Linh trận?
Xa xa, Từ Hoang, Triệu Thanh Sam nhìn thấy mà chấn động. Thanh thế to lớn như thế, ít nhất phải là linh trận cấp 5!
Chẳng lẽ, Mục Trần đã có thể bố trí ra linh trận cấp bậc đó sao? Có thể nào?