TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Chúa Tể
Chương 651: Thương thành

Thương Chi đại lục.

Tên như ý nghĩa, một đại lục lấy thương nghiệp làm tiêu chí phát triển, vô số tòa thành danh tiếng lẫy lừng mang trong mình những thế lực chuyên đấu giá tất cả các loại vật phẩm, tin tức, hay bất cứ thứ gì có thể buôn bán được. Cũng chính vì lẽ đó, diện tích đại lục này không lớn lắm, thế nhưng tiếng tăm lại chẳng thua kém những đại lục rộng lớn khác trên Đại Thiên thế giới.

Danh tiếng của nó được xây dựng trên vô số báu vật, kỳ bảo từ tứ phương hội tụ về, lưu chuyển qua các phòng đấu giá lớn rồi đưa ra ngoài. Slogan của Thương Chi đại lục đó chính là: “có Chí Tôn linh dịch, muốn gì có nấy.”

Slogan rất sốc như vậy đủ cho thấy tài lực hùng hậu của Thương Chi đại lục.

Hiển nhiên đại lục không mấy to lớn này cũng rất phức tạp hỗn độn, nhiều thế lực to nhỏ mọc lên như nấm. Đa số phòng đấu giá đều có ô dù chống lưng không nhỏ, cũng vì thế mà nơi kho tàng vô số bảo bối ở đây không có ai vọng tưởng trộm cướp.

Nhiều trăm năm trước, từng có một vị thủ lĩnh của một thế lực hàng đầu đại lục nào đó, vì quá yêu thích một thứ thần vật, cuối cùng lại đấu giá thất bại, thế nhưng hắn ngu xuẩn là ra tay ngay tại phòng đấu giá, hơn nữa còn tàn sát gã đối thủ cạnh tranh lẫn người quản lý phòng đấu giá, nghênh ngang đoạt bảo bỏ đi.

Sự kiện lần đó chấn động Thương Chi đại lục, lập tức họ đáp trả. Thế lực của tên thủ lĩnh kia chỉ trong mười ngày đã bị rất nhiều thế lực cường đại bao vây tàn sát, tử thương thảm trọng, gã thủ lĩnh nọ cũng trọng thương, ôm đầu máu phải trả lại thần vật, rồi còn bồi thường một khoản rất khổng lồ, mới có thể dàn xếp ổn thỏa.

Sau lần đó, đến nay chưa có người khác dám phá quy tắc của Thương Chi đại lục.

Cũng vì quy tắc này mà Thương Chi đại lục còn nổi tiếng là đại lục an ninh nhất trên Đại Thiên thế giới, dang tiếng lừng lẫy khiến cho người ta an tâm đổ bảo khố vào đây đấu giá, khiến cho nhân khí nơi này càng thêm thịnh vượng, cường giả khắp nơi chen chân đến tìm bảo bối.

Mục Trần, cũng là một trong số đó, lần này vừa may nhận được thông tin có đấu giá Hư Không Đại Nhật Quả và Bất Diệt Thần Diệp tin tức.

Thương thành, trọng thành thủ đô Thương Chi đại lục, quy mô chính là tòa thành hùng vĩ nhất đại lục, là đầu mối vận chuyển đủ mọi loại hàng hóa đấu giá cho các thành thị khác trên đại lục.

Mục Trần bước chân vào Thương thành, ngắm nhìn thành thị to lớn như được tạo dựng bởi bàn tay thần thánh, gương mặt nghệt ra chấn kinh.

Tường thành cao vút cả mấy trăm trượng như vách núi dựng đứng, những tảng đá đen sáng loáng làm thành bức tường rắn chắc. Bức tường kéo dài vun vút, gần như vô tận, nhìn hút mắt cũng không thấy góc thành đâu cả.

Trên tường thành, Linh Trận sư như hắn dễ dàng nhìn ra những phù văn to lớn thỉnh thoảng lóe ánh sáng, dao động linh lực tản mát, khiến cho người ta cảm thấy áp lực của linh trận cường đại phòng ngự, một màn hào quang từ trên rất cao phủ xuống, bao bọc hết cả thành trì.

Muốn tiến vào thành chỉ có thể đi bộ qua cổng thành, không thể nào đáp xuống từ trên không. Những kẻ không theo quy tắc đó sẽ khiến cho đại trận phòng ngự khởi động, bất cứ ai cũng sẽ bị xem là kẻ xâm nhập và bị tiêu diệt ngay tức khắc.

– Trận pháp thật đáng sợ.

Mục Trần chớp chớp mắt, quang trận kia chắc cũng phải to đến vạn trượng, những ánh sáng lấp lánh cho thấy nó là một đại trận cực kỳ phức tạp.

– Đó là linh trận do một vị Linh Trận tông sư thiết kế, cường giả Địa Chí Tôn cũng đừng mong phá nổi.

Cửu U nhìn vẻ mặt hắn, mỉm cười.

– Linh Trận tông sư….

Mục Trần trầm giọng lặp lại. Cấp bậc cường giả sánh ngang Địa Chí Tôn, Thương thành quả nhiên lợi hại, đủ danh tiếng để mời được nhân vật siêu cấp như thế bố trí linh trận phòng ngự cho họ.

– Đi thôi, vào thành. Hai thứ đồ ngươi cần kia hẳn là đấu giá trong hôm nay, nhưng có vào tay được hay không thì không biết đâu nha.

Cửu U lắc đầu cười mỉa cái vẻ nhà quê của hắn. Hư Không Đại Nhật Quả và Bất Diệt Thần Diệp đều là bảo vật cực hiếm, muốn đoạt được thì phải trả giá không thấp, mà cũng chưa chắc mua được.

Vì những kẻ đến Thương Chi đại lục đấu giá bảo vật, hầu hết đều có xuất thân bất phàm.

Mục Trần gật đầu, sờ vào vòng tay chứa đồ, hắn thở dài. Cũng may hôm qua hắn chủ động nhờ Cửu U phá giải được một chút phong ấn Tụ Linh Oản mà hắn giếm được khi tham gia đại tái, lấy được một lượng kha khá Chí Tôn linh dịch. Nói chung cũng đã có được một khối tài sản kha khá, nhưng còn lấy được đồ hay không, hắn cũng không quản hết được.

Nhưng dù sao may mắn lắm mới có tin tức của nó, hắn cũng không dễ bỏ qua.

Mục Trần nghiền ngẫm, ngay cả pháp quyết tu luyện Đại Nhật Bất Diệt thân cũng đã có, không lẽ nguyên liệu tu luyện của nó lại làm cho hắn tức chết sao chứ?

Cửu U vỗ vai Mục Trần, cất bước thong thả đi vào thành, dáng vẻ hoang dại kiều diễm của nàng hấp dẫn không ít những ánh mắt săm soi hâm mộ. Dung nhan xinh đẹp và quyến rũ thật sự quá thu hút.

Nhưng mấy ánh mắt đó lại khiến cho cô nàng khó chịu cực kỳ, vươn tay kéo Mục Trần đi ra phía trước.

Vô tình chạm vào mang lại một cảm giác mềm mại tròn trịa làm hắn giật mình, rồi lại nhận thấy những ánh mắt thù địch ghen tị xung quanh, hắn trề môi rủa thầm, bị gài rồi a.

Bất quá, coi như là phúc lợi đi.

Bước đi với “diễm phúc” được người xung quanh “hâm mộ”, hắn tiến vào cổng thành. Vừa đặt chân vào trong, Cửu U ngay lập tức buông tay, chẳng cho hắn thêm cơ hội hưởng thụ nào nữa.

– Vô tình.

Mục Trần hậm hực.

Cửu U nghe vậy, nàng mỉm cười khúc khích, trêu ghẹo:

– Tưởng dễ lợi dụng tỷ tỷ à? Cũng được, đợi khi thực lực của ngươi cao hơn ta, ta sẽ làm một cái ổ chăn ấm đệm êm cho ngươi luôn đó nha. Nhưng mà tới lúc đó, cẩn thận xem thử cái thân ngươi có còn đứng vững hay không đấy?

Mục Trần giật mình với những lời nói phóng khoáng đầy thâm ý của cô nàng.

Hắn đành tảng lờ giả vờ chuyển sự chú ý sang thành thị to lớn. Thành trì này cực kỳ nhộn nhịp đông đúc, những con đường lớn rộng rãi nhưng vẫn đầy người là người.

Hai bên đường đầy những cửa hàng bày biện đủ loại vật phẩm tỏa ra linh lực hùng hậu, cũng không phải là vật tầm thường.

Khung cảnh sầm uất khiến cho Mục Trần nôn nao tấm tắc. Mấy cửa hàng này xem như hàng chợ mà thôi, thế nhưng đã thấy bất phàm như vậy, chẳng phải đến phòng đấu giá, thì phẩm chất vật phẩm sẽ còn cao đến mức sốt lên hay sao?

– Đến thẳng phòng đấu giá đi.

Mục Trần thở dài đề nghị, hắn đã vội vã đến mức không muốn chậm trễ nhìn thấy hai món bảo vật kia.

– Được!

Cửu U cũng chẳng phản đối, nối gót theo hắn hòa vào dòng người trong thành.

Có nhiều cửa hàng ven đường, vật phẩm bày bán muôn màu muôn sắc, linh lực dao động tản ra khiến cho Mục Trần không khỏi liếc mắt dừng lại, trong lòng cũng muốn mua. Nếu không phải dành dụm để tranh đoạt bảo vật, e rằng hắn cũng phải mở hầu bao mua vài thứ.

Đi suốt con đường chừng một canh giờ.

Hắn dừng lại trước một phòng đấu giá to lớn như cung điện, vị trí tọa lạc ở ngay trung tâm sầm uất nhất Thương thành.

Lòng nóng như lửa đến muốn vào ngay, Mục Trần liến thoắng cất bước, thình lình những tiếng rối loạn vang lên gần đó thu hút chú ý của hắn. Một lão chủ quầy mập mạp đỏ mặt gầm lên tức giận:

– Dám làm loạn ở, thứ nhà ngươi chán sống à?

Trước mặt gã là là một tên nhóc tay cầm quạt xếp, gương mặt nõn nà tuấn mỹ, nổi cáu quát lại:

– Ồn ào la lối cái gì, chẳng phải chỉ là ăn một trái Bách Niên Linh Quả thôi sao…

Giọng nói thanh thúy dễ nghe, Mục Trần ngạc nhiên liếc sang, phát hiện một dáng người bé nhỏ mảnh khảnh, gương mặt tinh xảo, ra dáng một cô bé lanh lợi.

– Vậy ngươi trả thù lao đi! Bách Niên Linh Quả giá 200 Chí Tôn linh dịch, ngươi lấy ra cho mau!

Gã chủ quầy mập mạp nổi nóng đến mặt xanh lét, lúc nãy tên nhóc này nhìn khí phách bất phàm, còn tưởng là công tử nhà tông phái nào đó, ai mà ngờ vừa mới lấy ra Bách Niên Linh Quả, tiểu tử này nhìn nhìn một cái rồi ăn luôn vào bụng!

Cô gái nữ cải nam trang kia đỏ mặt, ấp úng:

– Ta… ta quên mang theo Chí Tôn linh dịch, để lần sau ta tới trả.

Đám người đứng xem chung quanh ngẩn tò te, lão chủ quầy té ngửa suýt dập mặt.

Mục Trần cũng phì cười, tiểu cô nương này thật là vui tính.

– Hôm nay ngươi không nôn ra Chí Tôn linh dịch, thì đừng có mong mà rời khỏi. Dám ra oai ở Thương thành, ta thấy ngươi chán sống rồi!

Lão chủ quầy cả giận, vung tay gọi hộ vệ hùng hổ xông tới.

Cô gái kia trợn mắt, quát to:

– Các ngươi dám! Có tin cha ta đến hủy diệt cái chỗ này của các ngươi!

Lão chủ giật mình cười to, dám ngông nghênh tuyên bố mấy lời này ở Thương thành, tiểu nha đầu thật là không biết trời cao đất rộng.

Bất quá, ngay lúc hắn muốn cho người tẩn kẻ ăn quịt trước mặt một trận, thì Mục Trần im lặng đứng xem cả buổi ném ra một cái bình ngọc, cất giọng:

– 200 Chí Tôn linh dịch.

Lão chỉ giật mình đón lấy cái bình, cẩn thận xem xét, vẻ mặt sáng rỡ nịnh nọt tươi cười lấy lòng “đại gia” Mục Trần, rồi quay sang liếc cô gái kia rồi bỏ đi:

– Xem như ngươi may mắn!

– Tên khốn!

Cô gái kia giận dữ giậm chân hù dọa, chưa bao giờ chịu tức anh ách như thế này.

Mục Trần cười nhìn cô bé, cũng không đến kết bạn, xoay người bỏ đi. Hắn ra tay thật ra cũng vì thấy cô bé này thú vị, nên hơi mềm lòng, có lẽ cô nàng nhí nhảnh này chẳng biết gây sự ở đây sẽ tạo thành cái họa to lớn như thế nào.

– Ê!

Hắn và Cửu U mới bước được vài bước, tiếng gọi thanh thúy của cô bé áo trắng kia đã đuổi tới:

– Người kia… cảm ơn nha.

Mục Trần lắc đầu, cười nói:

– Ngươi nlá gan thật không nhỏ, dám ăn quịt ở Thương thành.

– Ta rời khỏi nhà gấp quá, quên đem theo mà thôi. Vả lại lúc nãy không cẩn thận, Bách Niên Linh Quả… có mùi thơm quá, nhất thời không nhịn được ăn luôn mà thôi…

Cô nàng hơi chột dạ, mỉm cười giải thích.

– Này, ngươi giúp ta một lần, ta sẽ không thiếu ngươi cái ân tình, ngươi tên gì, ta sẽ đem Chí Tôn linh dịch trả lại cho ngươi.

Cô gái áo trắng nhìn Mục Trần, nói.

Mục Trần định cười trừ cho qua, nhưng lại thấy ánh mắt chân thành của cô bé, hắn buột miệng:

– Mục Trần.

Rồi không nói gì nữa, xoay người đi tiếp.

Cô gái áo trắng vẫy vẫy cái tay tạm biệt, gọi to:

– Ta tên là Lâm Tĩnh.

| Tải iWin