Dư kình dữ dội tàn phá không gian, lơ lửng phía trên Long Phượng Trì, một bóng hình kim sắc hiên ngang canh giữ, ánh kim quang lập lòe tỏa ra uy áp cường hãn.
Sinh vật đó có hình như con người, im lặng trong bộ giáp trụ kim sắc hình thành từ vảy rồng, cứng cáp đến khó phá hủy được. Trong tay nắm chặt kim thương uy mãnh, cánh tay nổi gân như rồng xanh, bàn tay to bè còn có móng tay dài sắc nhọn, khí thế hung ác như bò sát, bén như trủy thủ, lóe lên ánh lạnh lẽo đáng sợ.
Nó yên lặng đứng đó, đôi mắt kim sắc hờ hững không chút tình cảm.
Mục Trần nghiêm mặt cảnh giác nhìn nó, hỏi thăm Thải Tiêu bên cạnh:
– Không sao chứ?
Hắn rất chấn động, biết rõ Thải Tiêu mạnh mẽ cường hãn, vậy mà lần đầu tiên thấy có một kẻ đủ sức tay bo với nàng, thậm chí còn có vẻ trên cơ.
Thải Tiêu lắc đầu, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào bộ kim giáp, nghiêm túc nhận xét:
– Xem ra nó chính là thủ hộ giả của nơi này, cẩn thận đấy, nó mạnh lắm.
Mục Trần gật đầu, mạnh như Thải Tiêu mà còn bị nó áp đảo, nếu như là hắn thì e là khó mà cương nổi.
– Kẻ xâm phạm mau rời khỏi, bằng không, Chết!
Nhân ảnh trong bộ kim giáp đột nhiên trừng mắt nhìn hai người, cất giọng nói chát chúa ồm ồm, tuy khó nghe nhưng sát ý nồng đậm, làm cho Mục Trần hơi run sợ.
– Nó có trí khôn?
Mục Trần và Thải Tiêu cùng thốt lên, nhất thời cả hai đều kinh ngạc. Long Phượng Thiên tuy dị thú hung hãn đông đúc, nhưng chẳng có mấy trí óc, huống gì là nói tiếng người.
Hiển nhiên, Kim Giáp Thủ Hộ Giả này khá là không tầm thường. Đã có trí khôn, chiến lực của nó sẽ tăng vọt, chính là chỗ đau đầu nhất của Mục Trần.
– Cút đi!
Kim Giáp Thủ Hộ Giả chỉ thẳng kim thương vào mặt hai người, sát khí dâng cao, như bốc thành lốc xoáy, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Mục Trần nhìn Thải Tiêu, hai người cau mày. Vất vả bôn ba tới tận đây, báu vật đã ở trước mặt, có thể rời bỏ được sao.
– Một con quái thú hình người mà thôi, còn dám lớn lối.
Thải Tiêu phát cáu, trừng mắt nhìn nó, phất tay một cái, tia linh lực công kích bắn đi dữ dội
“Đùng!”
Kim Giáp Thủ Hộ Giả Kim càng tăng sát ý, nó chẳng nói gì, sải bước không gian, thân hình bắn đi như tia sáng kim sắc hướng tới Thải Tiêu.
“Hừ.”
Thải Tiêu gầm gừ, lật tay lấy ra một thanh trường kiếm bảy màu, không hề chần chừ lao lên, kiếm khí bay múa bảy sắc cầu vòng sến lụa xinh đẹp.
Hai bóng người giao nhau giữa trời, thương kiếm chém nhau chen chét, kình lực bắn phá tứ tung tán loạn, xé nét mấy tầng mây.
Đối chiến cực kỳ kịch liệt.
Mục Trần mụ mặt đứng xem giao chiến kịch liệt, nhất thời không biết được ai hơn ai kém. Kim Giáp Thủ Hộ Giả sát khí kinh khủng, cứ như một cỗ máy chém giết, tình hình này mà kéo dài, kết quả thật khó nói. (LTC: phân tích xong đưa cái kết luận trớt quớt)
“Chíu!”
Mũi thương đâm vào mũi kiếm, thân kiếm cũng như thân thương cong oằn lên, lực đàn hồi cực tốt khiến cho thương kiếm bắn ra một phản lực cực mạnh, chấn văng cả hai.
Hai người bị lực phản chấn đánh văng ra ngoài, lún vào trong hai khối núi phía ngoài, đất đá văng vỡ lung tung rơi xuống.
Thải Tiêu cuồng nộ quét linh lực quanh người, chấn tan nát đất đá thành bụi, tay nắm chặt trường kiếm, ánh mắt lăng lệ ác liệt, không ngờ con quái Kim Giáp này khó xơi đến vậy.
Theo nàng suy đoán, thực lực của nó khoảng Chí Tôn ngũ phẩm, so với nàng khi vận dụng thực lực cũng không khác nhiều, nhưng nó có thêm bộ kim giáp long lân này, lực phòng ngự lại cường hãn gấp bội.
Thải Tiêu nghiến răng, nếu không phải vì thể chất của nàng đặc biệt bị phụ thân thiết đặt nhiều phong ấn, bình thường muốn diệt con Kim Giáp Thủ Hộ Giả này chỉ là chuyện trở bàn tay.
Chỉ đáng tiếc…
“Uỳnh!”
Ngọn núi phía xa, đất đá bị đánh văng lên, nhân ảnh kim giáp cất bước nặng nề trầm hùng làm rung chuyển đất đá, cặp mắt vô tình tập trung vào Thải Tiêu, Long Lân Giáp trên người nó hiện ra những đường long văn kim sắc, hào quang sau lưng hội tụ, hình thành một cặp cánh phượng.
Đôi cánh vỗ xuống, mặt đất vỡ ra, nứt nẻ.
Mục Trần và Thải Tiêu cùng biến sắc, vì họ nhận thấy sức mạnh của Kim Giáp Thủ Hộ Giả tăng lên đột biến.
– Chân Long văn và Chân Phượng dực…
Mục Trần nhìn chằm chằm vào hai thứ mới xuất hiện, ánh mắt khó tin. Chân Long Chân Phượng có sức mạnh chủng loài của riêng chúng nó, sao lại có thể xuất hiện trên cùng một cơ thể, chẳng phải vốn là hai loại sức mạnh không thể tương dung hay sao?
– Nó là sinh vật hấp thu tinh huyết Chân Long Chân Phượng rồi sản sinh ra, do đó cũng không lạ khi có được sức mạnh cả hai loài.
Thải Tiêu nghiêm mặt nói.
– Vậy làm sao bây giờ?
Mục Trần liền vội hỏi, cái kiểu này là Thải Tiêu làm nó điên lên chuẩn bị ra chiêu cuối, dao động linh lực của nó rất đáng sợ.
– Giúp ta cản nó một lát, ta cần một chút thời gian, được chứ?
Thải Tiêu nhíu chặt chân mày, đưa mắt nhìn Mục Trần.
Bị ánh mắt nàng nhìn thẳng, Mục Trần cũng cảm thấy máu chạy loạn lên một hồi, nhưng mặt hắn lại biến đổi đủ kiểu.
Hắn thấy rõ con Kim Giáp Thủ Hộ Giả kia hung hãn ra sao, Liễu Viêm hoàn toàn không thể so sánh với quái vật loại này. Đối thủ cấp độ này quá mạnh, hắn có thể ngăn cản nổi hay không.
Nhìn vào đôi mắt sáng long lanh như bảo thạch của Thải Tiêu, hắn hít sâu một hơi, dường như cái nhìn của nàng làm bất kỳ một tên nam tử nào cũng không thể từ chối.
Lúc này hắn đương nhiên phải tỏ ra mình là nam tử, không được lùi bước.
Nhìn chăm chú Thải Tiêu, hắn khẽ gật đầu.
Thải Tiêu thấy thế, vui vẻ mỉm cười, nụ cười quốc tiếu khuynh thành làm bất kỳ ai cũng rung động. Sau đó nàng nhắm mắt lại, phù văn bảy màu xuất hiện. Dĩ nhiên nàng cũng đã vận dung đến vài bản lĩnh còn ẩn giấu để giải quyết Kim Giáp Thủ Hộ Giả.
Thất Thải phù văn lượn lờ quanh người, đất đai trong vùng hơi rung chuyển.
“Đùng!”
Nhưng đúng lúc Thải Tiêu tập trung sức mạnh, Kim Giáp Thủ Hộ Giả nhún mình phóng lên, tốc độ cực nhanh, cánh phượng phần phật, cát đá bị cuốn theo chiều gió.
Mục Trần biến sắc nhìn con quái oai phong lẫm liệt mà biến sắc. Kim Giáp Thủ Hộ Giả này đúng là không ngoan, nó đã nhận ra Thải Tiêu đang tập trung nguy hiểm, không cho nàng có thời gian vận sức mang tới uy hiếp.
Có điều Thải Tiêu lúc này không hề quan tâm tới nó, đôi mắt hoàn toàn nhắm lại trước vẻ hùng hổ xông tới.
– Chết tiệt….
Mục Trần méo mặt nghiến răng, ánh mắt trở nên lạnh lùng, thân hình lóe lên, đứng chắn trước mặt Thải Tiêu, linh lực dũng mãnh bùng phát, Đại Nhật Bất Diệt thân triệu hồi ngay lập tức, Đại Tu Di Ma Trụ cũng lôi ra, sát khí thập túc.
“Ầm!”
Đại Nhật Bất Diệt thân chụp lấy Đại Tu Di Ma Trụ, kim quang bộc phát, sức mạnh đáng nể hung hăng đập tới Kim Giáp Thủ Hộ Giả.
Mặt đất bị sức ép làm vỡ nát đá văng tứ tung, nhưng cái bóng kim sắc không hề khựng lại, đôi cánh phượng rộng mở như đao, hiên ngang trảm vào Đại Tu Di Ma Trụ đang nện xuống.
“Bang!”
Kình lực chấn văng tất cả, Đại Tu Di Ma Trụ bị đánh bật đi, sức mạnh Kim Giáp Thủ Hộ Giả hoàn toàn vượt trội Đại Nhật Bất Diệt thân.
Mục Trần tái mặt, nhưng sát khí lại bừng lên, Đại Nhật Bất Diệt thân lập tức tung quyền tấn công Kim Giáp Thủ Hộ Giả.
Kim Giáp Thủ Hộ Giả Kim chẳng hề biến sắc, chiến thương vung lên, đâm ra những vết nứt rõ ràng trên nắm đấm của Đại Nhật Bất Diệt thân.
Đối đầu hai đòn công kích lăng lệ, nó hoàn toàn chẳng hề bị chậm lại, đôi mắt kim sắc không chút biểu tình vẫn tập trung nhìn Thải Tiêu, không hề xem sự ngăn cản của Mục Trần ra cái đinh gì.
Mục Trần đứng trên đầu Đại Nhật Bất Diệt thân, nhìn thấy con quái hiên ngang qua mặt hắn, nhất thời nghiến răng hung ác, hắn quyết định không buông tha nó dễ dàng như vậy.
Mục Trần kết ấn, giữa trán và giữa ngực Đại Nhật Bất Diệt thân dâng lên hai vầng liệt nhật sáng chói, rồi sau đó chui tọt vào cơ thể Mục Trần.
– Cửu Dương thần thông, song dương lực!
Kim quang chảy trên thân thể Mục Trần gần như hóa thành thể lỏng, phủ lấy cả người.
Kim quang tràn ngập, Mục Trần giậm mạnh, trong tiếng long ngâm cùng với long văn kim sắc chui ra khỏi làn da, quấn quanh thân thể.
– Ngụy Long thể!
Hai loại sức mạnh cường đại tăng cường thân thể, thanh thế tăng cao, long văn lượn lờ, hắn mãnh liệt lướt tới như chiến thần xuất trận.
Rốt cuộc cảm nhận uy áp này, Kim Giáp Thủ Hộ Giả đang lao tới cũng khựng lại, ánh mắt vô tình lần đầu tiên chú ý đến kẻ bên này.
Hiển nhiên chính vì nó đã cảm nhận được một chút nguy hiểm.