Ads Câu nói mỉa mai của Mục Trần vang lên khiến ánh mắt Tiêu Hoàng càng thêm âm u lạnh lẽo, hắn khẽ cười đáp lại:
– Ngươi đắc ý vẫn còn sớm quá đó, khi nào có thể phá được Phược Thiên trận của ta hẵng nói.
Mục Trần chẳng tiếp tục đấu võ mồm. Hắn cũng biết hai tòa linh trận công kích kia cũng chỉ là sát chiêu Tiêu Hoàng mới thêm vào, nhưng phiền phức vẫn là Phược Thiên trận này.
Không thể phá được trận này, hắn vẫn chưa thoát khỏi cạm bẫy, đến khi linh lực tiêu hao hết, thì cũng là cá trên thớt, mặc tình cho Tiêu Hoàng đùa giỡn.
Mục Trần nhìn chăm chú vào linh trận khổng lồ, trận văn lấp lánh phức tạp đến hắn cũng thấy hoa mắt. Quỹ đạo của nó hoàn toàn không thể nắm bắt nổi, Phược Thiên trận thật ảo diệu, vị trí trọng yếu nhất của linh trận chính là trung tâm, nhưng khi nãy hắn dùng đến Tâm Nhãn dò xét, cũng không thể tìm ra ngay được vị trí chính xác.
LInh trận cấp độ này, nếu không thể phá hỏng trung tâm, chỉ cậy sức mà phá trận, thì e rằng cả Ôn Thanh Tuyền cũng trả giá không ít.
Mục Trần mắt lóe lên, rồi hào quang sáng ngời ngưng tụ lại, đôi mắt đen sáng chói đầy tinh quang, dường như có thể nhìn xuyên qua cả làn sương linh lực.
– Tâm Nhãn?
Tiêu Hoàng nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng chấn động, sắc mặt kinh ngạc khó chịu. Lúc này hắn đã hiểu vì sao Mục Trần có thể phát hiện chính xác linh trận ẩn giấu như thế, thì ra kẻ kia đã lĩnh ngộ được trạng thái Tâm Nhãn.
Thân là Linh Trận sư, Tiêu Hoàng biết rõ trạng thái Tâm Nhãn lợi hại thế nào. Trạng thái này hắn cũng từng một lần chạm tới, nhưng đến nay vẫn chưa nắm vững được. Hiện tại lại nhìn thấy Mục Trần sử dụng tự nhiên, sắc mặt càng thêm đố kỵ.
– Muốn lục lọi trung tâm linh trận để phá hoại ư?
Tiêu Hoàng lạnh mặt, cười khẩy, ấn pháp thay đổi.
“Roẹt roẹt”
Linh trận đột nhiên sáng bừng lên, linh lực bên trong trận dường như đặc sệt lại, gào thét cuồn cuộn cuốn tới như lốc xoáy quấn lấy Mục Trần.
Linh lực xoay càng lúc càng nhanh, quất nhiễu Mục Trần sử dụng Tâm Nhãn để dò xét. Mà chính hắn còn kinh ngạc hơn khi phát hiện linh lực trong cơ thể cũng cộng hưởng, có dấu hiệu tản mát khắp nơi. Tiêu Hoàng lúc này đã hoàn toàn vận hành Phược Thiên trận.
– Ngươi đã muốn đấu trận với ta, thì hôm nay ta chiều tới cùng!
Tiêu Hoàng lạnh giọng cất tiếng.
“Rầm rầm!”
Linh trận khổng lồ càng lúc càng sáng, trận văn phức tạp như rắn uốn lượng, đan vào nhau với những quỹ đạo khó lường huyền ảo, dao động đáng sợ tỏa ra khiến cao thủ cường giả bên ngoài cũng biến sắc.
Mục Trần hít một hơi thật sâu, tinh quang trong mắt cũng sáng hơn, thâm thúy hơn, trận văn phức tạp rọi vào trong mắt mang theo những tia khó lường.
Mặc cho năng lượng kia khiến linh lực trong cơ thể bị cộng hưởng, hút ra khỏi cơ thể rồi hòa vào lượng linh lực đặc sệt quấn quanh người hắn.
Đồng đội nhìn thấy tình cảnh Mục Trần, ánh mắt hiện rõ lo lắng. Linh lực của Mục Trần bị hút đi quá nhanh, nếu không thể làm gì khác thì e rằng hắn không thể kiên trì nổi.
Thoáng liếc sang Lạc Li, nhưng cô gái xinh đẹp kia vẫn bình tĩnh, nhưng khẽ nhìn xuống bàn tay nắm chặt Lạc Thần Kiếm, họ cũng hiểu trong lòng nàng cực kỳ lo lắng. Tiêu Hoàng này hoàn toàn khác hẳn những đối thủ đã từng chạm trán khi trước, năng lực tuyệt đối bất phàm.
Bên trong, Mục Trần vẫn không nhúc nhích, tay thả xuống giấu vào trong tay áo, ánh mắt quét xung quanh như đèn pha.
Cảm ứng cho thấy trong linh trận này có hai vị trí dao động linh lực đậm đặc nhất, một là chỗ này của hắn, hai là một chỗ nào đó sâu bên trong linh trận. Thậm chí sương linh lực bên đó dày đặc đến nỗi che khuất luôn tầm nhìn của mọi người bên ngoài, hẳn chính là nơi vây khốn Ôn Thanh Tuyền và đồng đội.
– Cố tình ẩn giấu trung tâm linh trận à…
Mục Trần dò xét vẫn không có hiệu quả gì lớn, hắn nhíu mày khó chịu. Tiêu Hoàng quả thật kinh nghiệm lão luyện, còn dùng thủ đoạn đặc biệt ẩn giấu trung tâm linh trận, cho dù gặp đối thủ Linh Trận sư có trạng thái Tâm Nhãn như hắn cũng khó mà tìm ra nhanh được.
Mục Trần mắt lóe lên, bàn tay giấu trong áo đột nhiên vươn ra, búng tay tạo thành vô số linh ấn, nhanh chóng dung hòa vào không gian, dao động bồng bềnh, rồi một quang trận to chừng mười trượng hiện ra, không gian xung quanh hắn đột nhiên trở nên mờ ảo, thân hình của hắn nhanh chóng biến mất.
– Hử?
Tiêu Hoàng trừng mắt kinh ngạc. Mục Trần đang bị vây trong trận của hắn mà cũng có thể bố trí ra được một linh trận, cũng may linh trận kia cấp bậc không cao, uy lực cũng không mạnh, chỉ là có tác dụng phòng ngự đặc biệt, không chỉ che khuất tầm mắt, mà còn khiến tốc độ hấp thụ linh lực trong người hắn của Phược Thiên trận bị yếu đi không ít.
– Nghĩ rằng như thế có thể kéo dài thời gian sao? Nằm mơ! Phược Thiên trận của ta chính là một quyển tổ hợp linh trận cấp 5 đó.
Tiêu Hoàng cười khẩy châm chọc, linh trận khổng lồ càng nổi sóng gió, linh lực điên cuồng hội tụ, hóa thành những con rắn lớn lượn xung quanh vị trí Mục Trần bố trí linh trận phòng ngự, rồi há miệng thật lớn, như máy bơm hút linh lực trong đó ra.
Cự mãng điên cuồng hút lấy, mọi người liền thấy linh trận che giấu Mục Trần nhanh chóng mất ổn định sắp tan vỡ.
Hiển nhiên, linh trận kia do Mục Trần bố trí căn bản không cầm cự được bao lâu trong Phược Thiên trận.
Những ánh mắt gắt gao quan sát động tĩnh, đồng đội của Mục Trần mặt mày căng thẳng, Võ Doanh Doanh bên kia cũng có chút lo lắng ra mặt.
“Đùng! Đùng!”
Linh trận phòng ngự ngày càng yếu, đã sắp đến cực hạn.
Tiêu Hoàng nhếch mép cười, gương mặt càng lúc càng lạnh.
– Kết thúc ở đây.
Tiêu Hoàng cười nhạt, tay nắm chặt lại.
“Đùng!”
Linh trận phòng ngự kia bị hất thu hết sạch, không còn linh lực duy trì, linh trận nổ tung, bóng dáng Mục Trần lại lần nữa xuất hiện trong mắt mọi người.
Hắn vẫn yên lặng đứng đó, gương mặt bình tĩnh, đôi mắt thần bí.
– Xem ngươi bây giờ còn cố được mấy hồi?
Tiêu Hoàng cười lớn châm chọc.
Mục Trần nhẹ nhàng nhìn sang Tiêu Hoàng, khóe miệng nhếch lên quỷ dị.
Vẻ mặt hắn như thế, trong lòng Tiêu Hoàng bất giác cảm thấy không an tâm.
– Ngươi đã muốn xem, thì ta sẽ dùng linh trận phá trận của ngươi.
Mục Trần mỉm cười, bất ngờ vung tay lên, ánh sáng từ trong tay áo bắn ra, linh ấn như đàn bươm bướm được tự do ào ào bay ra, số lượng nhiều đến hoa mắt, mọi người bên ngoài há mồm kinh ngạc.
Linh ấn như đàn bướm nhanh chóng biến mất trong không gian xung quanh Mục Trần, sau đó dao động linh lực cường hãn đáng sợ quét ra, khiến cho đám mãng xà của Phược Thiên trận cũng bị đẩy lùi.
Ánh sáng bừng lên tràn ngập, mọi người trông thấy một linh trận to lớn xuất hiện phía trước Mục Trần, một đóa hắc liên quỷ dị xuất hiện xoay tròn.
Đó là Yêu Liên Đồ trận.
– Một linh trận cấp 5 cũng chưa tới mà đòi phá trận của ta?
Tiêu Hoàng nhìn vào hắc liên, cảm nhận cấp độ linh trận rồi cười khẩy.
– Một không đủ, vậy thì thêm nữa.
Mục Trần cười mỉa, dứt lời lại gọi ra một đóa hắc liên thứ hai giống y hệt xuất hiện bên phải hắn.
– Thời gian ngắn như thế mà hắn có thể bố trí đến hai linh trận?
Ai đó kinh ngạc hô lên thất thanh. Mọi người ở đây đều rõ ràng Linh Trận sư cần phải có thời gian bày bố mới có thể sử dụng được linh trận, thế nhưng chỉ chốc lát mà Mục Trần lại có thể gọi ra hai linh trận, tốc độ thật kinh khủng.
Tiêu Hoàng cũng sững sờ.
Mục Trần mỉm cười, lại nói tiếp:
– Này còn hết đâu…
Tay chỉ ra điểm vào không trung, phía sau hắn ánh sáng hội tụ, lại một đóa hắc liên nữa xuất hiện.
Tam Liên Yêu trận!
Nhìn thấy bông hắc liên thứ ba, sắc mặt Tiêu Hoàng rốt cuộc trở nên méo mó khó nhìn.