“Ruỳnh!”
Cột sáng bắn ra từ đỉnh đầu Mục Trần, một tòa hắc tháp như ẩn như hiện, nhẹ nhàng lơ lửng.
Phù Đồ tháp ở giữa không trung, thân tháp hào quang kim long lóe sáng, lấp lánh tản ra uy áp kỳ lạ khó hiểu.
Phù Đồ tháp vừa xuất hiện, làm cho mọi người tập trung nhìn qua, ngay cả Thiên Thứu hoàng và Linh Đồng hoàng cũng tròn mắt kinh ngạc, có lẽ vì nhận thấy hắc tháp kia không đơn giản.
– Hừ, giả thần giả quỷ.
Triệu Chung thì chẳng tinh tế đến vậy, chỉ khinh bỉ một câu. Thân kinh bách chiến, có cái gì còn chưa trải qua, tên nhãi mới bước chân vào Chí Tôn cảnh thì còn kém xa mấy kẻ địch đã từng mất mạng dưới tay hắn, hắn không tin mấy trò mèo của tên kia có thể chống cự được bao nhiêu đòn.
– Cực Hàn Băng chỉ!
Triệu Chung giậm chân thật mạnh, ấn pháp biến đổi, Cực Hàn pháp thân chỉ ngón tay to lớn như hàn băng ấn xuống Mục Trần, linh lực cực lạnh lan tỏa làm cho không gian đóng băng lại.
Băng chỉ như một tòa núi băng lạnh lẽo hung hãn bao phủ xuống.
Mục Trần đầu ngẩng cao, mắt lóe sáng. Hôm đó Liễu Minh đã tu luyện Thiên Viêm pháp thân cũng chẳng làm gì được hắn, Chí Tôn pháp thân của Triệu Chung này còn xa mới sánh bằng, muốn đè chết hắn thật là nằm mơ giữa ban ngày.
“Ầm!”
Mục Trần đặt chân xuống, đại điện rung chuyển, không gian sau lưng vặn vẹo, một vùng biển mơ hồ màu tím hiện ra sau lưng.
“Véo!”
Tia linh lực tím bắn ra, như cự mãng lượn trong không trung, nhanh như chớp đánh vào băng chỉ.
Hai luồng năng lượng mạnh mẽ cường đại công kích vào nhau, ăn mòn lẫn nhau.
– Muốn lấy linh lực đối kháng Chí Tôn pháp thân? Đóng băng cho ta!
Triệu Chung cười khinh bỉ. Chí Tôn pháp thân là chiến lực mạnh nhất của cường giả Chí Tôn, muốn lấy linh lực để chống đỡ thì Mục Trần quá khờ dại.
Ấn pháp thay đổi, hàn khí toát ra từ băng chỉ càng dữ dội hơn, đông cứng tất cả.
– Đốt lên nào!
Mục Trần nhếch mép cười, tử diễm bùng cháy trong mắt, tia linh lực tím đang đối kháng băng chỉ đột nhiên cháy lên những tia tử hỏa.
Tử hỏa xuất hiện, hàn khí cực lạnh lại tan đi nhanh chóng, ngay cả băng chỉ cũng chảy tan thành nước đổ xuống như mưa, rồi nhanh chóng bốc hơi mất tích.
– Vô lý?
Triệu Chung biến sắc. Hàn khí trong Chí Tôn pháp thân của hắn đã dung hợp rất nhiều hàn ngọc để luyện ra, linh lực tầm thường gặp phải không bị đóng băng thì cũng bị làm chậm đi, thế mà linh lực của tên Mục Trần này lại có thể đốt cháy nó ngay lập tức.
– Có qua có lại, đến lượt ta.
Mục Trần cười, hắn phất tay cho Phù Đồ tháp bắn lên cao, hắc tháp nhanh chóng bành trướng thành nghìn trượng, rồi nhanh như chớp từ trên cao đè xuống, phủ lấy Cực Hàn pháp thân.
“Gràooooo!”
Phù Đồ tháp hạ xuống, bề mặt tháp, hoa văn kim long gầm rú kinh hồn, tầng tầng kim quang tỏa sáng, có đến năm tầng của tháp sáng lên rực rỡ.
Ngày trước đối chiến Liễu Thanh Vân ở đại tái linh viện, Phù Đồ tháp chỉ được sử dụng đến tầng 4, thế nhưng hiện tại thực lực Mục Trần đã bước lên một tầng cao mới, dễ dàng sử dụng đến tầng 5.
Kim quang tầng 5 sáng rực, năm con kim long to lớn gào thét bay ra, rồi lượn trở lại vào trong tháp, hóa thành 5 ngọn kim hỏa hừng hực cháy sáng, nung nấu pháp thân màu băng lam đang bị nhốt bên trong.
Kim hỏa bùng cháy, áp lực nguy hiểm bắt đầu xuất hiện.
Triệu Chung nhìn thấy kim hỏa cháy lên, sắc mặt biến đổi, cảm giác cho thấy uy hiếp rõ ràng đến pháp thân của hắn. Dù sao cũng là cường giả thân kinh bách chiến, ấn pháp liền thay đổi, Cực Hàn pháp thân lóe sáng ánh băng lam, nhìn từ xa như một người tuyết khổng lồ.
“Phừng!”
Chính lúc đó, kim hỏa lan tới chẳng chút nương tay bao phủ người tuyết khổng lồ kia.
Triệu Chung cực kỳ kinh hãi, hắn nhận thấy mỗi chỗ kim hỏa quét qua, Chí Tôn pháp thân của hắn đang nhanh chóng bị tan chảy.
Kim hỏa kia lạ bá đạo đến thế?
– Chết tiệt, không thể nào đâu!
Triệu Chung nghiến răng, Chí Tôn Hải của hắn hiện ra, linh lực mênh mông cuồn cuộn không ngừng đổ vào Chí Tôn pháp thân.
Nhưng dù cho hắn có tiếp thêm bao nhiêu linh lực cho Chí Tôn pháp thân, kim hỏa vẫn không nhanh không chậm từ tốn nung cháy mọi thứ, Cực Hàn pháp thân vẫn đều đều tan chảy.
Triệu Chung sắc mặt tái mét, mồ hôi túa ra như tắm.
Trong đại điện, đám người đang trông mong một hồi hành hạ giày vò kẻ ngông cuồng khiêu chiến thống lĩnh cũng biến sắc, cục diện hiện tại thật sự không thể nào tưởng tượng ra. Ánh mắt chư vương nhìn kim hỏa trong Phù Đồ tháp cũng tỏ ra hơi kinh hãi.
– Ngọn lửa này…
Ngay cả Thiên Thứu hoàng và Linh Đồng hoàng sắc mặt cũng thoáng dao động. Kim hỏa kia thật sự không bình thường.
Thụy hoàng đang ngái ngủ đột nhiên nhướng mắt lên một chút, cất giọng lờ đờ mơ hồ không rõ lẩm bẩm:
– Lửa bá đạo.
Kim hỏa áp đảo hết thảy, bất chấp Triệu Chung cố gắng phản kháng ra sao, Cực Hàn pháp thân của hắn cũng bị thiêu đốt nhanh chóng thu nhỏ lại.
Đau đớn từ trong cơ thể hắn lan ra, dù rằng chưa hề dung hợp bản thể vào Chí Tôn pháp thân, nhưng mối liên hệ lớn khiến hắn cũng bị ảnh hưởng.
Triệu Chung nghiến răng, trong lòng rất bất an nhưng không cam lòng nhận thua, ngoan cường nhìn Mục Trần, tìm kiếm sơ hở lấy cơ hội phản kích.
– Gian ngoan mất linh.
Mục Trần nhận thấy ánh mắt đối thủ, mày nhíu lại càng không nương tay, kim hỏa đột nhiên cháy dữ dội hơn nữa, toàn bộ Cực Hàn pháp thân đã bị bao phủ kín mít.
Muốn trở thành thống lĩnh Cửu U cung, vậy thì phải cho kẻ khác thấy được thực lực chân chính áp đảo, việc cần làm lúc này không phải là thương hại đối thủ, mà chính là kinh sợ toàn trường!
Tất nhiên theo đó là thủ đoạn gian ngoan độc ác lôi đình!
– Cháy cho ta!
Mục Trần nắm chặt bàn tay, kim hỏa hừng hực giáng xuống Cực Hàn pháp thân, khiến nó chảy ra thành nước, rồi hoàn toàn bốc hơi sạch sẽ.
Hơi nước bay lên tràn ngập trong Phù Đồ tháp, Cực Hàn pháp thân đã hoàn toàn sụp đổ, không còn thấy bóng dáng nữa.
“Hự.”
Triệu Chung phun ra một miệng máu, lảo đảo té xuống, thần sắc uể oải, ánh mắt sợ hãi.
Hắn không thể tưởng tượng, Chí Tôn pháp thân của mình lại bị Mục Trần dễ dàng luyện hóa sạch sành sanh nhanh chóng như thế!
Những tiếng bàn tán trước đó cũng im bặt, đám thống lĩnh mặt mày nghiêm trọng, ngay cả chư vương cũng trợn mắt. Dù rằng Triệu Chung tu luyện Chí Tôn pháp thân không quá lợi hại, nhưng muốn luyện hóa như thế thì không phải ai cũng làm được.
Không những thế, mà tên tiểu tử kia thực lực lại còn kém Triệu Chung một khoảng khá xa.
– Tên này… không đơn giản.
Tu La vương đưa ra một câu nhận xét mơ hồ, mí mắt giật giật.
Từ Thanh cũng kinh ngạc trước diễn biến vừa rồi, gật gù đồng ý. Chiến lực của tên tiểu tử kia không chỉ là những gì hắn vừa thi triển, Triệu Chung từ đầu đã khinh địch, thua là đáng.
– Oa, Mục Trần quá lợi hại.
Đường Nhu vưi mừng ra mắt, reo lên. Lúc nãy không cảm thấy Mục Trần đáng tin, dù sao thì Chí Tôn pháp thân còn chưa luyện được, nói gì đến đánh người khác. Thế nhưng chiến đấu đã cho thấy rõ thực tế, Triệu Chung không chỉ bại nhanh chóng, mà Chí Tôn pháp thân cũng bị luyện hóa.
Đường Băng thì kinh ngạc, bất giác hơi gật đầu. Khó trách Cửu U tỷ tỷ lại coi trọng hắn như thế, xem ra tên này có bản lĩnh.
Cửu U lại chẳng tỏ ra bất ngờ, chỉ mỉm cười mà gương mặt vẫn lạnh lẽo. Cách Mục Trần hạ gục đối thủ thật sảng khoái làm sao.
Huyết Ưng vương lạnh lùng nhìn Mục Trần, rồi ngó sang Triệu Chung dáng vẻ khốn đốn, thản nhiên nói:
– Phế vật!
Giọng nói cố đè nén sự tức giận, vốn muốn cho Mục Trần nằm bẹp để hạ nhục Cửu U, nào đoán ra được bản lĩnh tên kia lại sắc bén như thế.
Triệu Chung xấu hổ cúi đầu, ánh mắt oán độc nhìn Mục Trần, cố gắng lê lết rời khỏi.
Mục Trần chẳng thèm để ý tên bại tướng, quay sang nhìn thẳng Huyết Ưng vương, lúc này đã chẳng còn ai đánh giá thấp hắn.
Ôm quyền cười nói, Mục Trần lên tiếng:
– Huyết Ưng Vương đại nhân, không biết bây giờ ta đã đủ tư cách trở thành thống lĩnh Cửu U cung?