Mấy ngày sau đó, Đại La Thiên vực tăng thêm cẩn mật, chư vương và các thế lực thi nhau bổ sung lính tráng, những tin tức chính thống lẫn đồn đại có liên quan tới Bách Chiến vực đều được đưa về Đại La Thiên xử lý, cỗ máy khổng lồ bắt đầu vận hành với công suất tối đa.
Cửu U cung cũng chạy đôn chạy đáo công việc khắp nơi. 100 tòa thành do Huyết Ưng điện giao nộp cũng nhanh chóng tiếp quản. Dù rằng vẫn chưa làm cho Cửu U cung trở nên một đại gia lắm tiền nhiều của, nhưng lúc này đã không còn cái bộ dáng thảm hại nghèo túng khi xưa. Đại chiến chinh phạt lần này lại có thể chiếm đoạt tài nguyên làm chiến lợi phẩm, chỉ cần nắm lấy cơ hội này, chắc chắn Cửu U cung sẽ mang một diện mạo tươi sáng hơn.
Trong ngoài Cửu U cung đều bận rộn, chỉ có Mục Trần là im lặng lựa chọn đột phá Chí Tôn nhị phẩm. Dù sao sự vụ Cửu U cung trước nay đều do đại tổng quản Đường Băng chấp chưởng, khả năng điều phối công tác cũng như quản lý của cô nương này thật sự siêu đẳng hơn Cửu U rất nhiều.
Một tay cô nàng hoàn toàn quán xuyến tất cả, chẳng có gì cần hắn và Cửu U nhúng tay vào.
Cửu U cung, tu luyện thất.
Mục Trần ngồi xếp bằng, điều chỉnh trạng thái. Lát sau hắn lấy bình ngọc kia ra, viên đan dược xanh biếc lơ lửng mang theo đan hương thơm lừng ngập tràn tu luyện thất.
Mục Trần trầm ngâm ngắm nhìn viên Chí Thiên Đan, lại vung tay lên. Một dòng nước rực rỡ bay ra, lượn vòng quanh người.
Dòng nước đó, toàn bộ đều là Chí Tôn linh dịch, dao động linh lực tản ra khiến cho không khí trong tu luyện thất trở nên đặc quánh.
Chí Tôn phân cửu phẩm, mỗi một phẩm đều không dễ đột phá. Phần lớn mọi người phải tu luyện rất nhiều năm cũng khó mà tinh tiến, bởi vậy mới thấy khoảng cách mỗi phẩm lớn như thế nào. (LTC: có thấy đâu nà)
Cũng vì đó, Mục Trần có được Chí Thiên Đan, cũng cần phải phối hợp sự dụng với một lượng Chí Tôn linh dịch khá lớn mới có thể tận dụng tối đa trợ năng của đan dược, mang đến hiệu quả đột phá.
– Lại dùng 2000 Chí Tôn linh dịch…
Mục Trần than thở nhìn dòng nước lấp lánh. Trước đó đã giao một lượng lớn Chí Tôn linh dịch cho Đường Băng để giúp Cửu U vệ tu luyện, lúc này số lượng hắn còn lại cũng chưa tới 5000, và đó cũng là toàn bộ phần còn lại của Tụ Linh Oản sau khi phá giải được phong ấn.
Khi mà bản thân đã ở cấp độ Chí Tôn cảnh, Mục Trần mới nhận thấy rõ sự quan trọng của Chí Tôn linh dịch đối với tu luyện như thế nào. Nó giống như ngày ba bữa cơm, căn bản là không thể thiếu. Khó trách ngay cả cường giả Chí Tôn cũng xả thân vì Chí Tôn linh dịch, cam nguyện nương thân vào một thế lực nào đó để được sử dụng thoải mái hơn.
Chí Tôn linh dịch tuy không thể khiến quỷ xay cối, nhưng chắc chắn thừa hấp dẫn để cường giả Chí Tôn phải đi cày thuê.
-Chỉ mới đột phá nhất phẩm lên nhị phẩm, càng lên cao chẳng biết còn cần bao nhiêu Chí Tôn linh dịch nữa đây.
Mục Trần bất đắc dĩ thở than. Xem ra sau này cần phải tính kế lưu trữ thật nhiều Chí Tôn linh dịch, chứ bằng không đến lúc đột phá lại không có đủ Chí Tôn linh dịch xài thì đúng là khóc không ra nước mắt.
Lắc đầu tạm gác lại ý tưởng kia, hắn hít sâu một hơi, làm tan chảy bình ngọc, Chí Thiên Đan lơ lửng bay ra, đan hương càng thêm nồng thơm phức.
Mục Trần há mồm hút một hơi, Chí Thiên Đan chui tọt vào họng.
Nhanh tay kết ấn, không gian sau lưng méo mó rồi Chí Tôn Hải hiện ra. Hắn cảm nhận rõ luồng linh lực tinh khiết cực kỳ khổng lồ đang ào ào đổ vào cơ thể.
Tâm thần trầm định, sắc mặt nghiêm túc, nhắm mắt lại, tiến vào ttrạng thái u luyện, hắn phải thừa dịp hăng hái mà đột phá tiến phẩm Chí Tôn cảnh!
Ba ngày chớp mắt chóng qua.
Mà Mục Trần tu luyện cũng chỉ trong ba ngày. Tu luyện thất luôn ở trong trạng thái đậm đặc linh khí, và bóng dáng hắn cũng hoàn toàn chìm ngập trong đó chẳng hề thấy đâu.
Dầu vậy nếu ai ở chỗ này cũng dễ dàng cảm nhận được một cỗ linh lực đang dần lớn mạnh một cách nhanh chóng.
Cho đến ngày thứ ba, màn sương linh lực mới tan đi bớt. Đến khi nó hoàn toàn biến mất, thì người ta có thể thấy Mục Trần đang há mồm nuốt lấy lượng Chí Tôn linh dịch cuối cùng.
Linh lực kinh người đang tản mát quanh thân đột ngột biến mất, hắn mở trừng hai mắt.
“Uỳnh!”
Áp lực đột ngột bộc phát như cuồng phong sóng thần, y phục Mục Trần tung bay phấp phới.
Sóng xung kích đập vào tường tu luyện thất, bức vách lóe hào quang chống cự lại ngăn không cho sức công phá bộc phát ra ngoài.
Mắt lóe tinh quang, mấy phút sau tinh quang dần tan, dao động bộc phát cũng dần lịm đi.
Chỉ có làn da lấp lánh sáng, rất lâu không tan. Đó chính là dấu hiệu linh lực cơ thể quá nhiều khiến cho trạng thái cơ thể chưa ổn định mà thôi.
Mục Trần đứng dậy, cảm nhận sự hùng hậu trong Chí Tôn Hải mà mỉm cười hài lòng. Chí Tôn cảnh phân cấp quả nhiên rất lớn, linh lực của hắn lúc này đã hơn ba ngày trước gấp mấy lần.
Lúc này hắn nghĩ cho dù là hai gã đứng đầu tứ đại thống lĩnh Từ Thanh, Chu Nhạc cũng không thể làm hắn khó ăn khó ở nữa, khiến cho hắn cũng tự tin hơn trước đại chiến sắp tới.
Mục Trần đợi đến khi linh lực mênh mông trong người bình ổn lại mới rời khỏi tu luyện thất. Bên ngoài có Cửu U vệ đứng gác, mấy kẻ đó nhìn thấy hắn bước ra, lập tức cung tay cúi chào.
Mục Trần khoát tay, hỏi:
– Mấy ngày nay trong cung chuẩn bị thế nào?
– Mọi sự ổn thỏa, lúc nào cũng sẵn sàng xuất phát.
Gã chiến sĩ Cửu U vệ cung kính hồi báo.
Mục Trần gật đầu, có đại quản gia Đường Băng cô nương, mọi sự ở Cửu U cung lúc nào cũng thỏa đáng. Hắn phất tay bảo đám chiến sĩ Cửu U vệ lui đi, thần sắc kinh giác nhìn lên không. Ở đó cô bé xinh xắn từ hư vô hiện ra, đôi mắt hoàng kim chiếu rọi khiến tim hắn cũng đập thình thịch.
Mạn Đà La đứng giữa trời, đảo mắt qua người hắn, nhận xét:
– Xem ra đã đột phá thành công, hiệu suất làm việc cũng không tồi.
– Có Chí Thiên Đan và nhiều Chí Tôn linh dịch như thế, nếu còn thất bại thì nhục mặt ta quá.
Mục Trần cười trả lời.
– Vậy còn không mau theo ta.
Mạn Đà La gật đầu, không nói thêm gì khác, vung tay bảo hắn tháp tùng rồi xoay người bay đi. Mục Trần thoáng chần chờ, rồi cũng đi theo.
Hai người rời khỏi Cửu U cung, Mục Trần được Mạn Đà La dẫn đến một nơi hướng vào trung tâm Đại La Thiên, mà suốt chặng đường nàng chẳng làm việc ẩn nấp gì cả, cứ lao đi vun vút như sấm sét giữa trời quang, làm cho Mục Trần thấp thỏm lo lắng, lòng run như cầy sấy. Vùng trung tâm Đại La Thiên luôn có binh lính canh gác nghiêm ngặt, mà những đội quân tuần tra bảo vệ ở đây chẳng phải là quân đoàn vương cấp nào cả, chính là quân chính quy trực thuộc Đại La Thiên vực, Đại La Thiên quân. Đó chính là binh đoàn siêu cường do chính vực chủ thống lĩnh.
Nhưng điều hắn lo lắng lại chẳng hề xảy ra, dù trên không vẫn luôn có những nhóm quân tuần tra, thậm chí còn có nhiều cường giả dẫn đầu nhưng Mạn Đà La vẫn dẫn hắn lao đi như chốn không người, căn bản chẳng ai phát hiện ra được.
Tiếp tục được chứng kiến bản lĩnh lợi hại của Mạn Đà La, với thực lực này xét trên Thiên La đại lục chắc chắn không phải kẻ vô danh.
Hai người dễ dàng đi sâu vào trung tâm Đại La Thiên, dừng lại ở một ngọn núi tăm tối vô cùng. Mạn Đà La phất tay, một linh trận hắc ám phía trên ngọn núi xuất hiện.
Núi lớn rung chuyển, chầm chậm mở ra một khe nứt. Mạn Đà La nhanh chóng đi trước, Mục Trần vội vã bay theo.
Chui vào lòng núi, cảnh sắc làm cho Mục Trần thất kinh hồn vía. Bên trong là một vùng không gian rỗng, trên vách đá được khắc những hoa văn cổ xưa hắc ám, tản ra khí tức rất thần bí.
Mục Trần chằm chằm quan sát những hoa văn đó, ánh mắt cực kỳ chấn động. Hắn phát hiện đám hoa văn này dường như liên kết lại với nhau, tạo thành một trận đồ rất cường đại.
Độ phức tạp của linh trận này hơn xa đẳng cấp Linh Trận sư của hắn, có lẽ trình độ người tạo ra nó rất cao.
– Những cái này đều do ngươi làm?
Mục Trần tỏ ra khó tin vào mắt mình. Và điều hắn không thể nói ra đó là thắc mắc vì sao Mạn Đà La lại có thể qua mặt bao nhiêu cường giả Đại La Thiên, tạo ra một địa bàn to lớn ở ngay giữa đầu não thế lực như thế này. Chẳng lẽ cảm ứng của vị vực chủ kia cũng không thể dò xét được? Hay là vị vực chủ thần bí nọ đã có hiệp định gì với Mạn Đà La?
Mạn Đà La chẳng trả lời hắn, nhẹ nhàng hạ xuống đất. Chỗ nàng đặt chân chính là trung tâm của lòng núi, một hồ nước đen đang sôi sùng sục, thế nhưng cảm giác lại bảo với Mục Trần rằng nơi đó lạnh như hầm băng thấu xương. Thị giác và cảm giác cho ra hai kết luận tương phản, khiến cho trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.
Mục Trần hạ xuống bờ ao, do dự hỏi:
– Ta cần làm gì?
– Chờ lệnh ta. Lúc đó ngươi triệu hồi Bất Hủ Đồ Lục ra là được.
Mạn Đà La thản nhiên ra lệnh, giọng non nớt nhưng lại mang theo phong thái rất uy nghiêm.
Mục Trần gật lia gật lịa, hắn chưa kịp nói gì thêm đã tròn mắt kinh hãi. Tiểu cô nương kia chẳng quản có mặt hắn ở đó, rất tự nhiên trút bỏ toàn bộ xiêm y, cả dáng vẻ mũm mĩm xinh xinh cùng với những ngấn thịt bạch ngọc hấp dẫn lồ lộ ra giữa bầu không khí lạnh băng.
– Nếu không cần con mắt nữa, thì cứ ngó tiếp thử đi.
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên làm cho Mục Trần rùng mình, nhưng hắn vẫn tỏ ra khó chịu lầm bầm:
– Ngươi có mời ta cũng không tới, loli như ngươi ta không có hứng.
“Bùm!”
Hắn vừa dứt lời, kình lực ập tới đánh hắn văng xa tít mù, Mục Trần chật vật bò dậy định nổi đóa, thì đã thấy tiểu cô nương kia như con cá nhỏ được trở về ao nước, tung tăng bơi lội trong hồ nước đen ngòm. Cảnh sắc trong lòng núi tuy lạnh lẽo nhưng rất động lòng tà tâm.