Trong vùng này, mọi người đều dõi mắt nhìn lên không trung, nơi sát khí đậm đặc tràn ngập. Bị sát khí ảnh hưởng, nhiệt độ trong vùng cũng hạ xuống thấp.
Sát khí đến từ hai vị cường giả vương cấp.
Trên bầu trời, Cửu U vương và Huyết Ưng vương đối diện nhau, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo. Ân oán hai bên đã lâu, không ai chịu nhịn được ai. Nếu không phải cả hai đều là vương của Đại La Thiên vực, e rằng cuộc chiến giữa họ đã sớm bùng nổ.
Nhưng coi bộ hôm nay cả hai đều không nhịn nổi sát ý trong lòng>
– Đã muốn sớm lĩnh giáo tộc Cửu U tước, hôm nay thật là tiện.
Huyết Ưng vương cười gằn, đôi mắt đỏ cực kỳ hung tàn.
Những luồng gió lốc bốc lên quanh người, đỏ như máu, mang theo dao động linh lực cuồng bạo như lưỡi đao, tàn phá thiên địa.
– Cứ thử xem.
Cửu U nhếch mép cười, tử hỏa bập bùng quanh thân cũng bốc cháy dữ dội, mái tóc phiêu bồng cũng nhảy múa theo điệu lửa, nhiệt độ khủng bố tỏa ra xung quanh.
Thấy hai người nhe nanh múa vuốt, mọi người biến sắc kinh hãi. Cửu U vương và Huyết Ưng vương nếu thật sự ra tay, ảnh hưởng chắc chắn hơn xa thống lĩnh tranh đấu. (LTC: cách có 2-3 phẩm…)
Cấp bậc thống lĩnh còn chưa được xem làm trụ cột Đại La Thiên vực, nhưng vương như Huyết Ưng vương, Cửu U vương, thực lực của họ chính là lực lượng trung kiên.
– Đủ rồi!
Đúng lúc đó, một tiếng quát vang lên, dao động nhẹ nhàng như gió thoảng quét qua, khiến cho dao động linh lực của Cửu U và cả Huyết Ưng vương đều bị ép trở về cơ thể.
Mọi người trố mắt nhìn lại, Thiên Thứu hoàng đang nhíu mày khó chịu, trầm giọng nói:
– Chẳng lẽ các ngươi không còn nhớ quy tắc Đại La Thiên vực?
Trong Đại La Thiên vực, tranh đấu phe phái không cho phép vương ra tay, chỉ có cấp dưới tùy ý tranh chiến, mới có thể duy trì cạnh tranh, mà cũng có thể bảo toàn được trụ cột thế lực.
Huyết Ưng vương thấy Thiên Thứu hoàng ra tay, đã biết hôm nay không thể đánh Cửu U được nữa. Thoáng nhìn xuống Tào Phong đã thành phế nhân, trong lòng cảm thấy không nuốt trôi cục tức này, lạnh lẽo nhìn Mục Trần:
– Tào Phong đã thua, Mục Trần lại tàn nhẫn như thế, ta thấy nên phế bỏ tư cách của hắn.
Mục Trần nghe vậy, ánh mắt cũng lạnh lùng.
– Nằm mơ!
Cửu U cười khẩy:
– Huyết Ưng vương nhà ngươi chẳng lẽ già quá nên hồ đồ? Tranh đấu nếu như không ai nhận thua thì vẫn tiếp tục. Đừng nói Tào Phong trọng thương, cho dù chết cũng là tự làm tự chịu, không trách ai khác được!
– Ngươi muốn Huyết Ưng điện bỏ qua cục tức này, không thể nào!
Huyết Ưng vương không chịu nhịn, tỏ ra gay gắt.
Thiên Thứu hoàng thấy hai bên khắc khẩu đối chọi, mày cau lại. Linh Đồng hoàng bên cạnh cười nhạt:
– Ta thấy hay là để kẻ khác thay Mục Trần, hạ hỏa cho Huyết Ưng vương, về sau sẽ bồi thường cho hắn vậy.
Mục Trần biến sắc, mục đích của hắn là Đại La Kim Trì. Vất vả gian nan tới được đây, sao lại có thể bỏ qua. Hơn nữa cái gọi là bồi thường sau kia cực kỳ mơ hồ, ai mà tin được.
Nhưng dù trong lòng bất mãn, hắn cũng không ngu dại biểu đạt gì cả. Địa vị trong Đại La Thiên vực cũng chưa có gì, không nên vì khí phách nhất thời mà để Cửu U chọc những kẻ chưa nên chọc.
Thiên Thứu hoàng nhíu mày:
– Nếu làm như vậy, sau này còn ai tham gia tranh đoạt Đại La Kim Trì?
– Ha ha, tìm người muốn vào Đại La Kim Trì mà lại thiếu sao?
Linh Đồng hoàng cười nói.
Hai vị hoàng cũng tranh chấp, vị Thụy hoàng ít nói đột nhiên lên tiếng:
– Quy tắc cũ, tiếp tục đi.
Thiên Thứu hoàng và Linh Đồng hoàng cùng ngẩn ra. Bao năm nay Thụy hoàng ít khi nào tham gia vào mấy cái tranh chấp, chủ động nói chuyện như thế này càng hiếm.
Hơn nữa, Thụy hoàng vừa nói, hẳn nhiên là có lợi cho Mục Trần.
Ánh mắt tối đen của Linh Đồng hoàng lóe lên một chút. Tuy đều có địa vị Tam Hoàng, nhưng lão biết rõ Thụy hoàng sâu khôn lường, và mấu chốt chính là Thụy hoàng mới chân chính là người được vực chủ tín nhiệm nhất. Lời nói của Thụy hoàng bản thân lão không thể phản bác, chỉ đành cười cười:
– Nếu Mộng huynh cũng nói như vậy, thì cứ theo quy tắc mà tiếp tục.
Huyết Ưng vương sắc mặt xanh mét, nhưng cũng chẳng dám hé răng chút nào, chỉ đành quay mặt nhìn Mục Trần hầm hừ đe dọa, vung tay phẫn uất bay xuống.
Cửu U cũng hơi ngạc nhiên liếc nhìn Thụy hoàng, hơi gật đầu ra chiều cảm tạ, rồi quay sang Mục Trần:
– Trình diễn không tồi, tiếp theo có thể nhận được gì trong Đại La Kim Trì, phải dựa vào chính mình ngươi thôi.
Mục Trần cười, gật đầu. Cửu U không nói gì nữa cũng bay xuống.
Mục Trần quay lại, cung kính ôm quyền vái tạ Thiên Thứu hoàng và Thụy hoàng, rồi lắc mình hạ xuống Đại La Kim Đài.
Trên Đại La Kim Đài, mấy người đều đang nhìn chằm chằm Mục Trần.
Từ Thanh và Chu Nhạc cũng kinh ngạc đầy mặt, thực lực Mục Trần vừa thi triển khiến cả hai kinh hãi. Tuy họ mạnh hơn Tào Phong, nhưng nếu liều mạng với tên này, cũng chưa biết chừng.
Bấy nhiêu đó cũng đủ cho Từ Thanh phải xếp Mục Trần ngang hàng với mọi người.
Mục Trần vừa hạ xuống Đại La Kim Đài, linh lực cuồng bạo cách đó không xa bùng nổ, một bóng người khó khăn chật vật bắn ra, lảo đảo giậm đất lui sau.
Mục Trần lao đến sau lưng kẻ đó, tay đỡ lên vai, hóa giải lực đạo.
Gã kia quay lại nhìn, chính là Phương Lôi, thấy Mục Trần, sắc mặt tái nhợt cười khổ. Mục Trần giao đấu với Tào Phong, hắn cũng đánh với Ngô Thiên, nhưng rõ ràng đã thua.
Đằng trước, quang ảnh tụ lại, Ngô Thiên xuất hiện, ánh mắt hằn học nhìn Mục Trần, và lúc này sâu trong mắt hắn cũng có một chút kiêng dè.
Tuy đang giao đấu với Phương Lôi, nhưng cũng chú ý đến trận đánh của Tào Phong. Chiến lực kinh người của Mục Trần đủ làm hắn phải kinh hãi.
Ngô Thiên không phải ngu xuẩn, bằng không thì đâu thể trở thành thống lĩnh được Huyết Ưng vương trọng vọng nhất. Lúc này hắn đã cất bỏ mọi sự coi thường dành cho Mục Trần, chân chính đặt tên kia làm đối thủ.
– Ta thua! Mục Trần huynh đệ, hy vọng ngươi có thể nhận được thu hoạch từ Đại La Kim Trì.
Phương Lôi cũng biết người biết ta, hắn nhận thua rồi quay sang nói chuyện với Mục Trần, sau đó rời khỏi Đại La Kim Đài.
Dù ghét Ngô Thiên, nhưng hắn hiểu thua cũng do học nghệ chưa tinh, kỹ không bằng người, cũng không thỉnh cầu Mục Trần hỗ trợ.
Mục Trần nhìn hắn rời khỏi, cũng bình tĩnh quay về chỗ đứng. Hắn cũng rất ngứa mắt với Ngô Thiên, nhưng hắn cũng biết lúc này không nên tiếp tục động thủ. Lúc nãy đối phó Tào Phong đã tiêu hao không ít linh lực, trạng thái bây giờ không thập toàn, đâu cần phải mạo hiểm. Vả lại bốn vị trí đã đủ.
Ngô Thiên cũng không xách mé nói khích gì Mục Trần, sắc mặt âm u thong thả về chỗ. Vốn có kế hoạch nhân cơ hội này mà khiêu chiến Chu Nhạc, tăng thêm danh vọng địa vị lên một bậc, ai dè Mục Trần lại lòi ra còn thắng Tào Phong, hắn không dám ra tay lung tung, tránh để cho Mục Trần thừa cơ.
Bốn người đứng yên lặng bốn góc Đại La Kim Đài, tất cả đều trầm tư, không ai động chạm đến ai.
Mọi ánh mắt lúc này đều nhìn lên bốn người trên Đại La Kim Đài, trong lòng cảm khái. Bốn người này sẽ là tứ đại thống lĩnh Đại La Thiên vực. Ngoài Mục Trần là mới, ba người còn lại đều cũ.
Không khí Đại La Kim Đài an tĩnh lại, trên bầu trời, Thiên Thứu hoàng liếc nhìn hai vị kia, rồi cất tiếng trầm trầm.
– Bốn vị trí cuối cùng tiến vào Đại La Kim Trì đã có, bây giờ hãy nhận lấy Kim Phù.
– Tu La điện, Từ Thanh!
Thiên Thứu hoàng gọi, Từ Thanh bình thản bước lên, một tia kim quang từ không trung bắn xuống, hóa thành một miếng Kim Phù trong tay Từ Thanh.
– Liệt Sơn cung, Chu Nhạc!
– Huyết Ưng điện, Ngô Thiên!
Hai người tiến lên, kim quang phủ xuống, Kim Phù xuất hiện.
Thiên Thứu hoàng nhìn lại góc cuối cùng, khóe miệng hơi cười:
– Cửu U cung, Mục Trần.
Mục Trần tiến lên, kim quang hội tụ, cũng hóa thành Kim Phù trong tay, dường như ẩn chứa một dao động kỳ lạ, và ngọn nguồn của nó chính là đỉnh núi.
Đó là vị trí Đại La Kim Trì.
– Từ hôm nay, bọn họ chính là tứ đại thống lĩnh mới của Đại La Thiên vực!
Thiên Thứu hoàng trịnh trọng tuyên bố, vô số tiếng hoan hô dậy trời ngộp đất vang vọng. Nói gì thì nói, bốn người này chân chính là bốn nhân vật nổi bật nhất thế hệ trẻ Đại La Thiên vực.
Thực lực bọn họ đều được mọi người ủng hộ.
Thiên Thứu hoàng nghe tiếng hoan hô, cười nhạt, nhìn lên đỉnh Kim Trì Phong. Kim quang từ đỉnh núi vẫn không ngừng đổ xuống, lúc này toàn bộ kim sắc hồng lưu, đều đổ vào Kim Phù trong tay bốn người kia.
– Bây giờ, lên đỉnh đi.
Thiên Thứu hoàng phất tay, ánh mắt bốn người càng trở nên nóng cháy, họ giậm chân nhún người lao lên, xuyên qua kim sắc hồng lưu, hướng thẳng đỉnh Kim Trì Phong nguy nga!
Đại La Kim Trì, cuối cùng đã mở cửa cho họ!