Trong đại điện cổ, linh lực tinh khiết khuếch tán bồng bềnh.
Mục Trần, Lạc Li, Ôn Thanh Tuyền đều xếp bằng giữa không, chiếm lấy ba vị trí khác nhau, chuẩn bị ra tay thu phục Chí Tôn linh dịch.
Mục Trần nghiêm mặt, thử một lần đã biết được Chí Tôn linh dịch mạnh mẽ ra sao, nếu chúng nó có tính công kích thì thật sự hắn không dám rớ tay vào, vì linh lực chứa trong một giọt cũng còn nhiều hơn toàn bộ linh lực trong cơ thể hắn.
“Phù”
Mục Trần thở ra, hai tay vươn tới, hóa thành hai bàn tay linh lực một trắng một đen nhanh như chớp lao lên chụp lấy một con tiểu ngư bích lục trong hồ.
Mục Trần đang thúc giục linh lực lên mức cực hạn, hai bàn tay lóe sáng liền chụp trúng một con cá nhỏ, áp chế thu phục.
Cùng lúc đó, chỗ Ôn Thanh Tuyền vang lên một tiếng phượng hót, kim quanh lóng lánh hóa thành một con kim phượng tao nhã giang cánh.
Thình lình lông phượng bắn ra, rồi hình thành mười con kim phượng nhỏ hơn lao lên nuốt lấy mười con cá nhỏ vào cơ thể.
Sau đó chúng nhanh chóng bay về, hóa trở lại thành lông chim. Kim phượng to lớn lóe lên sáng ngời, khoảng nửa canh giờ sau kim quang mới tiêu tán.
Bàn tay Ôn Thanh Tuyền nắm lại, mười giọt Chí Tôn linh dịch lơ lửng trong lòng bàn tay.
Nửa canh giờ thu phục được mười giọt Chí Tôn linh dịch, hiệu quả hơn nhiều so với Mục Trần.
Ôn Thanh Tuyền hài lòng gật gù, đắc ý giương mắt khiêu khích Mục Trần, thủ đoạn của hắn hoàn toàn không sánh được với nàng.
Mục Trần cũng cảm thấy khá kinh ngạc với bản lĩnh Ôn Thanh Tuyền vừa thi triển.
“Roẹt!”
Một tiếng kiếm ngân vang lên, hắn liếc nhìn qua Lạc Li, kiếm ý tràn ngập. Kiếm ý vô hình vô tướng nhưng cảm giác thực tế của nó khiến người ta tim đập chân run.
Kiếm ngân càng lúc càng dồn dập, Lạc Thần Kiếm khẽ rung lên, rồi nó phóng lên cao, kiếm quang tràn ngập như một dòng sông kiếm khí nuốt trọn lấy mười con cá nhỏ.
Dòng sông nuốt lấy mười giọt Chí Tôn linh dịch rồi nhanh chóng trở về quanh người Lạc Li, Lạc Thần Kiếm phát sáng liên tục, không ngừng áp chế Chí Tôn linh dịch, năng lượng của nó vượt xa Mục Trần tưởng tượng.
Chưa bao giờ Mục Trần nhìn thấy Lạc Thần Kiếm trổ hết thần uy, có lẽ khi hắn có thể phá bỏ hoàn toàn phong ấn Đại Tu Di Ma Trụ mới có thể so sánh được.
Hiệu quả của Lạc Thần Kiếm cũng rất nhanh, chưa đến nửa giờ từ trong dòng sông kiếm khí, mười giọt Chí Tôn linh dịch bắn ra, lơ lửng trước mặt Lạc Li.
Lạc Li nắm tay lại, cất đi đám linh dịch, cười khúc khích nhìn hắn, chỉ sang Ôn Thanh Tuyền:
– Đừng có thua nàng ta đó!
Mục Trần trợn mắt, thật cô nàng cũng dám tỏ vẻ hả hê thế ư.
Kiểu này phải giở bản lĩnh ra thôi, bằng không sẽ bị hai nàng bỏ xa, chẳng phải càng bị Ôn Thanh Tuyền cười nhạo sao chứ.
Mục Trần quay lại tập trung, vung tay lên phá tan hai bàn tay trắng đen kia. Cách này hiệu quả quá kém.
Mục Trần kết ấn, mắt nhắm lại, dao động linh lực bắt đầu thay đổi.
Ôn Thanh Tuyền và Lạc Li nhận thấy sự thay đổi của hắn, cũng chú ý hắn hơn một chút.
Đột nhiên hắc ám từ cơ thể hắn trào ra, càng lúc càng đậm, rồi ngưng tụ sau lưng hắn thành một tòa hắc tháp.
Phù Đồ tháp trên thân đầy những ký hiệu huyền ảo, mỗi tầng đều có hoa văn hình rồng, trông rất sống động, như cự long gầm rú sắp thoát ra khỏi đó.
Cảm giác thần lực trấn áp tỏa ra kỳ lạ, những con cá nhỏ đang bơi đến gần Mục Trần hoảng loạn bỏ trốn.
– Đây là cái gì…
Ôn Thanh Tuyền hơi kinh ngạc, lần đầu tiên thấy hắn dùng đến thủ đoạn này, hắc tháp kia còn khiến nàng cảm thấy khá áp lực.
Lạc Li nheo mắt nhìn Phù Đồ tháp, bồi hồi nhớ lại ngày trước khi còn ở Bắc Thương đại lục, bên ngoài Thánh Linh Sơn, mẫu thân Mục Trần hiện thân sử dụng Phù Đồ tháp tương tự thế này mạnh mẽ luyện hóa pháp thân Chí Tôn của vị Phủ Hoàng Long Chí Tôn, kinh sợ vô số thủ lĩnh các thế lực của Bắc Thương đại lục.
Dù rằng Phù Đồ tháp của hắn vẫn chưa so sánh được với mẫu thân hắn, nhưng thật sự cũng không phải vô dụng.
Phù Đồ tháp lơ lửng sau lưng Mục Trần, hắc ám tỏa ra như có năng lượng thần kỳ, những con cá nhỏ bị nó bao phủ liền mất đi sự phản kháng, bị hút ngay vào trong tháp.
Ngay lúc đó, những tiếng long ngâm vang lên, một con kim long từ trên thân tháp thoát ra, hóa thành một luồng kim hỏa nho nhỏ bay vào trong tháp, bao phủ đám cá nhỏ.
“Phừng phừng!”
Kim hỏa này cực kỳ đáng sợ, ngay cả pháp thân Chí Tôn cũng đã từng bị nó luyện hóa.
Những chú cá bé bỏng chống cự yếu ớt, không đến 20 phút sau, mười giọt Chí Tôn linh dịch hình thành trong tháp.
Mục Trần lật tay hút chúng ra.
Mục Trần mỉm cười khoái trá nhìn thành quả trong tay. Từ khi tu luyện Đại Phù Đồ quyết hoàn chỉnh, Phù Đồ tháp càng thêm lợi hại, nhưng hắn lại ít khi dùng tới, vì thứ này cũng là một ẩn chiêu mạnh mẽ.
Mục Trần cất đi Chí Tôn linh dịch, thoáng nhìn lại Ôn Thanh Tuyền, rõ ràng tốc độ thu hoạch của Mục Trần khiến gương mặt nàng vẫn còn đó nét kinh ngạc.
– Hừ!
Nhưng nàng vẫn tỏ ra khinh thường, chẳng quan tâm tới hắn nữa, điều khiển kim phượng dốc sức thu phục Chí Tôn linh dịch.
Mục Trần nhìn thấy đã có thể khiến nàng ta kinh hãi, cũng sung sướng cười khẽ.
– Dám coi thường con gái?
Lạc Li trợn mắt mà cảm thấy buồn cười, rồi cũng toàn tâm toàn lực ra tay.
Mục Trần cười một lát rồi cũng trấn định tâm tư, nhanh chóng tranh thủ thời gian thu phục Chí Tôn linh dịch. Những nơi thế này muốn gặp nữa cũng không phải dễ, bao nhiêu Chí Tôn linh dịch này nếu ở một nơi khác trên Đại Thiên thế giới, cẳng biết có bao nhiêu cường giả Chí Tôn tranh đoạt. Khi đó còn có cơ hội nào cho đám trẻ nít hậu bối bọn họ húp cháo?
Cơ duyên này phải biết tận dụng, thu càng nhiều càng tốt cho tu luyện, khi đã đạt đến Chí Tôn, không biết cần phải có bao nhiêu linh dịch mới đủ a.
“Rầm rầm!”
Hắc ám tỏa ra càng lúc càng dày đặc, những con tiểu ngư bích lục cấp tốc bị hút vào trong tháp, trấn áp, thu phục…
Trong cổ viện, kim phượng, kiếm khí, hắc tháp chiếm một khu vực, thong thả rút lấy những con tiểu ngư bích lục, hóa chúng thành những giọt Chí Tôn linh dịch.
Hành trình Tàng linh viện, cả ba thu hoạch cực kỳ phong phú.