Lời Đại La vực chủ vừa dứt, bên phía Đại La Thiên vực nhất thời tĩnh lặng, rồi bất chợt những tiếng kinh ngạc bật lên từ trong miệng họ.
Kẻ nào cũng ngạc nhiên đưa mắt nhìn Mục Trần.
Từ Thanh và Chu Nhạc ngẩn người, cả hai liếc nhìn nhau, mặt giật giật, nhưng chẳng nói gì. Đại La vực chủ tự chọn người lên đài, họ dám cãi gì sao.
Nhưng không nói không có nghĩa là không hoài nghi, dù họ từng nhìn thấy Mục Trần giao chiến với Ngô Thiên, cũng biết hắn không đơn giản.
Nhưng Mục Trần đấu Ngô Thiên là quân đoàn chiến, dựa vào Cửu U chiến ý, còn lần này là khả năng tự thân thống lĩnh, khó mà nghĩ được tại sao lại như thế.
Ngay cả Mục Trần cũng hơi há miệng quái đản nhìn sang Đường Băng, sắc mặt cô nàng cũng khó nghĩ như hắn.
Nàng cũng hoàn toàn không nghĩ tới Mục Trần lại bị Đại La vực chủ chú ý mà chọn phải.
Nhưng toàn thế lực hoài nghi, cũng chẳng ai dám lên tiếng phản đối hay thắc mắc gì với vực chủ. Uy quyền vực chủ là tuyệt đối, chỉ có điều tinh thần mọi người không được tốt cho lắm.
Cửu U cũng nhìn Mục Trần mà cảm thấy quái đản, hơi do dự, rồi lấy hết can đảm tiến lên bẩm báo:
– Vực chủ, Mục Trần kinh nghiệm còn yếu, nếu để hắn lên đài, có phải mạo hiểm quá không?
Ba trận đấu này cực kỳ quan trọng, người được chọn cũng phải chịu áp lực lớn. Thắng thì tốt, nhưng lỡ như thua thì e rằng sẽ cực kỳ khó sống. Cửu U rất muốn Mục Trần tỏa sáng trong cuộc chiến này, nhưng không muốn hắn ở trong hoàn cảnh hiểm ác như thế.
Đại La vực chủ chỉ phất tay, cười nhẹ:
– Không sao, cứ để cho hắn.
Cửu U thấy vậy đành im luôn, chỉ có ánh mắt ngờ vực không hiểu tại sao vực chủ lại chú ý đến Mục Trần. Theo lý mà nói, thực lực Mục Trần hiện tại cũng quá tầm thường, đâu có tư cách thu hút được vực chủ.
Mọi người nghe vực chủ quyết định vậy, cũng không ai dám ý kiến thêm.
Do vậy, thống lĩnh chiến sẽ do Mục Trần lên đài.
Đại La Thiên vực, mọi người chỉ biết thở dài, đành hy vọng có thể thắng luôn hai trận đầu, thì trận đấu của gã Mục Trần kia chẳng còn quan trọng nữa.
Thấy người ta hoài nghi mình, Mục Trần cũng bất đắc dĩ, đâu phải hắn tự tiến cử, là do vực chủ tự nhiên điên điên lại gọi hắn lên đấu cơ mà.
– Hê hê, xem ra Đại La vực chủ đã chọn người xong.
Tàng Kiếm lão cười nói, nhìn qua Thụy hoàng đang ngái ngủ, ánh mắt kiêng dè thấy rõ. Trong Tam Hoàng, người này khó lường nhất.
Nhìn qua Tu La vương, đối phương chiến giáp áo choàng oai phong chẳng hề đổi sắc, đôi mắt bình tĩnh mà toát ra sát khí hung lệ.
Trong Cửu Vương, Tu La vương hoàn toàn xứng đáng là kẻ đứng đầu, là người có khả năng nhất được thăng cấp hoàng giả Đại La Thiên vực.
Tàng Kiếm lão nhìn lại Mục Trần, bất chợt giật mình. Chí Tôn nhị phẩm? Thống lĩnh Đại La Thiên vực từ khi nào lại yếu ớt đến vậy?
(LTC: 2 thằng Từ Thanh, Chu Nhạc cũng 2 phẩm mà, không lẽ lão này mù thông tin?)
Nghi hoặc ẩn hiện trong mắt, Tàng Kiếm lão không hề biểu hiện ra ngoài:
– Đã chọn người xong, vậy thì xin mời Đại La vực chủ khai mạc trận quyết chiến này đi.
Đại La Thiên vực dường như đang liếc nhìn Thụy hoàng, gã thuộc hạ đang chậm chạp lê lết bước tới:
– Đánh trận lợi hại nhất trước đi.
Thụy hoàng lập tức bay lên trời, nhìn xuống Ma Bi Chí Tôn, nói: – Sớm nghe danh Ma Bi Chí Tôn năm xưa phá vỡ giới hạn vị diện, là kỳ tài thiên bẩm, hôm nay rất vinh hạnh được lĩnh giáo.
Ma Bi Chí Tôn cười khằng khặc, thân hình hơi biến ảo rồi mất tích, sau đó ngưng tụ lại phía trước Thụy hoàng.
– Ta cũng đã nghe danh Mộng huynh đã lâu, Đại Mộng Thần Kinh có thể tu luyện trong giấc ngủ mà không ngủ, thần dị vô song, mong có thể chỉ giáo.
Ma Bi Chí Tôn đối đáp khách khí.
– Làm gì có…
Thụy hoàng cười, nhưng cái vẻ ngái ngủ lờ đờ hoàn toàn biến mất khỏi gương mặt, bất giác nó sáng lên đến hoa mắt.
Hắn vung tay, không trung xanh thẳm biến dạng, uy áp đáng sợ có thể đập vụn linh không khí bao trùm.
Chín tầng trời, mây mù tan tác, không gian xuất hiện những khe nứt ghê gớm, Thụy hoàng cong ngón tay vung trảo, khe nứt không gian xuất hiện ở đó như những con rắn nhỏ đen đúa. Người sáng suốt có thể biết được những con rắn nhỏ đó đáng sợ ra sao.
Đó là sức mạnh không gian.
– Nắm giữ không gian, Chí Tôn bát phẩm!
Trong vùng, các cường giả hít hà ta thán. Tùy tay sử dụng không gian lực, chỉ có Chí Tôn bát phẩm trở lên mới đủ sức. Hẳn nhiên thực lực Thụy hoàng đã là Chí Tôn bát phẩm!
Thiên Thứu hoàng và Linh Đồng hoàng nhìn thấy, chỉ mỉm cười bất đắc dĩ. Thụy hoàng đã đi trước một bước, hai người bọn họ chỉ mới chạm tới cánh cửa Chí Tôn bát phẩm, nhưng chưa hề đặt chân vào, vẫn có chênh lệch lớn.
– Đúng là Thụy hoàng đại nhân a…
Đường Băng tán thưởng. Thực lực Tam Hoàng biểu hiện xưa nay luôn có vẻ là Chí Tôn thất phẩm, nhưng rõ ràng thông tin đó quá hạn chế.
Mục Trần gật gù, nhìn lên trời. Năng lượng toát ra từ người kia chân chính có thể hủy thiên diệt địa.
(LTC: mất cả trang cũng chưa xuất chiêu được, nản!)
Thụy hoàng mỉm cười, búng tay một cái, những con rắn nhỏ kia biến mất không thấy.
Nhưng ngay sau đó, xung quanh Ma Bi Chí Tôn, không gian biến dạng, rách toạc ra, khe nứt không gian như mũi tên ập tới, quấn chặt thân thể Ma Bi Chí Tôn.
Công kích này không có linh lực kinh thiên động địa, nhưng hung hiểm tột cùng. Khe nứt không gian mang theo năng lượng đủ để siết chết tươi một vị Chí Tôn ngũ phẩm, cắt thành từng khúc. Công kích này căn bản không tránh được, tốc độ có nhanh cũng không thể bằng tốc độ xé toạc không gian.
Khe nứt không gian lan tới, Ma Bi Chí Tôn lại chẳng sợ hãi, tay đưa ra trước, hơi cười, rồi ngay sau đó không gian quanh người hắn cũng biến dạng, cũng xuất hiện những khe nứt không gian khác đối chọi.
Những âm thanh nhỏ vang lên, các khe nứt chạm vào nhau, rồi từ từ tiêu tán, không có dao động gì lớn.
(LTC: rách + rách = rách to hơn, sao lại có thể liền lại được nhỉ?)
– Nắm giữ không gian?
– Ma Bi Chí Tôn cũng bước là Chí Tôn bát phẩm!
Có người chấn động kinh hô, ai nấy đều nhìn thấy Ma Bi Chí Tôn cũng thi triển bản lĩnh giống hệt, lấy khe không gian hóa giải công kích khe không gian.
Hiển nhiên, Ma Bi Chí Tôn cũng có thực lực Chí Tôn bát phẩm!
– Người nầy, quả nhiên không hổ danh là cường giả phá vỡ giới hạn vị diện!
Đường Băng mày nhíu chặt, nói.
– Xem ra muốn phân ra thắng bại, phải có một trận ác đấu.
Mục Trần sắc mặt ngưng trọng, khó trách Ma Bi Chí Tôn được cử ra đối phó hoàng giả của phe mình. Chí Tôn bát phẩm, có lẽ trong ba đầu sỏ Bách Chiến vực, hắn phải là người mạnh nhất.
– Vậy mới thú vị chứ, bao nhiêu năm ngứa tay ngứa chân, hy vọng lần này đánh đấm không bị luýnh quýnh.
Thụy hoàng thấy vậy lại càng cười to sảng khoái, ánh mắt thôi buồn ngủ. Đối thủ này xứng đáng cho hắn phải xem trọng.
– Thỉnh Mộng huynh chỉ giáo.
Ma Bi cười nói đáp lời.
Thụy hoàng khép hờ hai mắt, không gian sau lưng bắt đầu biến dạng, trở thành một cái hố đen điên cuồng thu hút linh lực thiên địa.
Linh lực đổ về như điên, tạo hình thành một vật thể khổng lồ mấy ngàn trượng.
Hình dáng đó ngồi giữa trời, hào quang rực rỡ bao phủ, nhưng không phải ảo ảnh. Hào quang chuyển động độc nhất vô nhị hóa thành thực thể, nghiễm nhiên là một người khổng lồ chân chính.
Hơn nữa, trên thân gã khổng lồ đó tựa hồ có một con kim long to lớn quấn chặt, đầu rồng ngẩng cao, dáng vẻ như thôn thiên phệ địa.
Người khổng lồ kia xuất hiện, không trung rung chuyển, như không thể chịu nổi uy áp đó.
“GRào!”
Kim long gầm lên, tiếng vang rung trời, sóng âm kim sắc quét ra, nhất thời trời sụp đất nứt!
Phía bên dưới, Mục Trần nhìn người khổng lồ và kim long quấn trên thân, ánh mắt nhất thời trợn trừng lẩm bẩm.
– Đây là… Thiên Long pháp thân?
Thiên Long pháp thân, hạng 70 danh hào pháp thân!