Lôi Ma Tông, đại điện.
– Hiện giờ Đại La Thiên vực đã công chiếm phân nửa lãnh thổ Bách Chiến vực.
Một quầng sáng rực rỡ bày ra giữa điện, Cửu U chỉ tay lên bản đồ Bách Chiến vực, rất nhiều thành thị trước kia thuộc về Bách Chiến vực lúc này đã đổi màu sang Đại La Thiên vực. Có thể thấy cuộc chiến diễn tiến trong một tháng qua kịch liệt nhanh chóng như thế nào.
Mục Trần nhìn lên bản đồ, mơ hồ ngửi thấy mùi huyết tinh nồng đậm. Mỗi tòa thành bị chiếm, e rằng phải đổi lại bằng vô số tàn sát chém giết, đây chính là chiến tranh, tàn khốc vô tình.
Chỗ này không phải là Bắc Thương linh viện. (LTC: vậy mà từ đầu đại chiến chưa hề giết 1 mạng nào, Cửu U cung thật là “thánh thiện”)
– Cuộc chiến này, đến bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Cửu U lãnh tĩnh nói.
Mục Trần, Đường Băng và những cường giả Cửu U cung gật gù nghiêm túc. Họ biết chính là vì ba thế lực hàng đầu lãnh đạo Bách Chiến vực vẫn chưa xuất binh, bằng không Đại La Thiên vực cũng khó mà chiếm đóng nhanh chóng nhiều thành thị đến thế.
– Hiện tại Vạn Kiếm Cốc, Ma Thi Tông và Đại Bi Thiên có hành động gì?
Mục Trần hỏi. Tiền tuyến đã bị ép đến thế này, ba thế lực đầu sỏ không thể nào tiếp tục chờ đợi, nếu không thì những thế lực khác ở Bách Chiến vực sẽ bất mãn với họ.
– Theo tình báo mới nhất, ba thế lực đó đã hội quân ở đó.
Cửu U chỉ tay lên một vị trí trên bản đồ, một thành trì mũi nhọn của Bách Chiến vực.
(LTC: thằng Trần này nói chuyện chẳng có tôn ti trật tự, Cửu U là cung chủ mà cứ như đầy tớ lính lác gì của nó, chẳng có chút kính trọng. Chả hiểu nổi!)
– Bách Chiến thành.
Mục Trần nhìn thành thị trên bản đồ. Nghe nói Bách Chiến thành là trọng thành có quy mô to lớn nhất Bách Chiến vực, do ba thế lự đầu sỏ cai trị, hiện tại có lẽ là phòng tuyến chắc chắn nhất Bách Chiến vực.
Đối mặt trọng thành này, lực lượng như Đại La Thiên vực cũng thấy khó giải quyết.
– Vạn Kiếm Cốc, Ma Thi Tông, Đại Bi Thiên và những thế lực khác toàn bộ đã hội họp ở đây, lực lượng này cũng khá khổng lồ đó.
Cửu U nghiêm mặt cảnh báo.
– Hơn nữa, Bách Chiến vực đã đưa chiến thiếp khiêu khích Đại La Thiên vực. Lúc này vô số kẻ ở Bắc giới đang chú ý đến trận quyết chiến này. Nếu chúng ta lui bước, chỉ cần tỏ ra yếu cơ một chút, thì sẽ khiến danh vọng Đại La Thiên vực hủy tận. (LTC: làm gì ghê thế, nói quá)
– Quyết chiến thiếp?
Mục Trần biến sắc. Bách Chiến vực lại có gan như vậy? Dám đưa thư khiêu chiến trước?
– Xem ra có Huyền Thiên điện ủng hộ ngầm, do đó mới khiến Bách Chiến vực to gan như vậy.
Cửu U cười khẩy.
Mục Trần gật đầu, trước khi mở cuộc chinh phạt, vực chủ đã từng cảnh báo Liễu Thiên Đạo đang chực chờ như hổ rình mồi, nên vực chủ cũng chưa vội ra mặt. Xét cho cùng, nếu như không có vị vực chủ là cường giả hàng đầu chưởng khống Đại La Thiên vực, bọn họ cũng chẳng có ưu thế gì hơn.
Khó trách Bách Chiến vực dám hạ chiến thư. Nếu họ có thể chiến thắng, đạp bằng Đại La Thiên vực, tiếng tăm sẽ tăng vọt.
Trận chiến này với Đại La Thiên vực cũng không dễ dàng.
– Tam Hoàng trả lời sao?
Mục Trần hỏi. Chinh phạt lần này do Tam Hoàng làm thống soái, quyết định toàn cục. Bách Chiến vực đã đưa chiến thư, họ chắc cũng có hành động.
– Tam Hoàng hạ lệnh tất cả cường giả Đại La Thiên vực kéo quân đến Bách Chiến thành, hiện giờ phạm vị ngàn dặm ngoài thành chiến sự đang diễn ra liên miên.
Cửu U nói.
Mục Trần gật đầu. Địa vị Đại La Thiên vực như thế, đương nhiên phải tiếp chiến. Chiến đấu sắp bùng nổ e rằng sẽ kịch liệt thảm thiết ngoài dự đoán.
Đây mới là hai còn quái vật lớn đối đầu, mọi trận đánh trước đó chỉ là đùa giỡn chơi chơi mà thôi.
– Chúng ta thì sao?
Mục Trần nhìn Cửu U. Đại La Thiên vực đã điều động tất cả cường giả, Cửu U cung dĩ nhiên không thể chỉ nghĩ cho bản thân.
– Khởi hành, đến Bách Chiến thành!
Cửu U đứng dậy, căn bản không chút do dự, vung tay lên, giọng nói băng lãnh vang trong đại điện. Là thần tử Đại La Thiên vực, cuộc chiến mấu chốt này đương nhiên họ không thể lui.
– Dạ!
Mọi người trong điện lập tức ôm quyền lĩnh mệnh.
Mục Trần ngẩng lên nhìn ra ngoài đại điện. Nơi xa xôi phía tây bắc, cả thiên không cũng vì chiến ý tràn ngập mà trở nên tăm tối đầy áp lực.
Thế nhưng máu trong người hắn đang sôi lên, hắn cần những trận chiến thế này, vì con đường cường giả cái thế không thể thiếu những hòn đá ma luyện như vậy.
Sẽ có ngày tên của hắn truyền khắp ngõ ngách Thiên La đại lục. Đến lúc đó hắn mới có tư cách hoàn thành lời hứa với người ta.
Lạc Li, chờ ta.
……
Bách Chiến thành.
Tòa thành khổng lồ nguy nga hùng tráng. Thành trì này được xây dựng từ thời viễn cổ, đã từng kinh qua vô số trận chiến kinh thiên động địa nhưng hiện tại vẫn sừng sững giữa đất trời.
Và hôm nay, nó lại trầm mình trong cảnh khói lửa chiến tranh.
Linh trận khổng lồ vô cùng từ trên thiên không phủ xuống, như cái chén lớn úp lên thành trì, bao phủ hoàn toàn. Lúc này trong thành không ngừng có cường giả bay đi bay lại, dao động linh lực cường hãn hùng hậu.
Ngoài thành, không trung xa xa có vô số người đang đứng giữa trời, linh lực cường hãn làm cho không khí biến dạng.
Chiến tuyến lấy Bách Chiến thành là trung tâm, mở rồng ra cho đến cuối tầm mắt.
Tây nam Bách Chiến thành.
Một khu đất khá xa thành trì, thế nhưng chiến hỏa không ngừng. Thế lực đôi bên đang tàn sát tiêu diệt lẫn nhau.
Trên bình nguyên này, cuộc chiến khá ác liệt, quân đoàn đang chiến đấu cũng không tầm thường, là hai quân đội có chiến ý!
Phía bên trái là một cánh quân giáp vàng, áo choàng phất phới, nhìn như kim giáp, tay cầm trọng kích, chiến ý hùng hậu như vòi rồng hoành tảo thiên địa.
Trên kim giáp của họ có hoa văn lưu kim, chính là quân đoàn của một trong Cửu Vương Đại La Thiên vực, Lưu Kim vương, Kim Ngô vệ!
(LTC: Lưu kim 鎏金 – màu của những kim loại mạ vàng, không phải vàng khối nguyên chất)
Kim Ngô vệ ở Đại La Thiên vực danh tiếng không bì kịp những quân đoàn hùng mạnh như Tu La vệ, Liệt Sơn quân, Huyết Ưng vệ nhưng cũng không kém quá xa, chiến tích cũng rất huy hoàng.
Thế mà lúc này tình hình Kim Ngô vệ lại không mấy khả quan.
Vì đối thủ của họ, toàn thân trang phục xanh, trận hình trường kiếm nghiêng nghiêng, kiếm khí đáng sợ tung hoành, khiến cho không trung vỡ nát.
Vạn Kiếm Cốc, Tam Thiên Kiếm thị!
(LTC: thị 侍 – thị vệ, kẻ hầu)
Trận hình độc đáo đã cho biết danh xưng của họ, Tam Thiên Kiếm thị, là quân đoàn cường đại nhất Vạn Kiếm Cốc, xếp hạng trong Bách Chiến vực cũng là số 1 số 2.
Xét theo danh tiếng, rõ ràng Tam Thiên Kiếm thị mạnh hơn Kim Ngô vệ.
“Xoẹt! Xoẹt!”
Kiếm khí đầy trời đánh tới, chiến ý như dòng lũ vàng của Kim Ngô vệ không ngừng suy yếu, đối mặt Tam Thiên Kiếm thị công kích chỉ cố gắng miễn cưỡng phòng thủ.
Trên bình nguyên còn có những trận giao tranh của các thế lực khác của hai bên, nhưng chính vì Tam Thiên Kiếm thị đang áp đảo Kim Ngô vệ, sĩ khí phe Bách Chiến vực tăng cao, Đại La Thiên vực lần lượt bại trận.
– Hố hố, Tiễn Long thống lĩnh, Kim Ngô vệ đã chịu hết nổi rồi, hay là bỏ chạy đi nhỉ, tránh để ta giết chóc vô vị quá chứ?
Tiếng cười khe khẽ mang đầy kiếm khí ập tới, một gã áo xanh đứng phía trên Tam Thiên Kiếm thị, lưng đeo một thanh trường kiếm xanh tím.
Hắn chính là thống lĩnh Tam Thiên Kiếm thị, Lâm Thanh Phong. Trong Bách Chiến vực, địa vị tên này cũng giống như địa vị Từ Thanh, Chu Nhạc ở Đại La Thiên vực.
Không trung trên cao Kim Ngô vệ, gã nam tử thân hình hùng tráng sắc mặt khó coi nhìn Lâm Thanh Phong, nghiến răng. Hắn không ngờ lại xui như vậy, hôm nay chỉ đi truy sát tàn binh, ai dè lại chạm trán Tam Thiên Kiếm thị. Danh tiếng Tam Thiên Kiếm thị lợi hại ra sao, nhìn khắp Đại La Thiên vực cũng chỉ có Từ Thanh thống lĩnh Tu La vệ hoặc Chu Nhạc thống lĩnh Liệt Sơn quân mới chống cự được.
Lúc này nếu không phải đối thủ Tam Thiên Kiếm thị vẫn chưa bao vây, nếu không Kim Ngô vệ đã thảm bại. Nhưng thực tế hiện tại cũng chỉ miễn cưỡng cầm cự.
– Lâm Thanh Phong, ngươi chớ có đắc ý, Đại La Thiên vực sẽ nhanh chóng cử cường giả tới đây, đến lúc đó xem ngươi khóc ra sao!
Tiễn Long hầm hừ đe dọa.
– Hê hê, vậy ta phải cảm tạ ngươi nhắc nhở, thế thì ta sẽ tranh thủ giải quyết các ngươi nhanh một chút vậy.
Lâm Thanh Phong mỉm cười, ngón tay chỉ ra, kiếm chiến ý cuồn cuộn tới, kiếm khí linh lực hóa thành cự kiếm nghìn trượng xé rách không gian.
Tiễn Long nhìn thấy, biến sắc. Cảm giác nguy hiểm ập tới, hắn hét to:
– Lưu Kim thần thuẫn!
“Đùng!”
Lưu kim chiến ý bắn lên, tập hợp lại phía trên Kim Ngô vệ tạo thành cái thuẫn hoàng kim. Kim thuẫn còn dày hơn cả núi, chắc chắn đến mức người ta táp lưỡi.
“Vụt!”
Cự kiếm bình thản chém xuống, trảm lên kim thuẫn, kiếm khí bùng nổ.
“rắc.”
Kiếm khí tung hoành càng làm cho Tiễn Long kinh hãi, kim thuẫn nứt ra nhanh chóng, bị cự kiếm chém ra làm đôi.
– Chết mịa!
Tiễn Long mặt mày trắng bệch, Kim Ngô vệ lần này nhất định tử thương thảm trọng.
Lâm Thanh Phong đắc ý nhìn cảnh tượng này, thế nhưng kiếm đang chém xuống, ánh mắt hắn đột nhiên trừng lên, ngó về phương xa, nơi đó đột ngột vang vọng một tiếng sấm cuồng bạo.
“Đùng!”
Lôi điện hắc ám như lôi long từ phương xa bắn tới như chớp, trực chỉ tấn công Lâm Thanh Phong.
Lâm Thanh Phong cau mày, cự kiếng đang chém xuống đổi thế quét ngang, đập vào hắc lôi long.
“Bùm!”
Kình lực khủng bố bắn ra, cường giả trong vùng kinh dị nhìn lên không trung.
– Kẻ nào cản ta?
Lâm Thanh Phong hùng hổ quát tháo, kiếm khí sắc bén cắt xé tầng mây, ánh mắt lợi hại nhìn không trung xa xa, hắc ám từ từ kéo tới.
Sấm động liên hồi.
Một tiếng cười trong vắt vọng lại, giao hòa với tiếng sấm, vang khắp trời mây.
– Đại La Thiên vực, Cửu U cung, Cửu U vệ!