Trong vùng biển linh lực hỗn độn, một đám những tia sáng như cá lướt đi, linh lực dao động quanh thân họ chống cự áp lực tám hướng nghiền tới.
So với bình thường, tốc độ của những người kia có vẻ rất chậm chạp từ tốn/
Áp lực trong vùng biển linh lực này rất khủng bố, địa phương này muốn tiến một bước cũng tiêu hao linh lực rất nhiều.
Bốn chi đội đều là những cao thủ hàng đầu, thế nhưng cũng không dễ dàng tiến bước trong này.
Chính vì áp lực này, chỉ vài phút sau, chênh lệch thực lực giữa các đội viên trong một chi đội liền được thể hiện rõ ràng. Như đội Bắc Thương, Mục Trần và Lạc Li ở phía trước, cách hai người mười trượng phía sau là Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông, rồi phía sau nữa là Tô Huyên.
Ba người kia thúc giục linh lực hết mức nhưng vẫn không thể theo kịp hai người đi đầu.
Cũng vậy, ba chi đội kia đều có khoảng cách rõ ràng.
Tô Huyên đi cuối, gương mặt lúc này đỏ lên vì cố gắng, dao động linh lực quanh thân có vẻ hỗn loạn, cảm thấy bản thân đã sắp chịu hết nổi.
– Cần ta giúp không?
Bên tai Tô Huyên chợt vang lên tiếng Mục Trần.
Tô Huyên khẽ mím môi lắc đầu:
– Xem ra ta phải đi sau rồi, chuyện tiếp theo phải trông cậy vào các ngươi, đừng vì ta mà dừng lại.
Tô Huyên biết, lúc này việc cần làm là không nên liên lụy Mục Trần. Khảo nghiệm này cũng không cần thiết cả đội phải vượt qua Thẩm Phán Hải, chỉ cần có một người trong đội là thành công.
Mục Trần hơi do dự, nhưng rồi cũng gật đầu, lúc này không phải lúc nên dừng lại giúp đỡ đồng đội.
– Chúng ta đi trước, ngươi cẩn thận.
Mục Trần nói, hắn hít một hơi, hắc lôi càng thêm rực rỡ, chắn nát dịch linh lực, tốc độ lại tăng lên.
Lạc Li cũng kết ấn, linh lực hình thành một màng mỏng bao bọc thên thể, không mãnh liệt như Mục Trần, mà khéo léo lắc đi như cá bơi trong nước, loại bỏ áp lực, duy trì tốc độ.
Phía sau, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cười mếu. Họ tuy rằng còn tốt hơn Tô Huyên, nhưng với sự tiêu hao nhanh chóng này, họ cũng biết bản thân cũng không còn đi được xa lắm.
“Véo!”
Bốn người hình thành đội hình hình thang, nhanh chóng tiến tới.
Phía bên kia, đội ngũ của ba chi đội đó còn chênh lệch rõ ràng hơn, trong đội hình chỉ có đội trưởng đi trước, còn lại bốn người đều tụt lại phía sau.
Những dòng chảy linh lực ầm ầm bên tai, gương mặt mọi người đều tỏ ra thận trọng, luôn sẵn sàng đề phòng. Mặc dù bề ngoài Thẩm Phán Hải có vẻ an bình, nhưng mơ hồ trong nước biếc hỗn độn vẫn khiến mọi người bất an.
Có lẽ nơi này không đơn giản như bề ngoài.
Mục Trần mắt lóe lên, tầm nhìn vẫn dõi theo phía sâu trong Thẩm Phán Hải, bất chợt hắn trợn mắt, vừa rồi thoáng cảm ứng được một chút bạo động.
– Cẩn thận chút đi!
Mục Trần trầm giọng nhắc nhở.
Hắn vừa dứt lời, Lạc Li biến sắc gấp giọng:
– Cẩn thận phía dưới!
Mục Trần rùng mình, đảo mắt xuống. Một dòng xoáy nước linh lực khổng lồ đang xoay tròn, như con quái vật đang há to miệng muốn nuốt chửng lấy họ
Một lực hút cường đại tỏa ra khiến tốc độ mọi người liền chậm lại.
Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông đang ở phía sau, sắc mặt kịch biến. Họ đã vướng vào phạm vi hút của xoáy nước, tốc độ đã chậm như sên, thậm chí còn từ từ bị kéo lui.
– Đáng chết!
Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông rủa thầm, vận linh lực cố sức thoát khỏi lực hút, thế nhưng xoáy nước chuyển động càng lúc càng nhanh hơn.
– Ngươi đi trước!
Lý Huyền Thông cau mày, lập tức quyết định. Hắn chụp lấy cánh tay Trầm Thương Sinh, rồi xoay một vòng ném tới trước, còn hắn thì sau khi hết đà đã bị xoáy nước hút vào mất dạng.
Trầm Thương Sinh được ném đi, tạm thời thoát khỏi xoáy nước, thế nhưng cũng chưa vui mừng được, vì cũng chỉ là kế tạm thời.
Mặt khác, ba chi đội kia cũng gặp phiền toái tương tự, xoáy nước như vòi bạch tuộc vươn lên hút lấy từng người đang cố gắng lao đi.
Mọi người hoảng hốt, lúc này mới biết Thẩm Phán hải mới bắt đầu vận hành.
Ai nấy cố gắng lao lên, nhưng không đủ sức, lại bị xoáy nước hút vào, mất tích.
Trầm Thương Sinh cũng đang cố gắng không để hi sinh của Lý Huyền Thông uổng phí, dốc tận linh lực cố vượt qua phạm vi ảnh hưởng.
Hắn liều mạng dốc sức, cuối cùng cũng thoát ra được. Cảm nhận lực hút không còn ảnh hưởng lên cơ thể, Trầm Thương Sinh mừng rỡ thở phào, thầm mắng
– Cái thứ chết tiệt!
– Cẩn thận!
Nhưng hắn vừa thả lỏng, Mục Trần quát lên.
Trầm Thương Sinh hoảng sợ quay đầu lại, ngay phía bên phải, linh lực hỗn độn chuyển động, rồi một xoáy nước khác bất ngờ thành hình, Trầm Thương Sinh chẳng kịp phản ứng đã bị nuốt mất.
Mục Trần và Lạc Li chưng hửng nhìn nhau, chỉ chốc lát mà đội ngũ của họ chỉ còn lại hai người. Ba đội ngũ kia còn thảm trọng hơn, 15 người lúc này chỉ còn lại 3 vị đội trưởng.
Nhưng lúc này Mục Trần chẳng còn tâm tình nào so sánh với người khác, hắn đã nhận thấy Thẩm Phán Hải đang triệt để bạo động, linh lực đang điên cuồng nổi sóng gió, lốc xoáy xuất hiện dày đặc, như một bầy thú tham lam hút lấy mọi người.
Lúc này chặng đường phía trước nửa bước khó đi, không chỉ cần chống cự áp lực cực lớn, mà còn phải cẩn thận canh chừng lốc xoáy có thể thình lình xuất hiện ngay bên cạnh.
Hoàn cảnh khắc nghiệt xuất hiện cực nhanh, khiến ai nấy cũng đều toát mồ hôi sợ hãi.
Bên ngoài, khán giả tròn mắt há miệng xem Thẩm Phán Kính. Năm người chật vật khó khăn chống chọi trong Thẩm Phán Hải, lốc xoáy linh lực dày đặc khiến nhiều kẻ sợ vỡ mật. Chặng đường kia không phải người thường có thể đâm đầu vào.
– Nguy rồi, Mục Trần cũng bị lốc xoáy cuốn lấy.
Diệp Khinh Linh biến sắc, Mục Trần đang di chuyển đột nhiên bị hút vào một lốc xoáy xuất hiện bất ngờ.
– Lốc xoáy như thế vẫn chưa đủ quấn lấy hắn, đừng lo.
Linh Khê khẽ nói.
Chính lúc đó, mọi người nhìn thấy Mục Trần bộc phát hắc lôi rực rỡ, tốc độ lại tăng cao, giãy ra khỏi sức hút của lốc xoáy, ai nấy mừng rỡ thở phào.
– Nhưng lốc xoáy càng lúc càng lợi hại, nếu tiếp tục để nó kéo vào, thì phiền toái cực kỳ.
Linh Khê không rời mắt khỏi Thẩm Phán Kính.
Diệp Khinh Linh giật mình lo lắng.
Trong Thẩm Phán Hải hỗn độn.
– Ngươi không sao chứ?
Lạc Li đến gần Mục Trần thăm hỏi.
Mục Trần lắc đầu, lôi văn trên ngực hắn đã xuất hiện lằn thứ 7, hắn đã phải dùng đến cực hạn Lôi Thần Thể mới thoát ra được.
– Cẩn thận một chút, xoáy nước xuất hiện càng lúc càng mạnh.
Mục Trần nhắc nhở, những xoáy nước kia rộng đến vài trăm trượng, linh lực cuồng bao đáng sợ. Để nó quấn lấy, có thoát ra được thì cũng tiêu hao cực lớn.
Cứ như vậy thì hắn cũng chẳng thể thoát ra được mấy lần nữa.
– Bọn họ cũng chẳng hơn gì ta.
Lạc Li thoáng nhìn lại ba người kia.
Mục Trần khẽ gật đầu, hắc lôi nổ ra dưới chân, tốc độ lại tăng lên, Lạc Li liền theo sát.
Hai người hỗ trợ nhau vượt qua chặng đường mạo hiểm, tốc độ dẫn đầu trong bốn chi đội.
Đằng xa, Cơ Huyền khựng lại, đột nhiên lắc mình, vừa chính xác tránh được lốc xoáy bất chợt xuất hiện. Sắc mặt hắn u ám dõi theo hai người phía trước.
Trong bốn chi đội, chỉ có Bắc Thương linh viện còn hai thành viên, nếu thuận lợi ra ngoài, thì thật sự bất lợi với hắn.
Cơ Huyền mắt lóe sáng, bí ẩn liếc sang chỗ Huyết Thiên Hà.
Hai người nhìn nhau, rồi khẽ gật đầu không ai biết, vẻ mặt cổ quái lạnh lẽo.