Hoàng kim ma trụ chấn vỡ lôi thủ, thuận đà đập vào hai cánh tay khổng lồ đang bắt chéo chống đỡ của Lôi Ma pháp thân.
“Bang!”
Lôi Ma pháp thân từ không trung rơi xuống, hai chân cắm vào hai ngọn núi khiến nó sụp đổ, thân hình cao nghìn trượng lún sâu vào lòng đất đến ngang hông.
Mọi người trố mắt nhìn đến mức com mắt sắp lồi ra ngoài.
Trên bầu trời, Đại Nhật Bất Diệt thân vững vàng giữa không, đôi mắt hoàng kim uy nghiêm nhìn xuống, giọng nói ầm ầm như sấm chế nhạo vang lên.
– Xem ra ta không phải kẻ múa rìa trước cửa Lỗ Ban nhỉ.
(LTC: thế quái nào mà mấy thằng ở huyễn giới lại biết Lỗ Ban nhỉ)
Trong Lôi Ma pháp thân, Tần Lăng mặt xanh mày xám thở hổn hển. Hắn không ngờ pháp thân của đối thủ cường đại đến vậy, lúc nãy va chạm, sức mạnh áp đảo làm cho hắn bất giác tim đập chân run.
Chí Tôn pháp thân tất nhiên bất phàm, thế nhưng với kiến thức của Tần Lăng cũng không thể nào biết được lai lịch của Đại Nhật Bất Diệt thân.
– Ngươi đắc chí vẫn còn sớm.
Tần Lăng vẫn chưa dễ dàng nhận thua, hắn cười khẩy, Lôi Ma pháp thân đập tay xuống mặt đất, làm cho núi non rung chuyển, đá lớn vỡ ra, Lôi Ma pháp thân lại bay lên không trung.
Hai pháp thân khổng lồ lần nữa đối đầu.
Đỉnh đầu Lôi Ma pháp thân, Tần Lăng mặt mày u ám xuất hiện, hai mắt nhìn chằm chằm vào pho tượng hoàng kim, tức tối nghiến răng.
– Hắn tu luyện Chí Tôn pháp thân gì? Thực lực chỉ nhị phẩm, lại có thể khiến Lôi Ma pháp thân của ta cố sức cũng khó có thể đối kháng được.
– Tần Lăng, một tên Chí Tôn nhị phẩm mà cũng không giải quyết nổi hay sao?
Thình lình một tiếng nói từ trên thiên không cao vút vọng xuống.
Tiếng quát mơ hồ nổi giận, chính là Tần Thiên Cương. Hẳn nhiên hắn đã nhìn thấy cục diện trận đánh.
Rõ ràng cục diện này không thể làm cho hắn hài lòng.
Bị Tần Thiên Cương trách mắng, Tần Lăng lo sợ biến sắc, nhìn Mục Trần hồi lâu, hắn hít thở sâu lấy lại bình tĩnh.
Thấy vẻ mặt khác lạ của đối phương, Mục Trần cũng hiện ra ở đỉnh đầu pháp thân, ánh mắt tập trung.
– Mục Trần, ngươi bằng thực lực Chí Tôn nhị phẩm có thể ép ta đến mức này, đúng là lợi hại, khó trách gần đây danh vọng đại tăng ở Đại La Thiên vực.
Tần Lăng bỗng dưng lại tán thưởng Mục Trần.
– Bất quá… trận chiến hôm nay, ngươi thua chắc!
Tần Lăng cười khằng khặc, gương mặt tỏ ra chắc ăn vô cùng:
– Chính vì sự ngu xuẩn của các ngươi, dám đến địa bàn của chúng ta mà khai chiến. Địa lợi nơi này nằm trong tay chúng ta!
Mục Trần trợn mắt.
Tần Lăng kết ấn như chớp, hai tay đột ngột vỗ xuống, tiếng quát lầm rầm vang trong trời đất.
– Lôi Ma địa, Lôi Kiếp Diệt Thế!
Mục Trần lập tức căng thẳng, cảnh giác đề thăng. Từ ban đầu hắn chưa hề coi thường Tần Lăng, đặc biệt đúng như lời gã nói, chiến trường nơi này là địa bàn của địch.
“Đùng! Đùng!”
Nhưng tiếng sấm bí ẩn vang vọng, mọi người kinh giác ngẩng lên nhìn, dáo dác tìm kiếm ngọn nguồn tiếng sấm.
(LTC: đã bảo là lôi ma “địa”, mà cứ ngó lên trời)
Thế nhưng mặt đất lại rung chuyển, càng lúc càng dữ dội.
Mục Trần cũng nhìn quanh quất trên trời, nhưng lát sau, sắc mặt hắn thay đổi, rồi lại cúi nhìn mắt đất. Vì hắn phát hiện, tiếng sấm rền rĩ kia phát ra từ sâu trong lòng đất.
– Cẩn thận!
Hắn quát lớn cảnh báo những thế lực phụ thuộc Đại La Thiên vực phái dưới.
“Bùm!”
Thế nhưng đã trễ, mặt đất đột nhiên vỡ ra, vô số những cột sét từ trong lòng đất bắn lên, lôi điện xám tro hung dữ như rồng xám giương nanh múa vuốt lao lên trời.
“Bùm bùm bùm”
Chỉ nháy mắt chiến trường trài ngập lôi trụ xám ngoét, cách ngàn dặm cũng có thể thấy rõ.
Cảnh tượng cực kỳ hãi hùng.
Tần Lăng vững vàng đứng trên đầu Lôi Ma pháp thân, có lôi trụ kinh thiên làm nền, Lôi Ma pháp thân đầy ma quái với đôi mắt lạnh lẽo u ám.
Hắn lại kết ấn, Lôi Ma pháp thân cũng chụp hai tay lại.
“ầm ầm!”
Lôi điện xám tro từ lòng đất vươn lên, điên cuồng hội tụ về bàn tay khổng lồ của Lôi Ma pháp thân.
“xẹt xẹt xẹt!”
Lôi điện tung hoành, tiếng xẹt xẹt làm cho vô số cường giả biến sắc, vì từ nơi đó toát ra năng lượng hủy diệt.
Năng lượng này đủ để nhất kích tất sát một cường giả Chí Tôn tam phẩm!
Đây mới tuyệt đối là sát chiêu!
Trên chín tầng trời, hai bóng người lướt qua lướt lại, Cửu U hiện thân, gương mặt biến sắc, nhìn xuống bên dưới, rồi sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo.
– Ha ha, Cửu U vương, bây giờ có còn nghĩ ta và Lôi Ma tông là quả hồng mềm nữa hay chăng? Ta sẽ cho ngươi phải trả giá vì cuồng vọng!
Tần Thiên Cương đắc ý cười to.
– Ngươi đúng là chán sống.
Sát khí kinh người bộc phát, giọng lưỡi Cửu U cũng triệt để lạnh như băng.
– Hừ, cho dù có thần thú lực, ngươi cũng chỉ là Chí Tôn tứ phẩm, coi như ngang hàng với ta, hiện tại ngươi chẳng đủ sức đâu, trố mắt ra mà xem quân đội với gã thống lĩnh của ngươi bị sét đánh thành tro đi!
Tần Thiên Cương cười khẩy.
Cửu U hít một hơi sâu, đôi mắt càng thêm nguy hiểm, câu trả lời lạnh lùng làm cho tiếng cười của Tần Thiên Cương cũng im bặt.
– Ai nói cho ngươi ta chỉ là Chí Tôn tứ phẩm?
Một tia hào quang lạ lùng từ trong đôi mắt Cửu U bắn ra, cuồng phong bạo khởi, hình bóng Cửu U Minh Tước lại phình to ra.
Đôi vai khẽ run, đôi cánh tuyệt đẹp giang ra, phất phới vỗ phành phạch, tạo hình khiến Cửu U cứ như ma nữ hàng lâm.
– Chí Tôn ngũ phẩm?
Tần Thiên Cương biến sắc. Hắn không thể ngờ được, từ đầu Cửu U đã cố ý áp chế thực lực, chưa hề đánh hết sức.
Cùng là ngũ phẩm, nhưng với thân thể thần thú, đương nhiên lúc này hắn đã không còn là đối thủ.
– Cho dù ngươi cũng là Chí Tôn ngũ phẩm, bây giờ cũng đừng mong cứu được bọn người kia!
Tần Thiên Cương tỏ ra điên cuồng, pháp thân to lớn mấy ngàn trượng bắn ra lôi điện xuất hiện.
Rõ ràng cũng là Lôi Ma pháp thân, có điều pháp thân của hắn lại mạnh mẽ hung hãn hơn Tần Lăng rất nhiều.
Tần Thiên Cương thấy rõ Cửu U rất quan tâm gã thống lĩnh Mục Trần kia, đến mức không tiếc bộc lộ thực lực. Công kích Tần Lăng đã phát động, chỉ cần cản Cửu U một chút, gã kia sẽ chết chắc.
Đương nhiên việc này hắn có thể làm được.
– Dù cho ngươi có bản lĩnh gì, ta cũng phải khiến ngươi bất lực nhìn tên tiểu tử kia ra tro!
Tần Thiên Cương cười điên cuồng, bàn tay pháp thân hung hăng đánh tới.
Cửu U cười lạnh, liếc xuống dưới, nghiến răng. Mục Trần… cố gắng một chút, ta đến ngay.
Đôi cánh vừa vỗ, thế công liên miên như mưa quét tới.
Bên dưới, Tần Lăng dường như cũng phát hiện động tĩnh trên chín tầng mây, mỉm cười châm chọc Mục Trần:
– Ngươi đừng mong có ai cứu được. Chết chắc rồi!
Tần Lăng lạnh lùng gằn từng tiếng, ấn pháp hợp lại.
– Lôi Ma thuật, Lôi Ma Kiếp!
“ầm ầm!”
Sấm rền thiên địa, một khối lôi cầu xuất hiện trong đôi tay khổng lồ của Lôi Ma pháp thân, linh lục trở nên cực kỳ cuồng bạo.
Năng lượng hủy diệt làm cho vô số cường giả lạnh gáy.
– Chết đi!
Tần Lăng sắc mặt tái đi, ngón tay chỉ tới Mục Trần, ánh mắt ác độc.
Lôi cầu mang theo sấm rền kinh thiên động địa, lao đi như một khỏa vẫn thạch với cái đuôi xám xịt bắn thẳng tới Mục Trần.
Tốc độ này không thể tránh né.
Đường Băng nhìn thấy cảnh đó, sắc mặt cũng tái đi.
“ầm ầm.”
Lôi đình cuồng nộ, dữ tợn xông tới khiến cho da dẻ Mục Trần đau nhức từng cơn, nhưng hắn cũng không tránh, ngẩng lên nhìn trời, vì hắn cảm giác được khí tức Cửu U hơi rối loạn.
Chính là vì lo cho hắn sao?
Mục Trần nắm chặt tay lại, môi nhếch lên, rồi hai mắt nhắm chặt.
“Yên tâm đi, Cửu U. Ta sẽ không bước sau ngươi đâu.”
Mục Trần ngồi xếp bằng trên đầu Đại Nhật Bất Diệt thân, tinh thần bơi vào giữa trán pháp thân. Nơi đó chính là chỗ chứa Đại Nhật Tinh đang bị một luồng năng lượng hùng mạnh giam giữ.
“Rắc!”
Dường như nhận thấy Mục Trần đang cần tới nó, Đại Nhật Tinh xuất hiện một vết nứt, kim quang từ vết nứt đó điên cuồng trào ra.
“Uỳnh!”
Đại Nhật Tinh hoàn toàn vỡ nát.
Kim quang chói mắt xé toang không trung, giữa trán Đại Nhật Bất Diệt thân chiếu rọi làm cho kẻ khác lông tóc dựng ngược.
Hai mắt Mục Trần bật mở!