Sau trận đại chiến dữ dội, không gian khu vực này cũng đã trở nên an tĩnh lại, chỉ có điều sắc mặt Thải Tiêu lúc này cũng không dễ chịu gì cho lắm, mặc dù Phương Nghị chỉ cướp được một quả non, nhưng đối với nàng mà nói, cái hành động ám muội của hắn chỉ khiến nàng muốn đuổi theo tận chân trời góc bể đập cho một trận vương vãi răng hàm mà thôi.
– Tên kia thật gian xảo.
Mục Trần buông một câu mắng nhiếc, tư tưởng cảnh giác đối với Phương Nghị càng cao hơn. Có thể cướp đồ ngay trước mũi hắn và Thải Tiêu, năng lực gã Phương Nghị kia thật biến thái.
Mà cả hai cũng không biết hắn tới đây từ lúc nào và như thế nào, với sự cẩn thận của Thải Tiêu, đương nhiên hành trình này luôn cẩn thận tra xét trước sau, vậy mà vẫn không phát hiện được Phương Nghị bí mật đi theo. Xem ra lần đầu tiên bị Thải Tiêu phát hiện khi còn ở Long Phượng cổ thành, tên kia đã đổi cách tiếp cận.
Mà tên này cũng thật biết chờ thời cơ, lúc Thải Tiêu và Kim Giáp Thủ Hộ Giả đang giao chiến, hắn không liều mạng xông ra cướp đồ, mà đội đến khi Thải Tiêu dốc tuyệt kỹ tất sát, thể trạng yếu đi thì mới bất ngờ ra tay.
Chỉ đáng tiếc hắn vẫn đánh giá chưa hết thực lực Thải Tiêu, thành ra cuối cùng vẫn bị Thải Tiêu dí theo hung hãn cướp lại hai quả.
Lúc này hành tung của hắn đã bại lộ, có lẽ chặng đường tiếp theo sẽ không dám lò mò theo nữa, chứ bằng không để Thải Tiêu phát hiện được, cơn tam bành của nàng e rằng không dễ tiêu.
– Ta sẽ không bỏ qua cho hắn.
Thải Tiêu cau mày tức tối, giọng nói lạnh lùng như băng. Nàng cũng thuộc dạng thù dai đặc biệt với những tên có hành vi đạo tặc này.
Mục Trần cười cười, trong lòng thương thay cho Phương Nghị. Bị Thải Tiêu nhắm vào, cho dù là đương kim đệ nhất Long Phượng Lục cũng chẳng dễ chịu gì.
– Ngươi luyện hóa Long Phượng Kim Giáp trước đi, lần này cho hắn thêm mười lá gan nữa cũng không dám trở về đây ngay đâu.
Thải Tiêu dằn cơn tức giận, nói với Mục Trần.
Mục Trần gật đầu, lắc mình bay đến một khối đá gần Long Phượng Trì, ngồi xuống, hai tay cầm chặt Long Phượng Kim Giáp.
Bộ kim giáp cực kỳ tinh xảo, phù văn kim sắc chạy dọc theo từng lớp long lân, và đặc biệt đáng kính ngạc là thứ này không phải do con người chế tạo, hoàn toàn do vảy Chân Long kết hợp với lông Chân Phượng, dung hợp vào tinh huyết cả hai, được thiên địa linh khí hình thành thần vật này.
Mục Trần nắm tay lại, linh lực tử hỏa hiện ra, bọc lấy Long Phượng Kim Giáp. Nhiệt độ cực cao làm khu vực này nhanh chóng nóng lên.
Tử hỏa nung Long Phượng Kim Giáp, Mục Trần cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu vào kim giáp, phát ra những tiếng xèo xèo.
Kim quang trên giáp dao động, như có tiếng long ngâm phượng hót, muốn ngăn cản sự xâm nhập của tinh huyết ngoại lai.
Bất quá Mục Trần không vội, từ tốn khống chế tử hỏa không ngừng hung nóng Long Phượng Kim Giáp. Thời gian dần trôi, kim giáp dần xuất hiện dòng chất lỏng kim sắc, đó chính là long lân bị nung bắt đầu chảy ra.
Nhưng dòng chất lỏng kim sắc này chỉ là lớp phòng ngự ngoài cùng của bộ giáp mà thôi, đối với Mục Trần cũng đã đổ mồ hôi, dù vậy cũng đã đủ. Hắn tập trung điều khiển tinh huyết di chuyển vào dung hòa với chất lỏng kim sắc, sau đó từng chút một phủ lên Long Phượng Kim Giáp.
Cả hai dung hợp lại, tinh huyết của Mục Trần trở thành một huyết ấn trên kim giáp, tạo mối liên hệ mật thiết giữa hắn và giáp.
Vốn dĩ luyện hóa một món thần khí không dễ dàng, nhưng bộ Long Phượng Kim Giáp vốn vô chủ, nên chẳng hề kháng cự lại người tìm ra nó, thêm nữa Mục Trần vừa luyện được Ngụy Long thể, có một chút khí tức Chân Long, nên bộ giáp cũng dễ chấp nhận ấn ký của hắn.
Mỗi thứ một chút, gộp lại thành một con đường thuận lợi.
Ấn ký vừa hình thành, Mục Trần lập tức nhận thấy mối liên hệ với Long Phượng Kim Giáp, môi nở nụ cười, sự thuận lợi này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của hắn.
Nhẹ vung tay, kim giáp hóa thành kim quang bắn tới, chảy trên người như chất lỏng, rồi chớp mắt sau một Mục Trần uy vũ trong bộ kim giáp rực rỡ hiên ngang trên tảng đá.
Mục Trần nhìn bộ kim giáp, vuốt ve. Long lân lấp lánh chắc chắn vô cùng, phòng ngự mạnh mẽ như có thể chịu được bất kỳ công kích gì.
Mục Trần cảm nhận độ cứng cáp của kim giáp mà đắc ý, lúc này nếu tiếp tục tái đấu Liễu Viêm, cho dù tên kia có thi triển lại chiêu Phần Thiên Vũ cũng khó mà trọng thương Mục Trần được nữa.
– Thật là tuyệ thế bảo bối.
Mục Trần tấm tắc, lực phòng ngự của Long Phượng Kim Giáp mạnh hơn Lôi Thần Thể không ít. Bây giờ hắn có cả cơ thể tráng kiện lẫn giáp trụ chắc chắn.
Thoáng nghĩ một cái, Long Phượng Kim Giáp lập tức sáng lên, rồi ẩn dưới làn da. Chỉ cần hắn muốn, là kim giáp lập tức có thể được triệu hồi ra.
Luyện hóa xong xuôi Long Phượng Kim Giáp, Mục Trần đứng dậy, mắt nóng rực nhìn vào Long Phượng Trì lấp lánh ánh kim. Tinh huyết trong cái ao này đương nhiên vượt trội cái ao trước đó hắn đã tắm.
Hắn cũng háo hức muốn thử xem tính chất đặc thù của Long Phượng Kim Giáp có thật sự dung hợp được tinh huyết Chân Long và Chân Phượng, để rồi sẽ luyện hóa ra Long Phượng thể mà không ai hình dung được.
Mục Trần hít một hơi, nhìn Thải Tiêu gật đầu, rồi không do dự nữa, lắc mình nhảy ùm vào ao nước kim sắc. (LTC: ngồi dịch mà mắt muốn lác, cổ muốn mỏi với mấy cái vụ liếc mắt gật đầu của bọn này, haiz)
“Tủm tủm.”
Nước ao bắn tung tóe, mỗi giọt nước như nặng nghìn cân, khi rơi xuống làm cho bên trong Long Phượng Trì nước nổi sóng lớn. (LTC: có cái gì đó vô lý và khó hiểu ở đây)
Lúc Mục Trần nhảy vào ao, hắn cũng nhận thấy cơ thể mình bị trì nặng xuống, nước ao ép lấy da thịt, làm cho hắn cảm thấy đau đớn. (LTC: hình như hồi chưa lên Chí Tôn luyện cái gì đó ở BT linh viện cũng nặng nghìn cân mà ta)
– Không hổ là Long Phượng Trì siêu cấp.
Nhưng mọi thứ không làm hắn kinh hoảng, mà còn kinh hỉ, vì rõ ràng độ đậm đặc của tinh huyết Chân Long Chân Phượng trong ao hoàn toàn không bị nhiễm một chút huyết dị thú nào khác, do đó chẳng cần phải luyện hóa. Độ thuần khiến của nó so với tinh huyết Long Phượng mà hắn luyện hóa từ tinh huyết Ma Viên không chỉ cao hơn vài lần.
Mục Trần dần chìm xuống đáy ao, gần như chịu đựng toàn bộ sức nặng của cả Long Phượng Trì, áp lực cực lớn làm cho da hắn nứt ra.
Nếu chưa từng tu luyện Ngụy Long thể, có lẽ lúc này hắn đã da tróc thịt bong.
Áp lực càng ngày càng tăng, Mục Trần vươn tay ra, múa may kết ấn, lực hút bắt đầu từ cơ thể toát ra.
“Vù vù.”
Xoáy nước hình thành ở đáy ao, những dòng nước kim sắc gào thét quanh người, từng giọt chất lỏng màu ám kim ngưng tụ, chảy vào da Mục Trần.
Những giọt nước ám kim chạm vào da hắn, lập tức chui vào, làm cho cả người hắn sáng lên cùng với tiếng long ngâm phượng hót.
Làn da cũng xuất hiện hoa văn long phượng, nhưng khi hiện ra, chúng liền bắt đầu cắn nuốt lẫn nhau, dáng vẻ cứ như khi nào nuốt trọn đối phương mới ngừng lại.
– Quả nhiên lại bắt đầu đối chọi.
Mục Trần nhận rõ tình hình, hít một hơi, kim quang bộc phát, Long Phượng Kim Giáp liền hiện ra trên người.
Kim giáp xuất hiện, trên ngực Mục Trần một long ảnh kim sắc ẩn hiện, sau lưng phượng ảnh cũng xòe cánh.
Long Phượng ảnh hiện ra, Long Phượng Trì như có chuyển động, dòng nước kim sắc phân ra làm hai, chảy về trước sau không ngừng đổ vào Long Phượng ảnh.
Long Phượng gầm thét, hóa thành hai tia kim quang bắn ra, dung hợp trên đầu Mục Trần, nối với nhau tạo thành một vòng Long Phượng thần luân.
Hai dòng nước kim sắc tách ra lao đến, chảy vào Long Phượng thần luân, kim quang ngập tràn chói mắt.
Nhưng dù chói cỡ nào Mục Trần cũng căng mắt chăm chú nhìn không rời Long Phượng thần luân.
Càng nhiều tinh huyết Long Phượng đổ vào, bên dưới thần luân mơ hồ có kim quang lấp lánh.
Một lát sau kim quang ở vị trí đó chói sáng cực điểm, hai mắt Mục Trần trợn trừng, vì hắn nhìn thấy giọt máu ám kim sắc vừa thành hình.
Bên trong giọt máu, có thể nhìn thấy Chân Long Chân Phượng thu nhỏ đang vần vũ hòa minh, dao động khó hiểu không thể hình dung từ đó tản ra.
Mục Trần hít hà một hơi. Giọt máu này ngưng tụ đồng thời năng lượng Chân Long và Chân Phượng, quả nhiên Long Phượng Kim Giáp có năng lực thần kỳ!
Giọt máu ám kim sắc rung động, rơi xuống phía dưới, rớt vào giữa trán hắn, rồi nhanh chóng thấm vào.
Một tiếng nổ rền vang trong trí não, tiếng long ngâm phượng hót vang vọng từ xa xưa nổi lên!