“Ù ù ù!”
Hắc phong bạo tàn phá khắp nơi, những tiếng rít bén nhọn như cự long gầm rú.
Có tấm gương te tua của đám người kia, mọi người nơi đây chẳng còn lỗ mãng manh động, tất cả đều ở trong bóng tối chờ đợi không gian cương phong yếu đi, đến lúc đó họ mới đủ can đảm tiến lên.
Lúc mọi người còn đang khắc khoải chờ đợi, Mục Trần đã nhận lấy Ngự Phong linh châu của Hạ Du Nhiên, cất vào tay áo. Hắn ngẩng lên nhìn long quyển phong bạo, hít một hơi:
– Ta ra tay đây! Hạ học tỷ, nếu ta lấy được, thì ngươi cứ rời đi trước, rồi sau đó chúng ta hợp lại ở phía trước.
Nếu có thể thu linh tàng kia vào tay, chắc chắn hắn sẽ trở thành mục tiêu truy đuổi của tất cả mọi người. Nếu vẫn đi cùng Hạ Du Nhiên sẽ khiến nàng phiền toái không ít, cho dù Hạ Du Nhiên không quan tâm, nhưng hắn lại không muốn gây khó khăn cho người khác.
Hạ Du Nhiên cũng biết ý Mục Trần, tên thiếu niên trước mặt nhỏ tuổi hơn nàng nhưng lại có chủ kiến rất vững vàng, nàng cũng không nói gì thêm nữa, chỉ gật đầu dặn dò:
– Cẩn thận một chút!
Mục Trần mỉm cười, rồi vận chuyển hắc viêm bốc lên, bao bọc thân thể. Dưới da lôi điện lóe sáng, đối diện không gian cương phong đáng sợ, Mục Trần lập tức thi triển gần hết phòng ngự bản thân.
“Vút!”
Vừa làm xong mấy chuyện đó, Mục Trần lắc mình hóa thành tia chớp đen bay lên.
Lúc này hành động của hắn liền khiến tất cả mọi người chú ý.
– Lại có kẻ hành động!
– Thông Thiên cảnh sơ kỳ? Cái tên ngu ngốc kia đi thí mạng à?
– Chẳng biết trời cao đất dày, linh tàng bậc này phải có thực lực mới có phúc nuốt trôi a.
Phần lớn mọi người đều cười khẩy khinh thị, không gian cương phong kia cương mãnh quỷ dị, cường giả Thông Thiên cảnh hậu kỳ cũng phải thê thảm rút lui, Thông Thiên cảnh sơ kỳ chỉ có thể nói là muốn trốn cũng không thoát.
Liễu Ảnh và Đổng Uyên cũng nheo mắt hồ nghi nhìn thân ảnh vừa bay lên.
– Một mình hắn đi đoạt bảo?
Đổng Uyên kinh ngạc ra mặt, vốn còn nghĩ Hạ Du Nhiên sẽ theo Mục Trần tiến lên, không ngờ tên kia gan lớn, nhưng mà thực lực như thế đủ sức chống chọi long quyển phong bạo không?
Liễu Ảnh cười nhạt, mắt dán chặt vào bóng người xẹt qua không gian:
– Khá thú vị! Để xem tên nhóc gần đây tiếng tăm nổi như cồn có năng lực gì….
Lời nói thì thản nhiên, nhưng tay hắn lại phất ra, một bóng đen mang theo khí tức âm hàn bùng phát khiến nhiều cường giả gần đó bất giác di chuyển đi xa, ánh mắt e ngại nhìn lại.
– Hả? Là tên kia à? Ngươi không định tự mình ra tay sao?
Đổng Uyên nheo mắt cười nói.
– Ngô Động là thành chủ Thiên Mãng thành, ở Bắc Thương đại lục cũng có chút danh tiếng. Trước kia cũng thiếu ta một món nợ, vừa lúc…. một tên tiểu tử Thông Thiên cảnh sơ kỳ đâu có xứng để bổn thiếu gia ra tay.
Liễu Ảnh cười nhạt, ngạo khí tràn ngập không chút che giấu.
Đổng Uyên nhún vai. Thật ra cái tên này cũng khá cẩn thận gian xảo.
Trong lúc đó, Mục Trần bay trên bầu trời, cương phong lại không như mọi người nghĩ cắt xé hắn ra, mà hắn dễ dàng xuyên qua hắc phong nhận thổi đến, linh lực có hắc viêm bùng cháy vững vàng phòng ngự.
Nhất thời khiến cho không ít người xôn xao kinh nghi bất định, chẳng hiểu lý do làm thế nào mà không gian phong nhận hung mãnh kia khi chạm vào tầng phòng ngự của Mục Trần dường như nhẹ nhàng thoảng qua, chẳng có mấy sức mạnh.
– Trên người tiểu tử chắc chắn có linh cụ phòng ngự thuộc tính phong.
Đổng Uyên khẽ cau mày, là thiếu chủ Thiên Nguyên thương hội, nhãn lực của hắn cũng không tầm thường, dễ dàng đoán ra ảo diệu trong đó.
– Có lẽ Hạ Du Nhiên cho hắn!
Liễu Ảnh ánh mắt càng lúc càng tối sầm, Hạ Du Nhiên thật tốn tâm tư bảo vệ tên Mục Trần kia!
Phía chân trời, Mục Trần nhanh chóng tiếp cận long quyển phong bạo, áp lực càng lúc càng căng thẳng. Chỗ hắn vừa đến đây chính là nơi đám người khi trước bị đánh tan tác chết gần hết.
Long quyển phong như có linh tính, biết Mục Trần đến gần trở nên hung bạo hơn nữa, hắc phong nhận như mưa trút xuống. Những lưỡi đao đen ngòm như hắc long phủ lấy mọi hướng tránh né của hắn.
Tay nắm chặt Ngự Phong linh châu, một có lỗ không gian màu xanh xuất hiện trước mặt.
“Vụt vụt!”
Phong nhận xuyên qua lỗ không gian, nhất thời yếu đi nhiều, nhưng vẫn còn mạnh mẽ hơn khi trước, đánh lên thân thể Mục Trần.
Đám người đang đứng xem xa xa cười khẩy, trong đầu đang nghĩ đến cảnh tượng thịt xương văng tứ phía….
“Bùm!”
Nhưng cả đám người chưng hửng khi thấy Mục Trần bị phong nhận tập kích chỉ văng đi một chút, ổn định lại thân hình rồi tiếp tục lao lên, không rơi giọt máu nào, đừng nói đến bị xé xác.
Tên kia đủ sức chịu được phong nhận công kích?
Đám cường giả Thông Thiên cảnh hậu kỳ nhiều người biến sắc. Với bọn họ mà nói, thật không thể nào chịu nổi phong nhận nhiều như thế chạm vào người, đừng nói là lông tóc không rụng sợi nào. Tên tiểu tử kia thật đặc dị.
Trên bầu trời, Mục Trần cúi nhìn thân thể mình, quần áo đã bị rách ra những tua rua, da dẻ còn mang những vấn ngấn đau đau, nhưng chừng đó thì chẳng thấm tháp gì đến hắn.
“Phù.”
Mục Trần thở phào nhẹ nhõm, may mà có Lôi Thần Thể phối hợp Ngự Phong linh châu, không gian cương phong không thể tạo thành thương tổn gì cho hắn.
Đã vậy thì một đường thẳng tiến thôi!
Mục Trần nhếch miệng cười, lắc mình định xông pha vào long quyển phong bạo đoạt lấy bảo khố.
Trong khe núi kia, Liễu Ảnh lạnh lùng nhìn Mục Trần trên cao, rồi liếc sang kẻ mà hắn vừa ra lệnh xuất phát, ra hiệu.
Giết hắn!
Trong bóng tối, tên âm khí kia cười cười, hàm răng trắng hếu, lắc mình bay lên như diều hâu hung ác, hướng thẳng trời cao.
Lại có người phóng lên khiến cho người ta chú ý, chợt vài kẻ biến sắc thất thanh:
– Kẻ đó là… thành chủ Thiên Mãng thành Ngô Động?
– Tên đó đã là cường giả Thông Thiên cảnh hậu kỳ từ lâu, không biết hiện giờ đã vượt qua thân thể nan hay chưa?
– Nghe nói Ngô Động từng thử vượt ải thân thể nan nhưng thất bại, bất quá hắn cũng lợi hại, giữ lại được mang. Với thực lực hiện tại e rằng Thông Thiên cảnh hậu kỳ bình thường không ai là đối thủ.
– Nếu hắn ra tay, tiểu tử kia không may rồi.
Thân ảnh người bay lên cao càng lúc càng rõ, ngực mang chiến giáp, thanh quang lóe sáng, cũng là một binh khí phòng ngự, phong nhận bắn vào cũng chỉ để lại những vết ngấn nông cạn, không chút uy hiếp.
Hiển nhiên, Ngô Động cũng chuẩn bị chu đáo.
Bên dưới, Hạ Du Nhiên cũng nhìn thấy Ngô Động hướng về phía Mục Trần, mặt trầm xuống, hừ một tiếng bắn ra một chỉ. Một đạo linh lực hùng hậu bắn nhanh như điện, dữ dội như thác đổ lướt ngang.
Ngô Động nhận thấy công kích dũng mãnh đang đến nhưng không hề dừng lại, cũng chẳng màng đến nó.
Đúng ngay lúc đạo linh lực công kích sắp đánh trúng Ngô Động, thì một luồng sáng màu xám từ đâu cũng bắn tới, phá hủy đi công kích đó.
Hạ Du Nhiên lạnh lẽo quay nhìn sang hướng kia, lập tức bắt gặp một gương mặt đang mỉm cười trong khe núi, chính là Liễu Ảnh.
– Liễu Ảnh! Ngươi muốn làm gì?
Hạ Du Nhiên lạnh lùng quát, giọng điệu rất chán ghét!
Liễu Ảnh mỉm cười, thản nhiên trả lời.
– Du Nhiên, linh tàng bảo khố trong thiên địa ai có năng lực thì đoạt lấy, sao lại quấy nhiễu người ta. Nếu tiểu tử kia kém cỏi thì thành thật mà cuốn gói về Bắc Thương linh viện tu luyện thêm đi. Linh tàng cấp bậc này hắn xứng chạm tay vào sao chứ?